Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 9: tham gia thi đấu




Cảnh giới tu luyện trên Huyền Thiên đại lục được chia thành tám cảnh giới. Các cảnh giới lần lượt là luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, hóa thần, tiên tử, tiên tôn và tiên tổ. Mỗi cảnh giới có ba kỳ là sơ kỳ, trung kỳ và đại viên mãn. Riêng cảnh giới hóa thần chỉ có một kỳ, gọi là hóa thần kỳ. Nhưng cảnh giới này cũng vô cùng khó đột phá. Thiên kiếp ở kỳ này cũng hung hãn gấp mười lần so với các kỳ khác. Bù lại, một khi đã vượt qua hóa thần kỳ tiến tới cảnh giới tiên tử thì có thể trường thọ cùng đất trời.

Sau hóa thần, các cảnh giới lại chia thành năm giai là ngũ giai, tứ giai, tam giai, nhị giai và đại viên mãn.

Đối với ma tộc, các cảnh giới tu luyện cũng giống như của nhân tộc. Sau khi độ kiếp sẽ trở thành ma đế sau đó tiến tới cảnh giới ma tôn và ma tổ.

Riêng bất tử tộc chỉ có năm cảnh giới chính là thức tỉnh, ngưng thần, hóa thần, vương và đại năng. Thức tỉnh tương đương với luyện khí, còn ngưng thần tương đương với kim đan. Cảnh giới hóa thần của bất tử nhân thì cũng không khác so với nhân tộc và ma tộc. Tuy nhiên thiên kiếp của bất tử nhân thường đi kèm với điểm yếu của bọn họ. Do đó mà số người của tộc bất tử đột phá cảnh giới hóa thần thật sự không thể nhiều hơn so với hai tộc còn lại. Sau hóa thần chính là cảnh giới vương. Vương của bất tử nhân có thực lực sánh ngang tiên tử và ma tôn, có khi còn vượt trội hơn.

Khi một bất tử nhân đạt tới cảnh giới vương, có thể chọn lựa lấy một danh hiệu vương mới hoặc kế thừa danh hiệu vương từ một vương khác. Khi chọn lựa kế thừa danh hiệu vương, người kế thừa cũng sẽ nhận lấy toàn bộ ký ức của các vị vương trước cùng vương khí truyền đời. Việc kế thừa danh hiệu vương cũng đồng nghĩa với việc gánh trên vai toàn bộ trách nhiệm của các đời vương trước. Do đó người muốn kế thừa chức vương phải được tuyển chọn vô cùng cẩn thận, đa phần đều là do các vị vương tự tay chọn lựa và bồi dưỡng.

Hại Thiên Thu chính là một bất tử nhân cảnh giới vương cấp tam giai. Trải qua lần tự bạo ba trăm năm trước, cảnh giới hiện tại của nàng chỉ còn vương cấp ngũ giai. Tuy nói là cảnh giới bị hạ xuống hai giai là một chuyện kinh thiên động địa, nhưng đối với Hại Thiên Thu thì chỉ là một chuyện không đáng quan tâm. Khi quyết định tiến vào lãnh thổ nhân tộc, nàng cũng đã phong bế toàn bộ tu vi, trở thành một người bình thường. Đây cũng là lý do đám người Hàn Tuyết Âm không thể nhìn thấu tu vi của Hại Thiên Thu.

Tuy nói Hại Thiên Thu không để tâm tới tu vi nhưng đây cũng là một vấn đề khiến nàng ngày đêm ai thán. Bởi vì nàng nhận ra một điều, chính là phong bế tu vi ảnh hưởng rất lớn tới diện mạo của nàng! Tóc và mắt không còn màu vàng tôn quý thì đã đành, đằng này tới ngực cũng lép xẹp thì muốn nàng sống như thế nào!?

"Thiên Thu, Thiên Thu ngươi xong chưa?" Mới sáng sớm Lâm Chí Hàn đã hưng phấn chạy khắp nơi kêu gọi mọi người thức dậy. Hôm nay chính là ngày thi đấu đầu tiên của Luận Kiếm Đại Hội, hắn không phấn khích mới là chuyện lạ.

