Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 76




Trong màn đêm tăm tối, chẳng mấy chốc xuất hiện linh quang ngập trời. Thời khắc như vì những người đã mất, bồi hồi mà lưu lại, tạo ra cảnh tượng thê lương lại có chút ấm áp. Những bộ xương cốt theo A Thất tiêu tán, từng chút biến thành bụi mịn tỏa sáng trong sơn động. Đẹp đẽ, cao thượng giống như khi từng người bọn họ khi còn sống.

Đợi cho linh quang dần tan đi, dư chấn bắt đầu từng trận kéo tới. Mật đạo bắt đầu "ầm ầm" sụp đổ, trời đất rung chuyển, cát đá từ bên trên lăn xuống, rất nhanh liền sẽ vùi lấp tất cả.

Hại Thiên Thu tiêu hao hết linh khí, hoàn toàn thoát lực, ánh mắt khép hờ. Hàn Tuyết Âm cũng đồng dạng, không còn bao nhiêu linh khí, trở lại với dáng vẻ bình thường, cũng không còn hàn khí lạnh thấu xương.

Hàn Tuyết Âm mắt thấy tình thế không ổn, lại nhìn Hại Thiên Thu đã bất tỉnh, liền cắn chặt răng phi thân qua. Nàng khó khăn đem Hại Thiên Thu nâng dậy, sau đó cõng nàng trên lưng, hai người liền ngự kiếm phi hành.

Mọi việc nhìn thì có vẻ chậm, nhưng kỳ thực xảy ra nhanh vô cùng. Hàn Tuyết Âm khó khăn hướng lối thoát bên trên bay ra, nhưng bụi đất nhiều không kể hết. Từng tảng đá, phế tích, không ngừng rơi xuống, xém chút nữa liền nện trúng hai người các nàng.

Hàn Tuyết Âm căng thẳng, né trái né phải, hiểm hiểm tránh được đá rơi. Trên trán nàng gân xanh nổi lên, lại ra sức tiếp tục bay về phía trước. Chỉ cầu một đường sinh trong tuyệt lộ.

May mắn thay, tuy chật vật hung hiểm, các nàng vẫn là kịp thời thoát ra. Vừa ra khỏi mật đạo, Hàn Tuyết Âm liền cảm thấy trong đan điền trống rỗng, không một tia linh khí. Nàng tự biết bản thân đã tới cực hạn, nhưng vẫn cố sức phi hành tới một chỗ tương đối an toàn.

Trong cát bụi mù mịt, có một cái bóng đen lảo đảo hạ thấp xuống. Hàn Tuyết Âm rốt cuộc vẫn là cạn kiệt sức lực trước khi tới đích. Các nàng đảo một chút, sau đó trực tiếp ngã từ trên phi kiếm xuống.

Hàn Tuyết Âm thân thủ bao lấy Hại Thiên Thu, nghiễm nhiên trở thành cái đệm thịt cho Hại Thiên Thu. Hai người các nàng lại lăn vài vòng trên đất, da thịt va chạm đủ thứ, đau nhức không thôi.

Sau một lúc, các nàng mới coi như miễn cưỡng ngừng lại. Hàn Tuyết Âm nằm ngửa mặt lên trời, thở dốc không ngừng. Một hồi kịch chiến, lại lăn lộn, vô tình khiến cho vết thương cũ của nàng vỡ ra, máu thấm hắc y.

Nàng chịu đựng đau nhức, lay lay người trong ngực: "Hại Thiên Thu, Hại Thiên Thu."

Hiển nhiên không có người đáp lại. Hại Thiên Thu vẫn như cũ bất tỉnh nhân sự.

Hại Thiên Thu đè trên người Hàn Tuyết Âm có chút khiến cho nàng khó thở. Vậy nên sau một phen cân nhắc, Hàn Tuyết Âm quyết định đẩy người này sang một bên luôn. Còn bản thân nàng thì cố gắng nghỉ ngơi một chút, hy vọng lấy lại chút sức lực.

Đúng lúc này, liền có tiếng bước chân truyền tới. Hàn Tuyết Âm cả kinh, mau chóng cầm lấy Băng Sương kiếm, ngẩng đầu dậy chuẩn bị chiến đấu.

