Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 61: Bất tử tộc




Đại nạn ở Mộng Xuyên qua đi, để lại không chỉ cho người dân Mộng Xuyên, mà còn cho người dân khắp Mộc quốc một trận xôn xao. Lời đồn bất tử nhân một lần nữa tung hoành được truyền đi nhanh như gió. Chưa kể tới sự có mặt của ba đại nhân vật An Mặc Nhiên, Thanh Nhược Yên và Lam Mạnh Khải, càng khiến cho dân chúng thêm khẳng định.

An Mặc Nhiên đối với hồ Tam Ngã, cũng là một phen khó xử. Kết giới phong ấn hồ quả nhiên chính là được lập nên từ cổ tự. Nàng hận không thể đem cái phong ấn này đánh nát. Nhưng nếu phá rồi, thì người khổ chỉ có bình dân bá tánh vừa trải qua đại nạn. Chưa kể tới phong ấn mạnh mẽ lại phức tạp, phải nói là vô cùng kiên cố. Loại phong ấn này, cũng không phải là ai muốn làm cũng làm được.

Cuối cùng, An Mặc Nhiên đành buông tha ý định đánh vỡ phong ấn. Nhưng đây là vật do hai đại ma đầu kia dựng nên, nàng cũng không thể quá tin tưởng được. Vậy nên An Mặc Nhiên liền bàn bạc lại với hai người kia một chút, cùng nhau lập thêm một tầng phong ấn.

Lam Mạnh Khải cũng lợi dụng trong lúc tiến hành lập phong ấn, âm thầm để ý động tĩnh bên trong. Theo như lời Hại Thiên Thu nói, tín vật khiển trận vẫn chưa tìm thấy. Hắn kỳ thật có chỗ khó hiểu. Cửu trùng trận đã bị phong ấn, tín vật khiển trận dù có tìm được, cũng chỉ còn là một thứ vô dụng. Thắc mắc là như vậy, nhưng Lam Mạnh Khải vẫn là dụng sức tìm kiếm một phen.

Trải qua mấy ngày dốc sức, kết quả vẫn là không thể tìm thấy. Chưa kể, hồ Tam Ngã, Lam Mạnh Khải cũng không thể bước vô được, nói chi là tìm đồ. Hắn nhìn mặt hồ xanh ngắt, phỏng đoán có lẽ vật đã chìm dưới đáy hồ. Như vậy thì dù muốn lấy cũng không lấy ra được. Thế là lần này, hắn chỉ đành phủi tay, đem đám Hàn Tuyết Âm cùng nhau trở lại Trúc Vân Môn.

Về phần Thanh Nhược Yên, sau mấy ngày phối hợp cùng An Mặc Nhiên xem xét vết tích quanh hồ, lòng càng thêm khẳng định. Nàng chắc chắn rằng kẻ đó chính là bất tử nhân. Chưa kể còn có phản đồ Tư Đồ Nghệ Mưu. Thanh Nhược Yên càng nghĩ càng tức tối, đáng lý đêm đó nàng phải ra tay gϊếŧ luôn bọn chúng.

An Mặc Nhiên biết Thanh Nhược Yên hận cay hận đắng bất tử nhân, nhưng người cũng thoát rồi thì làm gì được bây giờ. Lại nhìn tới Thanh Nhược Yên vì chuyện này mà nhiều ngày vẻ mặt đều mây cuộn sóng trào. An Mặc Nhiên phải khó khăn lắm mới khuyên nàng hạ hỏa nổi.

Sau khi xử lý xong mọi việc ở Mộng Xuyên, An Mặc Nhiên cũng không thể nấn ná lâu, vội lên đường hồi kinh. Nàng đem mọi chuyện nhất mực báo lại với hoàng thượng. Bá quan văn võ nghe xong, lại một phen thất kinh. Có người ra ý kiến mở cuộc thanh trừng, thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót.

Văn Đế, Chu Chiêu Hành, làm đế vốn tính tình nhân hậu, thương dân như con. Tất nhiên hắn hoàn toàn không đồng ý với ý kiến trên. Sau một phen nghị luận muốn banh nóc hoàng thành, cuối cùng triều đình đưa ra quyết định. Trước gửi tin tới cho các nước thân cận, tiếp lại thắt chặt kiểm soát ở các vùng biên giới.

Các nước thân cận của Mộc quốc, nhận được tin cũng là một phen điêu đứng. Tình hình trên lãnh thổ nhân tộc và ma tộc trong mấy chốc liền trở nên căng thẳng. Các nước tạm thời đình chiến, thay phiên nhau tự thanh trừng nội bộ, quyết không bỏ qua một bất tử nhân nào.