Hại Thiên Thu vừa soi gương đồng vừa ai thán xót thương bản thân. Nhìn mỹ nam tử trong gương, nàng cũng muốn tự hỏi có nên đi kiếm một tên đoạn tụ hay không? Mà càng nhìn nàng càng cảm thấy bản thân càng thuận mắt, nếu tìm một như ý lang quân, ít nhất cũng phải tuấn mỹ cỡ nàng mới được.

Lâm Chí Hàn hưng phấn chạy vào phòng Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm. Hàn Tuyết Âm vốn đã dậy từ sớm, hiện giờ đang đứng trong tiểu viện. Chỉ còn một mình Hại Thiên Thu đang ngồi soi gương đồng. Lâm Chí Hàn thấy vẻ mặt ngây ngốc, ngắm nghía bản thân của Hại Thiên Thu liền chạy qua kéo tay nàng nói: "Tới giờ rồi mau đi thôi! Ngươi có soi tới một trăm năm nữa ngực cũng không có to ra đâu."

Hại Thiên Thu nghe Lâm Chí Hàn nói cảm giác như bị dội một thau nước lạnh vào mặt. Tất cả chỉ là do nàng phải phong bế tu vi thôi có được hay không? Có cần chỉ vì ngực của nàng nhỏ mà đem ra nói hoài như vậy không?! Hại Thiên Thu nàng thật muốn cho cái tên kia ăn một cái tát mà.

Lâm Chí Hàn kéo Hại Thiên Thu ra sân hội hợp cùng với Thuấn Gia và Hàn Tuyết Âm. Cả bốn người lại đợi Lam Mạnh Khải một lúc nữa, sau đó mới tiến về phía võ trường. Đến trước võ trường, Lam Mạnh Khải liền rời đi tới chỗ được sắp xếp sẵn. Còn đám Hại Thiên Thu thì theo chân một đệ tử ngoại môn tới võ đài.

Võ trường của Mộc Sơn phái được chia thành ba khu vực. Mỗi khu vực có hai đài thi đấu được làm bằng đá vô cùng kiên cố. Xung quanh đài thi đấu đều được bố trí linh thạch bảo trì kết giới. Các kết giới này cũng là do chính tay các trưởng lão của Mộc Sơn phái tạo thành. Bảo đảm trong quá trình thi đấu, các đệ tử sẽ không cần phải lo lắng ảnh hưởng tới xung quanh. Chỉ cần thỏa sức dốc toàn lực mà phô diễn khả năng của bản thân. Mỗi đài cũng đều có hai quản sự trong coi suốt quá trình luận kiếm.

Để đảm bảo tính công bằng của Luận Kiếm Đại Hội, các quản sự này đều là người được triều đình Mộc quốc đưa tới. Tu vi thì không cần hoài nghi, tất cả đều là tu sĩ trên kim đan. Nhìn qua liền thấy được người người khí thế bất phàm, không phải là dạng dễ trêu chọc.

Trước khi trận đấu chính thức bắt đầu, Thuấn Giai liền tranh thủ kéo Hại Thiên Thu sang một bên, nhét vào người nàng mấy lá bùa. Lâm Chí Hàn cũng lấy hết bùa pháp trong túi trữ vật ra đưa cho nàng.

Hại Thiên Thu nhìn đống bùa xanh xanh vàng vàng, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Đây là bùa gì vậy?"

"Là Hộ Thân phù." Thuấn Giai đáp xong lại tiếp tục lục lọi trong nhẫn trữ vật.

"Tại sao tất cả đều là Hộ Thân phù? Các ngươi không còn loại nào khác sao? Ít nhất cũng phải cho ta vài ba loại phù công kích đi chứ." Hại Thiên Thu nhìn qua một lượt mấy là bùa không khỏi lên tiếng kiến nghị. Đường đường là tiên môn nhất nhì, cũng không cần phải keo kiệt mấy lá bùa chứ.

Lâm Chí Hàn xác định toàn bộ hộ thân phù đều đưa cho Hại Thiên Thu xong thì vỗ vai nàng, sắc mặt ngưng trọng nói: "Thiên Thu, quy định của Luận Kiếm Đại Hội không cấm việc sử dụng bùa. Nhưng tiết nỗi bọn ta không ai biết làm bùa công kích cả. Bọn ta chỉ có thể đưa hết đống Hộ Thân phù này cho ngươi, hy vọng ngươi không thua quá thảm. Dù gì có bùa hộ thân, chịu đau vài cái liền có thể trực tiếp nhận thua. Còn lại cứ để bọn ta lo."