Ngoài dự đoán của nàng, thứ đến không phải là cương thi, mà là một nữ tử trang phục diễm lệ, cả người đầy mùi son phấn. Tư Đồ Nghệ Mưu híp mắt gian xảo, nhìn hai con người te tua dưới đất, cười mị hoặc nói: "Chậc chậc chậc. Các ngươi lần này đi chơi một chuyến cũng thêm thảm quá rồi."

Hàn Tuyết Âm nhìn rõ người tới là ai, tâm treo cao cuối cùng cũng buông lỏng. Nàng cuối cùng buông kiếm, gối đầu lên khủy tay, trực tiếp nằm liệt trên đất. Mà trong lòng nàng còn không quên tính cho Hại Thiên Thu một món nợ lớn.

----------------------

Hại Thiên Thu không biết bản thân đã mất ý thức bao lâu, tới khi nàng mở mắt ra thì nàng đã ở một nơi khác. Xung quanh bao phủ một màn đêm sâu thăm thẳm, còn có hàng nghìn ngọn đèn lồng lơ lửng giữa không trung.

Nàng nhìn xuống dưới chân, hiển nhiên nàng lại đang đứng trên mặt nước. Xung quanh trôi nổi những đóa bạch liên, khung cảnh đẹp đẽ lại khiến cho nàng có chút khó hiểu. Hại Thiên Thu bỗng nhiên cảm giác có người đang gọi nàng, mạnh mẽ xoay người lại.

A Thất từ lúc nào đã đứng ở phía sau, tóc mai được vén lên gọn gàng. Nàng ta nhìn về phía Hại Thiên Thu, nở nụ cười bình dị. Mà sau lưng nàng, là hàng nghìn hàng trăm con người.

Hại Thiên Thu ánh mắt khẽ động, thật sự là bị kinh hách không hề nhẹ. Nàng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không có nói nên lời.

A Thất nhìn nàng, ý cười cùng cảm kích không hề giảm. Nàng lấy từ bên hông ra con thỏ bông, lặng lẽ bước lên hai bước, đặt xuống. Làm xong hết thảy, nàng liền hướng Hại Thiên Thu ôm quyền, làm một cái lễ. Đoàn người theo sau nàng cũng đồng dạng, hướng Hại Thiên Thu cung kính bái một cái.

Hại Thiên Thu giật mình, tính nói một câu nhưng lại như bị ai đó phong khẩu, không thể nào mở miệng.

Mà phía đằng xa, một cánh cổng sáng chói lóa liền xuất hiện. Cửa lớn mở ra, mang theo ánh sáng chói lóa. Đoàn người sau khi hướng Hại Thiên Thu thể hiện lòng cảm kích, liền không lưu luyến lần lượt bước vào.

A Thất lại nhìn nàng triều mến, khẽ làm một cái khẩu hình: "Thập nhị, ráng sống thật tốt." Xong cũng liền quay đầu, hòa mình cùng linh quang rực rỡ.

Hại Thiên Thu trong lòng khó hiểu không thôi, nàng tính truy hỏi tới cùng, nhưng đã bị linh quang ngăn lại. Ánh sáng ngày càng chói mắt, khiến cho Hại Thiên Thu phải đem tay che lại ánh mắt.

Lại không biết qua bao lâu, Hại Thiên Thu mới từ từ mở mắt ra. Nàng nhìn lều trắng trên đầu, khẽ nhúc nhích tay. Xúc cảm từ chăn lông truyền lại, ấm áp lại mềm mại nói cho Hại Thiên Thu nàng không phải đang mơ. Mà bên cạnh nàng, từ khi nào đã xuất hiện thêm một cặp thỏ bông bằng vải bố cũ kỹ. Đây chẳng phải là thỏ bông nàng tìm thấy trong mật thất cùng thỏ bông của A Thất sao?

Hàn Tuyết Âm tay cầm hộp thức ăn, vén màn đi vào. Vừa vào tới liền nhìn thấy Hại Thiên Thu ngồi ngây ngốc trên giường, không khỏi gọi nàng hai tiếng.

Hại Thiên Thu cũng không hề phản ứng nàng gọi, mãi tới tiếng thứ ba nàng mới giật mình phản ứng. Nàng vội quay đầu nhìn Hàn Tuyết Âm, vẻ mặt vi diệu, tay cũng không quên giấu hai con thỏ bông đi: "Hàn Tuyết Âm? Ngươi ở đây từ bao giờ?"