Tình hình bên kia ngày một căng thẳng, bên này bất tử nhân đã sớm chuẩn bị tất cả. Hơn một nửa bất tử nhân đang tru du khắp nơi, đều nhận được lệnh quay lại rừng Thanh U. Bọn họ đều đến vô tung đi vô ảnh. Hoàn toàn không tổn thất, cũng không để lại manh mối cho phía nhân tộc và ma tộc. Chỉ riêng một số nơi được cho là quan trọng, bất tử nhân vẫn chưa rút về, chỉ âm thầm thu liễm.

Đám người Hại Thiên Thu sau khi rời khỏi Mộng Xuyên cũng đánh xe như gió hướng về rừng Thanh U. Hại Thiên Thu suốt mười ngày đi đường, vẫn chính là ngủ không biết trời trăng. Mãi tới khi chỉ còn cách rừng Thanh U một ngày đường, nàng mới chịu tỉnh dậy.

Nhìn cánh rừng bạt ngàn trước mắt, Tuệ Lan quay đầu nói: "Chủ nhân, phía trước đã là bìa rừng Thanh U."

Hại Thiên Thu gật gật đầu nói: "Cũng không vội, cứ từ từ đi." Nàng bấm tay một chút, khoảng thời gian nàng dự tính cũng không sai lệch nhiều lắm. Với lại đây mới chỉ là bìa rừng, vẫn còn nhân tộc và ma tộc sinh sống quanh đây. Tốt nhất các nàng vẫn không nên quá khoa trương.

Cỗ xe ngựa xa hoa lại tiếp tục phi như bay trên đường. Mãi tới khi qua khỏi bìa rừng một khoảng xa, chiếc xe ngựa này mới chầm chậm bay lên. Cỗ xe ngựa này chính là cưỡi mây đạp gió mà đi!

Cỗ xe ngựa đi mãi, tới khi nhìn thấy những trụ đá cao ngất trời mới dần chậm lại. Hiển nhiên bọn họ đã tới trung tâm rừng Thanh U, nơi bất tử nhân chân chính sinh sống.

Kể từ ba trăm năm trước, khi bất tử nhân đến nơi này đã quyết định tại đây lập nên kết giới. Kết giới có tổng cộng năm trụ đá khổng lồ, ngày đêm không ngừng tỏa linh quang. Xung quanh lại có thêm ba thượng cổ thần thú canh giữ, người bên ngoài muốn tiến vào phải nói là còn khó hơn lên trời. Cũng nhờ vậy, mà số tộc nhân ít ỏi cuối cùng mới có thể bảo toàn tính mạng sống tới hiện tại.

Hại Thiên Thu nhìn trụ đá cao ngất trời, không ngừng tỏa ra ánh sáng màu trắng duy trì kết giới. Lại nhìn tới Thượng Cổ Kim Quy khổng lồ trước mắt, nàng phất tay một cái, trong tay liền nhiều thêm một cái lệnh bài. Hại Thiên Thu vận dụng linh lực, truyền vào lệnh bài.

Lệnh bài tiếp nhận linh lực, không ngừng tỏa ra hắc hỏa lạnh thấu xương. Đoàn hắc hỏa không ngừng hội tự, cuối cùng phóng thẳng lên trời. Ở trên không, hắc hỏa lại tạo thành một vòng tròn, bên trong có họa tiết long vân cùng một hàng chữ cổ tự.

Thượng Cổ Kim Quy khẽ lưu chuyển con mắt vàng chói sáng, liếc nhìn lên vòng tròn màu đen kia. Qua một lúc, Kim Quy khẽ nhúc nhích thân hình to lớn, duy chuyển qua một bên.

Kim Quy khổng lồ duy chuyển chậm chạp, mỗi bước đi đều tạo thành chấn động lớn. Kinh tới những yêu thú xung quanh cũng phải chạy toán loạn. Mà kết giới đằng sau, từ khi nào đã mở ra một lỗ hổng.

Hại Thiên Thu chắp tay hành lễ với Kim Quy một cái, sau đó lăng không tiến vào kết giới. Xe ngựa của Tư Đồ Nghệ Mưu cũng nhanh chóng theo sau nàng.

Vượt qua khỏi kết giới, bên trong là một thế giới hoàn toàn khác biệt. Những dãy nhà sầm uất, nối nhau san sát. Còn có những dãy nhà được xây dựng dựa vào sườn núi, uốn lượn đến hoàn mỹ. Bên dưới người dân sinh sống cũng sôi động không kém, xa xa còn có thể nghe tiếng trẻ con nô đùa.