Đúng là sói xuống đồng bằng bị chó khinh! Hại Thiên Thu nàng mới không cần cái đống bùa cấp thấp này. Một đám người các ngươi cư nhiên cố tình sắp xếp cho nàng thua.

Hại Thiên Thu đang tính phản bác lại thì giọng nói của quản sự trường đấu liền vang lên: "Luận Kiếm Đại Hội trận thứ mười bốn, Trúc Vân môn đấu với Chân Tâm phái!"

Hại Thiên Thu vẻ mặt "không thể tin nổi" mà nhìn quản sự vừa thông báo. Cái số của nàng quả thật là số con rệp, trận đầu tiên liền đã đụng Chân Tâm phái, còn không phải là muốn mạng của nàng sao? Hại Thiên Thu lập tức dùng hai tay tóm lấy vạt áo Lâm Chí Hàn, khẩn khoảng cầu xin: "Hộ Thân phù! Mau đưa hết Hộ Thân phù cho ta!"

"Có bao nhiêu ta đã đưa hết cho ngươi rồi, đừng kéo nữa!" Lâm Chí Hàn nói rồi cố sức kéo tay áo ra khỏi tay Hại Thiên Thu.

"Đệ tử Trúc Vân môn mời lên đài!" Quản sự trên đài thấy người Chân Tâm phái đã lên đài mà Trúc Vân môn vẫn chưa có ai, liền lên tiếng hối thúc.

Hàn Tuyết Âm trong tình huống này, nhanh chóng làm ra một cái quyết định giải quyết nhanh gọn. Nàng tiếng lại gần Hại Thiên Thu, xách cổ áo của nàng ấy rồi một tay ném Hại Thiên Thu đáng thương lên đài.

Quản sự nhìn Hại Thiên Thu bị ném lên đài, mặt tiếp xúc thân thiết với mặt đất lại lên tiếng: "Đệ tử Trúc Vân môn đã sẵn sàng?"

Hại Thiên Thu vô cùng chật vật đứng lên, cũng không quên trừng trắng mắt tỏ bất mãn với Hàn Tuyết Âm một cái, rồi mới đáp với quản sự: "Đệ tử Trúc Vân môn, Phong Hào đã sẵn sàng." Nói rồi nàng liền nghiêm chỉnh chắp tay thi lễ với quản sự.

"Đệ tử Chân Tâm phái, Chân Vô Lại đã sẵn sàng." Bên phía đối diện, người Chân Tâm phái cũng bắt đầu báo sẵn sàng cho quản sự.

"Luận Kiếm Đại Hội trận thứ mười bốn, hiệp một Chân Vô Lại với Phong Hào. Mời bắt đầu!" Quản sự hô xong liền lui xuống một bên.

Toàn trường nhất thời rơi vào im lặng, người người nín thở dõi theo từng hành động của người trên đài. Dù cho quản sự đã ra hiệu bắt đầu nhưng hai bên vẫn giữ nguyên vị trí, chậm chạp không động thủ. Điều này khiến cho mọi người rút ra kết luận, đây chính là trận đấu giữa các tuyệt đại cao thủ! Bởi vì mỗi khi các cao thủ giao đấu, sẽ bỏ rất nhiều thời gian để thăm dò đối phương. Quả thật đây sẽ là một trận đấu đáng xem!

Chân Vô Lại lặng yên nhìn Hại Thiên Thu, nhất thời chỉ thấy Hại Thiên Thu không khác gì người bình thường. Nhưng điều khiến hắn lưu tâm hơn chính là càng nhìn càng thấy người trước mắt quen quen. Cảm giác rất giống cái tên lang băm hại hắn phải nằm trên giường hết một tháng hơn.

Hại Thiên Thu cũng đồng dạng đứng yên quan sát Chân Vô Lại, trong lòng nàng không ngừng kêu gào ngàn vạn lần đừng có nhận ra nàng. Nếu tên kia nhận ra nàng, còn không sống chết đòi gϊếŧ nàng hay sao, nàng vẫn còn muốn sống.