Hàn Tuyết Âm thở dài lắc đầu, đặt hộp cơm xuống bàn nhỏ: "Đang nghĩ gì vậy?"

Hại Thiên Thu lắc đầu, nói: "Không có. Đây là đâu?"

Hàn Tuyết Âm kéo qua một cái ghế ngồi cạnh giường của nàng, sóng lưng thẳng tắp, từ tốn nói: "Chúng ta đang ở Man Nhân bộ lạc, vùng thảo nguyên của Sa Thành. Ngươi đã ngủ hơn mười ngày rồi."

Hại Thiên Thu hít khí lạnh một cái, kinh ngạc hỏi lại: "Lâu vậy sao?!"

Hàn Tuyết Âm gật gật đầu, nói tiếp: "Sau khi ngươi siêu độ xong cho A Thất, Tư Đồ tiên tôn liền tới."

Nàng vừa nói vừa tự rót một tách trà, phủng trong lòng bàn tay: "Tư Đồ tiên tôn sau khi đảm bảo bên phía Trương Tam Mao an toàn, gọi được viện binh tới liền đi. Dù gì cũng tránh cho đêm dài lắm mộng, khiến cho người khác nghi ngờ."

Hại Thiên Thu vừa nghe xong chữ "Tư Đồ Nghệ Mưu", nào còn nghe được chữ nào khác nữa. Trong lòng nàng chỉ có nước mắt rơi lã chã. Nợ nần lại chồng chất! Sau nàng lại a một tiếng, như nhớ ra gì đó vội quay sang hỏi Hàn Tuyết Âm: "A! Thương của ngươi thì sao?"

Hàn Tuyết Âm cũng không trực tiếp trả lời nàng, từ trong hộp cơm lấy ra một chén cháo: "Tới ăn chút gì đi."

Hại Thiên Thu nghe Hàn Tuyết Âm nói, lúc này mới cảm thấy thật sự đói. Nàng nhìn chén cháo bốc khói, âm thầm nuốt nước miếng. Hại Thiên Thu theo bản năng đưa tay ra, tính tiếp chén cháo. Nhưng đợi một hồi, Hàn Tuyết Âm vẫn ngồi im như pho tượng. Hại Thiên Thu khó hiểu, ngây ngô hô một tiếng: "Hàn Tuyết Âm?"

Hàn Tuyết Âm nhìn xuống tay nàng, lại nhìn lên: "Ngươi tự cầm được sao?"

Hại Thiên Thu cũng nhìn xuống tay bản thân. Hình như tay trái không có cảm giác. Mặt Hại Thiên Thu bất giác trầm xuống.

Hàn Tuyết Âm lạnh nhạt như cũ, nói: "Sao thế?"

"Chuyện này có gì đó rất sai." Hại Thiên Thu nói: "Gãy tay, đáng lý sau tám tới mười ngày đã có thể lành tốt rồi."

Hàn Tuyết Âm cũng cảm thấy lần này có chút kỳ hoặc. Thế chất bất tử nhân vốn lành thương rất mau, nhưng kỳ này Hại Thiên Thu rõ ràng lành thương chậm hơn cả người bình thường.

Nàng nhìn Hại Thiên Thu, nói: "Ngươi thử vận chuyển linh lực xem thử."

Hại Thiên Thu cũng theo như lời nàng, nghiêm túc dò xét đan điền một phen. Càng về sau, mặt nàng càng đen hơn. Đan điền cư nhiên hoàn toàn phong bế, không thể vận chuyển linh lực!

Hàn Tuyết Âm nhìn người trên giường, mặt càng ngày càng trầm xuống, cuối cùng phồng má như muốn khóc. Nàng thở dài một hơi, coi như là nàng đoán đúng rồi. Hại Thiên Thu bị tiểu thiên phạt.

Phàm là người tu tiên nghịch thiên quá nhanh, hoặc thì triển thuật pháp xen quá nhiều vào quy luật thiên đạo, tất có khả năng bị thiên phạt. Nhưng những trường hợp này hầu như rất hiếm. Mà xuất hiện thì đa phần ở trên những cường giả xuất chúng.

Hại Thiên Thu bị tiểu thiên phạt, có lẽ là do làm phép siêu độ cho những người của Lang Nha tộc. Hàn Tuyết Âm cũng không biết làm gì hơn, chỉ đành nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Hại Thiên Thu, coi như an ủi.