Hại Thiên Thu vừa đi vừa ngắm nhìn khung cảnh bên dưới, tâm hồn bất tri bất giác cũng bay xa. Mãi tới khi có một con hạc giấy đột nhiên bay tới trước mặt, nàng mới giật mình hoàn hồn.

Hạc giấy tỏa ra ánh sáng màu trắng, ở trước mặt Hại Thiên Thu bắt đầu phát ra giọng nói: "Đợi mãi cuối cùng cũng thấy hai người về." Giọng nói hiển nhiên chính là của Vô Sắc Vương.

Hại Thiên Thu cười hì hì nói: "Vô Sắc Vương, lâu ngày không gặp."

"Hắc Diệm Vương cũng biết là lâu? Sao chạy ra ngoài chơi không thấy lâu?" Vô Sắc Vương nói: "Mấy việc này từ từ tính với các ngươi sau. *Giờ dậu có mặt tại Thanh Tuyền Cốc, có một số việc quan trọng cần bàn."

*từ 17 giờ đến 19 giờ tối

"Đã hiểu." Hại Thiên Thu gật đầu nói, xong lại quay sang phía Tư Đồ Nghệ Mưu đang ngồi trong xe ngựa: "Tư Đồ tiên tôn, Vô Danh bảo giờ dậu tới Thanh Tuyền Cốc."

Tư Đồ Nghệ Mưu vén qua mành xe, nói: "Biết rồi. Vậy ta đi trước đây, chút nữa gặp."

"Chút nữa gặp." Hại Thiên Thu nói rồi liền mang theo Tuệ Lan đi mất.

Hại Thiên Thu trước trở về đại bản doanh của nàng, Thiên Diệp các. Thiên Diệp các vốn được xây dựng men theo vách núi. Tuy có phần cheo leo, nhưng bù lại cảnh trí vô cùng đẹp mắt. Chưa kể tới do trên cao, cùng với lối xây dựng thoáng khí, vậy nên không khí quanh năm trong các luôn mát mẻ. Rất là phù hợp với một kẻ sợ nóng như Hại Thiên Thu.

Từ giờ tới lúc hẹn, chỉ còn hai canh giờ, Tuệ Lan tất nhiên muốn tranh thủ đẩy Hại Thiên Thu đi tẩy rửa. Hai người vừa đáp xuống, nàng liền phân phó hạ nhân chuẩn bị y bào, còn bản thân thì lôi chủ nhân không nên nết kia tới tịnh phòng.

Hại Thiên Thu nhìn hồ nước nóng ấm áp, còn có cảnh sắc phố phường đẹp đẽ dưới núi. Không cần nghĩ nhiều, rất là nguyện ý tiếp nhận đãi ngộ cao cấp. Đây mới gọi là đời sống của một vương giả, đời sống của Hại Thiên Thu nàng.

Tuệ Lan giúp Hại Thiên Thu tẩy rửa xong, liền để cho nàng một người bơi qua bơi lại trong bể. Còn bản thân cũng tự đi thu thập một phen.

Sau khi chuẩn xong hết thảy, lại khoác lên lễ phục của Kim Chỉ Nam,Tuệ Lan mới trở lại kéo Hại Thiên Thu sắp ngủ gục trong bể lên. Nàng một người lo nghìn việc, vừa phân phó việc trong các, vừa giúp Hại Thiên Thu sửa soạn.

Hại Thiên Thu bị lăn qua lăn lại thêm hai canh giờ nữa, mới coi như là kết thúc hành trình sửa soạn. Nàng hiện tại khoát lên lễ phục màu đen chỉnh tề. Trên lễ phục vẫn như cũ điểm chỉ vàng, viền áo thêu lá trúc. Còn có cả hoa văn đại diện cho Hắc Diệm Vương bao đời.

Nhìn bản thân được chải chuốt gọn gàng trong gương, Hại Thiên Thu lại âm thầm tự kỷ một phen. Kỳ thật không phải là nàng có chấp niệm với y phục màu đen. Lúc ban đầu tiếp nhận danh hiệu, nàng còn muốn kiến nghị tại sao y phục phải là màu đen mà không phải màu trắng.

Chẳng phải màu trắng mới có khí phái tiên nhân hơn sao. Mười người thành tiên, thì hết tám người mặc đồ trắng rồi. Nghĩ gì làm đó, Hại Thiên Thu liền quyết định đổi y phục sang màu trắng.