Sau một hồi, Chân Vô Lại liền như nhớ ra được điều gì đó, hô lên: "A! Ngươi là cái tên lang băm chết tiệt kia!"

Hại Thiên Thu nghe Chân Vô Lại hô, tâm hồn bé nhỏ liền bị dọa không hề nhẹ. Nàng không suy nghĩ nhiều lập tức chắp tay hướng Chân Vô Lại: "Chân huynh quả là tài cao, Phong Hào hôm nay thua tâm phục khẩu phục. Mong ngày sau không có dịp tái kiến." Sau đó nàng liền hướng quản sự kêu gào: "Quản sự! Ta nhận thua!"

Quản sự bị một màn này làm cho bất ngờ không nhẹ. Hắn sau một hồi mới chậm chạp hô lớn: "Ơ... ừ... Hiệp một Chân Tâm phái thắng!"

Chân Vô Lại thấy Hại Thiên Thu đánh bài chuồn liền nổi giận chửi bới: "Tên lang băm chết tiệt mau trở lại đây! Lão tử hôm nay không đánh què chân người không còn tên Chân Vô Lại!"

Hại Thiên Thu mừng còn không kịp, ngu hay sao mà quay trở lại. Thế nên nàng cứ như vậy mà nhanh chân chạy xuống khỏi võ đài.

Trên khán đài, chưởng môn Chân Tâm phái ngồi cạnh Lam Mạnh Khải được một trận cười đau bụng, hắn cố nén cười nói: "Quả không hổ danh là đệ tử Trúc Vân môn. Chỉ có đánh bài chuồn là lẹ a ha ha."

Lam Mạnh Khải cũng là một khuôn mặt trầm ngâm mắng trời mắng đất mắng luôn Hại Thiên Thu. Còn có cái tên Chân Khắc Hùng bên cạnh, ngươi thử biết được Hại Thiên Thu là ai đi, người còn không quỳ xuống xin tha.

"Hiệp hai Lâm Chí Hàn cùng Thao Minh bắt đầu!" Quản sự sau khi dàn xếp ổn thỏa lại một lần nữa thông báo hiệp hai bắt đầu.

Lâm Chí Hàn bước lên võ đài, làm một cái lễ đối với Thao Minh xong liền rút ra Nghịch Thủy thương sáng bóng. Toàn trường nhất thời lại một trận ồn ào náo nhiệt. Người xung quanh không khỏi bàn luận một phen, Lâm Chí Hàn còn trẻ như vậy đã là trúc cơ sơ kỳ. Không quá xuất sắc nhưng cũng phải gọi là kỳ tài trăm năm có một.

Phía bên kia, Thao Minh cũng rút ra vũ khí bản mệnh, khói lửa tỏa ra mù mịt. Một trận tranh đấu giữa nước với lửa, dự định là sẽ vô cùng khóc liệt cho coi.

Lâm Chí Hàn xuất thủ trước, thân hình hắn xoay một vòng trên không trung, đập mạnh mũi thương xuống đất. Thương vừa tiếp đất, sóng nước ào ào mãnh liệt từ lòng đất đánh úp về phía Thao Minh. Mỗi trận sóng mang theo sức ép bức người, không chừa một khe hở.

Thao Minh trước đợt sóng dữ dội không lộ vẻ gấp gáp, kiếm khẽ xoay, lửa đỏ liền tạo thành một vòng tròn bao bọc lấy hắn. Nước tới đâu liền bị lửa nóng làm bốc hơi tới đó.

Lâm Chí Hàn không cho đối phương có thời gian nghỉ ngơi, linh khí hội tụ vào trường thương. Sau đó hắn hô một cái, dùng hết sức lực phóng Nghịch Thủy thương về phía Thao Minh.

Thao Minh vừa trụ vững qua một đợt sóng nước, nhìn thấy trường thương phi tới không khỏi cả kinh. Hắn vận khí xuất toàn lực đánh ra một bộ pháp miễn cưỡng chống đỡ. Nhưng khí thế của Nghịch Thủy thương quá mãnh liệt, lửa phóng ra lần lượt đều bị dập tắt.