Nàng nghe nói, người bị tiểu thiên phạt không thể sử dụng linh lực. Cái này, cũng không tránh khỏi khiến cho người ta có cảm giác thiếu an toàn.

Hại Thiên Thu nhìn Hàn Tuyết Âm, vẻ mặt vô cùng ủy khuất. Có vẻ như là, muốn khóc tới nơi. Hàn Tuyết Âm cũng thật bất đắc dĩ, tiến thêm một bước ôm Hại Thiên Thu vào lòng, vỗ về an ủi. Cảnh tượng này, thật khiến cho Hàn Tuyết Âm cảm giác như trong nhà có con nhỏ. Quả thật là phiền phức.

Hại Thiên Thu cắn môi, khịt khịt mũi, nàng đúng là số con rệp. Giờ thì hay rồi, bị tiểu thiên phạt, linh lực cũng không xài được. Lựa lúc nào không lựa, còn ngay trước mặt tiểu nha đầu. Hại Thiên Thu thật chỉ hận, không thể đào cái hố tự chôn mình cho rồi.

Cơ mà nghĩ đi nghĩ lại, Hại Thiên Thu cũng cảm thấy tiểu thiên phạt rất tốt. Bởi vì nhìn đi! Nàng đang ở trong lòng của tảng băng biết đi! Hãy nhìn đi, Hàn Tuyết Âm đang ôm nàng kìa! Ây da, xúc cảm thật tốt. Hại Thiên Thu nghĩ vậy, không khỏi hướng bên nơi mềm mại, cọ cọ hai cái.

Hàn Tuyết Âm không hề biết được sau vẻ mặt thỏ con của Hại Thiên Thu, chính là nội tâm bừng sức sống. Nếu nàng thật sự biết được, chắc chắn sẽ đem người trước mặt bằm thây vạn đoạn.

Đợi cho người trong lòng ổn định, Hàn Tuyết Âm mới một lần nữa tách ra Hại Thiên Thu, nói: "Nên ăn cơm trước."

Hại Thiên Thu vô cùng lưu luyến rời khỏi cái ôm nghìn năm có một, ngồi thẳng người, mắt sáng quắc nhìn Hàn Tuyết Âm: "Tiểu nha đầu sẽ đút ta sao?"

Hàn Tuyết Âm cũng không có trả lời nàng, chỉ nhẹ nhàng đứng dậy. Hại Thiên Thu thấy thế, một mặt mờ mịt nhìn theo. Hàn Tuyết Âm trong ánh mắt kinh ngạc của Hại Thiên Thu, lưu loát đem bàn con để sang cạnh giường. Lại lấy chén cháo còn ấm đặt lên, sau cùng nàng liền hướng Hại Thiên Thu nói: "Cháo ở đây, ngươi tự mình ăn. Chút nữa ta sẽ quay lại đem chén dọn." Nói xong nàng liền xoay người đi rồi.

Hại Thiên Thu ngây người, nhìn chòng chọc nơi cửa lều. Sự tình không phải phát triển sai sao? Không phải nên là tình chàng ý thiếp, chàng bị thương thiếp kề cận sao? Còn có nụ hôn mừng rỡ sau tai nạn đâu?! Hại Thiên Thu cảm thấy thật khổ sở!

Hàn Tuyết Âm vừa đi không bao lâu, Tư Đồ Nghệ Mưu liền phe phẩy quạt lông đi vào. Nàng híp mắt hạnh, cười như không cười nhìn Hại Thiên Thu: "Hắc Diệm Vương~"

Hại Thiên Thu nhìn tới một thân hồng phấn, phấn son của Tư Đồ Nghệ Mưu không khỏi rùng mình một cái. Nàng rất không tình nguyện, phồng má gọi một tiếng: "Tư Đồ tiên tôn."

Từ Đồ Nghệ Mưu lắc lắc mông đi tới, vừa đi vừa uốn éo: "Ây da, tiểu nha đầu, ta bị tiểu thiên phạt. Cần phải có người ôm ôm mới đỡ hơn~ Còn có tay trái ta bị gãy, cần phải có người đút~ "

Hại Thiên Thu nhìn bộ dạng buồn nôn của Tư Đồ Nghệ Mưu, khinh bỉ hừ nhẹ một tiếng. Tư Đồ Nghệ Mưu thấy mặt nàng càng ngày càng đen, cười ha ha đi tới: "Được rồi, không chọc ngươi nữa, vào việc chính. Kỳ này đi có thu hoạch được gì không?"