Ấy vậy mà ông trời không chiều lòng người. Hại Thiên Thu mỗi lần ra ngoài đều là lăn lộn bùn đất, không thì là đánh nhau máu me tùm lum. Áo trắng trung bình cứ hai ngày bỏ một cái.

Tuệ Lan là người quản chuyện ăn mặc cho nàng. Nhìn số tiền trong kho dần vơi đi vì may y phục, nàng cũng muốn khóc thành sông.

Rốt cuộc Hại Thiên Thu chỉ đành lòng như tro tàn, trở lại mặc màu đen như các đời trước. Nàng nhiều khi ngẫm lại, có lẽ đây cũng là cái nghiệp kéo dài mấy đời đi.

Tuệ Lan giúp Hại Thiên Thu cài lên một cái trâm cài, nói: "Chủ nhân, xong rồi."

"Ừm." Hại Thiên Thu gật đầu nói: "Ngươi vất vả rồi."

"Đều là bổn phận của Tuệ Lan." Tuệ Lan nói: "Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên khởi hành."

Hại Thiên Thu gật đầu, đứng lên tiến ra gần hành lang. Kiến trúc của Thiên Diệp các xây dựng vô cùng thông thoáng. Giống như chỗ Hại Thiên Thu đang ở, xung quanh cửa luôn mở, chỉ có hạ màn trúc xuống.

Vậy nên nếu các nàng muốn đi, cũng không cần phiền phức ra khỏi cổng, chỉ cần ra hành lang rồi trực tiếp bay đi là được. Vừa tiết kiệm thời gian, vừa tiết kiệm chi phí làm cửa. Ở điểm tiết kiệm chi phí này, Tuệ Lan vô cùng đồng ý với Hại Thiên Thu.

Hại Thiên Thu cùng Tuệ Lan một đường bay vòng sang dãy núi xa xa đối diện. Cả hai vững vàng đáp xuống trước một sơn động lớn. Bên trong động cây cối xanh tươi, còn có một cái cửa sắt to lớn đang đóng kín.

Hại Thiên Thu vừa tới, Tư Đồ Nghệ Mưu cùng Tư Đồ Diệp đã theo sau. Tư Đồ Nghệ Mưu ưu nhã đáp xuống, lại nhìn trên nhìn dưới Hại Thiên Thu một cái, nói: "Quả là Tuệ Lan có khác, giờ nhìn ra người ngợm hơn rồi."

Tuệ Lan cười nhẹ, nói: "Đa tạ tiên tôn quá khen."

"Này này, ý người là trước đó ta không giống người sao?" Hại Thiên Thu bĩu môi kháng nghị.

"Ừ." Tư Đồ Nghệ Mưu híp mắt cười: "Lúc trước nhìn giống yêu thú trong rừng."

Giống yêu thú trong rừng? Đường đường là mỹ nhân như Hại Thiên Thu nàng mà bị đem so với đám yêu thú hạ đẳng sao? Cõi lòng đầy phẫn nộ, nàng lập tức mở miệng chuẩn bị chọt lại: "Là yêu thú, ít ra cũng không như ai đó dây dưa cùng mỹ nhân nhà người ta hơn hai trăm năm."

Tư Đồ Nghệ Mưu nghe tới đây, mặt không khỏi lạnh thêm vài phần. Hay lắm Hại Thiên Thu, A Trúc còn chưa có hết giận dỗi ta. Vừa hay ngươi liền dâng mạng cho ta trút giận. Tư Đồ Nghệ Mưu không ngay lập tức đáp trả, vẫn duy trì điệu cười hồ ly nói: "Ngươi đây là muốn nhận giấy nợ sớm một chút có phải không?"

"Ta sai rồi Tư Đồ tiên tôn." Hại Thiên Thu rất không có tiền đồ, thay đổi thái độ còn nhanh hơn thay áo, cuối người trước Tư Đồ Nghệ Mưu. Ai bảo người ta là chủ nợ làm gì.

"Mười vạn lượng, ngày mai đưa tới chỗ ta." Tư Đồ Nghệ Mưu híp mắt, nhàn nhạt nói một câu.

Hại Thiên Thu nghe xong, thiếu chút nữa cũng muốn té xỉu. Mười vạn lượng, là mười vạn lượng đó! Ai da, sao đột nhiên nàng cảm thấy chóng mặt thế này.