"Oanh" một tiếng nổ lớn, từ trong làng khói trắng chỉ thấy một bóng người bị đánh bật ra khỏi võ đài. Đứng trên đài chỉ còn một nam tử trẻ tuổi áo trắng viền xanh. Người xem nhất thời hò reo không ngớt, cùng là trúc cơ sơ kỳ nhưng chưa tới ba chiêu đã đánh bại đối thủ. Quả là tuổi trẻ tài cao, anh hùng xuất thiếu niên.

"Hiệp hai, Trúc Vân môn thắng!" Quản sự cũng bị tiếng reo hò làm hưng phấn theo hô to kết quả.

Lâm Chí Hàn vẫn như trước nở nụ cười, chắp tay thi lễ với người xem đang reo hò nhiệt liệt. Một trận này của hắn cũng được coi là lấy lại mặt mũi cho Trúc Vân môn.

Lam Mạnh Khải ngồi trên ghế, khỏi nói cũng biết lòng vui khỏi bàn. Hắn tay cầm chén trà, khẽ nhấp một ngụm, mắt liếc liếc nháy nháy với môn chủ Chân Tâm phái.

Chân Khắc Hùng tức tới nghiến răng nghiến lợi phu ra hai câu: "Đệ tử dưới trướng Lam Mạnh Khải tiên tử quả là bất phàm. Vẫn còn hai trận nữa để định thắng bại!"

Nhưng hai trận sau cũng không cho Chân Tâm phái có cơ hội trở mình, Thuấn Giai lên đài một chiêu liền phân định thắng bại. Sau đó liền tới phiên Hàn Tuyết Âm ra sân.

Đối đầu với nàng là đại đệ tử Chân Tâm phái, hắn chưa đánh đã tự nhận thua. Hắn vẫn có nhớ lần trước đi tranh giành tài nguyên với Hàn Tuyết Âm, bị nàng đóng băng trong rừng núi tận ba ngày. Trở về còn bị khí lạnh thấm người, bệnh phong hàn suốt nửa tháng. Nếu bảo hắn đánh với Hàn Tuyết Âm, thà kêu hắn đi về chịu phạt với sư phụ còn hơn!

"Luận Kiếm Đại hội trận thứ mười bốn, Trúc Vân môn toàn thắng!" Quản sự cuối cùng qua bốn hiệp đấu đứng lên thông báo kết quả.

Lam Mạnh Khải nghe thấy thông báo, liền đứng lên đi mất. Chân Khắc Hùng thì tức tới mắt phóng ra lửa. Lần này về coi hắn như thế nào dạy dỗ đám đồ tôn không có tiền đồ này!

Sau trận đấu, sắc trời cũng không còn sớm. Đám người Hại Thiên Thu liền trở về tiểu viện chuẩn bị cơm nước. Nàng thấy Lâm Chí Hàn sắn tay áo tính vào bếp, liền nhanh tay tóm hắn lại: "Dừng lại! Hôm nay để ta nấu cho, người mệt mỏi rồi mau đi nghỉ đi."

"Không sao, ta còn khỏe mà. Cứ để ta nấu." Lâm Chí Hàn thấy Hại Thiên Thu níu hắn lại thì dừng lại đáp.

"Cứ để ta nấu cho, nay ai cũng vất vả rồi. Ngươi mau đi sang bên kia cùng Thuấn Giai đi." Nói rồi nàng liền đẩy Lâm Chí Hàn ra xa khu vực phòng bếp. Bản thân thì nhanh chân chạy vào phòng bếp, đóng sầm cửa lại.

Phòng bếp tuy nhỏ nhưng cũng tương đối tươm tất. Hại Thiên Thu nhìn một vòng xung quanh, lại tìm được vài nguyên liệu nấu ăn đơn giản. Nếu nói cuộc sống dài trăm năm, nàng thích gì nhất thì chính là ăn món ngon uống rượu ngon. Tuy bản thân đã tích cốc, nhưng thói quen ăn uống một ngày ba bữa luôn không đổi. Do đó mà Hại Thiên Thu cũng luyện ra được một thân trù nghệ cao cường!