Hại Thiên Thu cau mày suy nghĩ một chút, sau cùng lại lắc đầu, rồi lại gật đầu. Tư Đồ Nghệ Mưu cũng hiếm khi mang vẻ mặt trầm trọng, cũng không có hối nàng. Cuối cùng Hại Thiên Thu liền chật vật muốn gỡ xuống hoa tai bên trái.

Tư Đồ Nghệ Mưu thấy vậy, liền giúp nàng lấy xuống: "Ngươi lại vận dụng lôi hệ linh căn?"

Hại Thiên Thu không nói, coi như là ngầm đồng ý.

Tư Đồ Nghệ Mưu thở dài một tiếng, nói: "Mộc Chi không muốn ngươi sử dụng lôi hệ linh căn. Hiện giờ không có việc gì, nhưng cũng nên hạn chế. Ta không biết vì sao nàng vẫn luôn muốn như vậy, nhưng Nạp Ảnh Ngọc này ta sẽ tạm giữ giúp ngươi. Khối mới ngày mai ta sẽ đưa cho Tư Đồ Diệp mang qua sau."

"Thiên Thu đa tạ tiên tôn." Hại Thiên Thu cười nói: "Còn có, chuyện của Lang Nha tộc. Oan hồn của bọn họ nói cho ta biết về một người tên là A Thất. Nàng cũng là bất tử nhân, không biết vì sao liền trở thành ân nhân của tiểu thư nhà bọn họ. Về sau lại không biết đã xảy ra chuyện gì, A Thất trở thành đọa nhân. Toàn bộ Lang Nha tộc vì muốn siêu độ nàng nên dàn trận. Nhưng pháp trận gần xong thì bị động tay động chân, toàn bộ Lang Nha tộc đều bị diệt."

Tư Đồ Nghệ Mưu mày càng cau chặt: "Đọa nhân? Còn có chuyện này sao?"

Hại Thiên Thu gật gật đầu, nói: "Phàm là bất tử nhân, trong giai đoạn thức tỉnh. Nếu bị cưỡng ép thức tỉnh, hoặc dụng hình dẫn đến thức tỉnh có khả năng trở thành đọa nhân. Đọa nhân mất hết linh tính, không thể khống chế lực lượng, chỉ biết gϊếŧ chóc để phóng thích linh lực trong người. Thời điểm A Thất gặp tiểu thư Lang Nha tộc, nàng đã qua giai đoạn thức tỉnh. Có lẽ là nàng ta trước đó đã là đọa nhân, nhưng bằng cách nào đó vẫn giữ được lý trí."

"Có khả năng nào trở thành đọa nhân sau giai đoạn thức tỉnh không?" Tư Đồ Nghệ Mưu hỏi tiếp.

Hại Thiên Thu suy nghĩ một chút, nói: "Có thể, nhưng rất hiếm. Hầu như những người đó đều sẽ thành ma, linh đan vỡ nát, cũng không sống được quá năm ngày."

Tư Đồ Nghệ Mưu thở dài một hơi, đứng dậy nói: "Chuyện này hệ trọng, ta cũng sẽ báo lại trong tộc. Ngươi trước nghỉ ngơi đi, còn tìm cách vượt qua tiểu thiên phạt." Nói xong nàng liền quay người tính đi. Nhưng bỗng nhưng nàng chợt nhớ ra gì đó, lại quay sang nhét vào tay Hại Thiên Thu một quyển sách.

Hại Thiên Thu ngây ngô tiếp nhận thư tịch, khó hiểu nhìn Tư Đồ Nghệ Mưu. Tư Đồ Nghệ Mưu thì lại vẫn cứ nghiêm túc, vỗ vai nàng: "Sớm ngày học tập, luyện tập đắc đạo. Bổn tiên tôn tin tưởng ngươi." Nói rồi nàng liền quay người đi rồi, để lại Hại Thiên Thu một lần nữa mờ mịt si ngốc.

-------------------

Tác giả: tui bận chạy deadline, xém nữa quên đăng truyện ahuhuhuhuhu