Đang lúc Hại Thiên Thu vô cùng sầu não, đằng xa lại có thêm hai bóng người bay tới. Nàng nâng mi mắt nhìn một cái, xong quay đầu ngữ khí lạnh lùng: "Là Bình Giang Vương tới."

Tư Đồ Nghệ Mưu nghe nàng nói, thuận tay quay sang tán đầu nàng một cái: "Thái độ gì đây, người ta bây giờ là đại năng. Là cao cấp hơn ngươi. Ngươi không thích người ta, nhưng bây giờ người ta là chủ lực của chúng ta."

Hại Thiên Thu vẻ mặt thoáng chút ủy khuất, bĩu môi xoa xoa đầu. Trong nội bộ bất tử tộc, đứng đầu vốn là mười hai vị trưởng lão.

Nhưng ba trăm năm trước, đại chiến tổn thất nặng nề. Hết ba vị đã tự lấy thân làm ấn, tạo nên kết giới ngày nay. Do vậy chỉ còn có chín vị là còn sống tới hiện tại.

Trong đó gồm có Hại Thiên Thu giữ danh Hắc Diệm Vương, Vô Danh giữ danh Vô Sắc Vương, Lăng Mộ Thủy giữ danh Bình Giang Vương. Còn có Tư Đồ Nghệ Mưu Tư Đồ tiên tôn, Độc Cô Minh Độc Cô tiên tôn, Mặc Gia Hành Mặc ma tôn. Ngoài ra còn ba vị gồm một ma tôn và hai bất tử nhân vẫn đang bế quang.

Mà xét trong tất cả, thì chỉ có Hại Thiên Thu và Vô Danh là tuổi thọ gần nhau. Cả hai người đều là nhận danh trong lúc đại chiến. Những người còn lại tính ra đều là trưởng bối của bọn họ. Trong đó lớn tuổi nhất là Mặc Gia Hành, đã ngoài hai nghìn tuổi.

Hại Thiên Thu tuy tính tình tùy tiện, nhưng cũng không phải là kẻ không biết bối phận rõ ràng. Chỉ là nàng nghĩ hoài vẫn không hiểu, bản thân vô cùng bài xích Bình Giang Vương.

Bình Giang Vương luôn khiến cho Hại Thiên Thu có cảm giác đã gặp ở đâu đó. Nhưng rốt cuộc là gặp ở đâu nàng cũng không nhớ được. Có điều Hại Thiên Thu khẳng định đó cũng chẳng phải ký ức tốt đẹp gì.

Lăng Mộ Thủy một thân lễ phục màu thiên thanh, đầu cài hoa trâm bích sắc, phiêu dật xuất trần. Nàng nhẹ nhàng đáp xuống gần chỗ hai người Hại Thiên Thu, ý cười nhè nhẹ: "Tư Đồ tiên tôn, Hại Thiên Thu, lâu không gặp."

Tư Đồ Nghệ Mưu cũng phe phẩy quạt lông màu hồng, cười lại: "Lăng Mộ Thủy, lâu không gặp."

Hại Thiên Thu thì vẫn như cũ, vẻ mặt đông lạnh, cung cung kính kính chắp tay: "Bình Giang Vương, lâu không gặp."

Lăng Mộ Thủy nghe nàng nói, ánh mắt khẽ động, nhưng mặt vẫn duy trì nụ cười như cũ: "Không cần phải đa lễ như vậy."

"Bối phận lễ nghi không thể phá." Hại Thiên Thu vẫn như cũ giữ thái độ xa cách nói: "Hai vị tiền bối cứ từ từ trò chuyện, Hại Thiên Thu xin phép đi trước." Nói rồi Hại Thiên Thu cũng không đợi hai người kia trả lời, đã quay mặt đi mất.

Lăng Mộ Thủy nhìn theo bóng lưng kia, cũng chỉ đành lắc đầu thở dài.

Tư Đồ Nghệ Mưu thấy vậy, cũng chỉ có thể cười hai tiếng, nói câu an ủi: "Ngươi đừng trách nàng, nha đầu đó trước giờ vẫn vậy."

----------------

Tác giả: dạo gần đây nghe nói truyenwiki1.com hay bị lỗi vs khóa truyện. Nên để phòng ngừa, tại hạ đã tạo ra một facebook page. Truyện sẽ được đăng đồng thời trên cả facebook lẫn truyenwiki1.com để mọi người tiện theo dõi :> tên page là Giang Hồ Bách Hợp, một cái tên hơi củ chuối :>

Update: ai cũng đọc, ai cũng vote, mà không ai nhắc tui để sai số chương 61 thành 64 QAQ