Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 33: hoa Thu Linh




Đại tỷ bán hàng rất là nhiệt tình, nói cho hai người Hại Thiên Thu biết về sự kiện Thần Mẫu hiển linh cũng như đại tiên thần thông ở miếu Quy Túc. Nàng còn rất cẩn thận dặn dò hai người, muốn gặp được đại tiên, thì trước hết phải mang theo túi hương này đến báo danh với đệ tử gác cổng. Nếu được đại tiên cho phép, thì mới có thể tiến vào trong thất của ngài ấy.

Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm nghe xong, nói tiếng cảm tạ rồi vội vã theo dòng người tiếp tục lên núi. Đã không lên thì thôi, lên tới miếu rồi thì quả thật người còn đông hơn gấp mấy lần lúc ở dưới núi. Hại Thiên Thu nhìn khung cảnh này, cảm tưởng giống như người dân mấy huyện lân cận cũng đổ về đây luôn rồi.

Khó khăn lắm hai người các nàng mới có thể chen được tới trước cửa thất của vị đại tiên nọ. Cánh cửa tiến vào thất được sơn đỏ, phía trên có treo thêm vải đỏ cùng chuông vàng nhìn thích mắt vô cùng. Cách đó không xa là một cái bàn nhỏ, có đệ tử ngồi đó ghi sổ sách, kiểm soát người ra vào thất. Đó khẳng định là đệ tử gác cổng trong lời đại tỷ bán hàng nói. Mà đứng trước bàn đệ tử nọ, phải nói là một hàng dài người, nhiều tới mức không đếm xuể!

"Hai vị này, muốn bái kiến đại tiên thì mau vào xếp hàng đi!" Một nữ đệ tử khác chăm lo việc quét tước, thấy Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm đứng giữa lối đi liền lên tiếng nói.

Hại Thiên Thu cười cười với nữ đệ tử một cái, rồi nhanh tay kéo Hàn Tuyết Âm đứng vào hàng. Thế là một đen một trắng, lại một lần nữa đứng giữa nắng trưa gay gắt. Hại Thiên Thu nhìn cái nắng chói chang trên cao, người từ từ ngã sang phía Hàn Tuyết Âm. Cuối cùng, nàng thành công ôm lấy cánh tay Hàn Tuyết Âm, đầu tựa lên vai trái nàng ấy. Ừm, cái khối băng này quả thật rất mát.

Hàn Tuyết Âm vô diện biểu tình hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

"Hưởng ké hàn khí của ngươi, quả thật rất mát." Hại Thiên Thu đáp nhẹ như không.

Hàn Tuyết Âm không nói lời nào nữa, quay đầu nhìn thẳng.

Chốc lát sau, Hại Thiên Thu liền cảm thấy có gì đó sai sai mất rồi. Quái lạ, sao tay nha đầu này càng ngày càng lạnh thế nhỉ? Mà cái lạnh này rất nhanh biến thành cái lạnh thấu xương khiến cho Hại Thiên Thu đành phải chịu thua, buông tha cho cánh tay của Hàn Tuyết Âm. Nàng vẻ mặt mang đầy uất ức, liếc nhìn cái khối băng di động bên cạnh. Hứ, không cho nàng ôm thì không cho nàng ôm, nàng đành phải tự đi vẽ bùa giải nhiệt vậy.

Nghĩ rồi, Hại Thiên Thu liền mở ra hộp gỗ, bắt đầu lục lọi tìm giấy bút. Cơ mà, nàng tìm mãi cũng không thấy được giấy và bút lông của nàng. Hại Thiên Thu không cam tâm, lại lục lọi hòm gỗ một lần nữa. Trong lúc không cẩn thận, nàng lại vô tình làm rớt ra cái chuông đồng cũ nát.

Chuông đồng rơi trên mặt đất phát ra tiếng "leng keng" thanh thúy. Hại Thiên Thu thấy chuông bị rớt ra, liền cúi xuống nhặt lên. Trong lúc đó, nàng cũng phát hiện ra không khí xung quanh có phần kỳ quái.

Hàn Tuyết Âm đứng cạnh bên tất nhiên cũng phát hiện ra điểm này. Cảm giác giống như, hàng nghìn hàng vạn cặp mắt của người dân đang nhìn chằm chằm vào hai người các nàng. Nhưng cảm giác đó rất nhanh liền qua đi, mọi thứ lại trở về với dáng vẻ bình thường lúc nãy.

Hại Thiên Thu nhìn chuông đồng trong tay, có lẽ là do linh khí còn sót lại trong lần sử dụng trước, nên khi chuông vang lên mới có hiện tượng như vậy. Mà vốn chuông ngân lên là để trừ tà ma, điều này chứng tỏ nơi này thật sự có điều kỳ quái. Nàng âm thầm trao đổi ánh mắt với Hàn Tuyết Âm, hiện giờ cả hai người càng có lý do để gặp mặt cái vị đại tiên kia.

Nhưng chưa kịp đợi hai nàng bàn tính bước kế tiếp, cánh cửa màu son đã được mở ra. Một đệ tử từ trong đó hớt ha hớt hãi chạy ra, thì thầm nói với đệ tử gác cổng. Đệ tử gác cổng kia nghe xong, liền đứng lên thông báo: "Các vị hương thân, hôm nay đại tiên có việc gấp cần phải xử lý, liền dừng việc coi bói ở đây. Mời các vị ngày mai lại quay lại."

Mọi người nghe như vậy, xì xầm bàn tán một hồi rồi mới bắt đầu giải tán ra về. Hàn Tuyết Âm thấy vậy, cũng đành phải lôi kéo Hại Thiên Thu ra về theo đoàn người. Có vẻ như động tĩnh hồi nãy của các nàng đã đánh động tới "đại tiên" bên trong. Ở lại cũng không có ích gì, chi bằng đành trở về quán trọ, suy tính bước kế tiếp.

Trên đường đi, Hại Thiên Thu không ngừng cau mày suy nghĩ về chuyện lúc nãy. Nàng mang vẻ mặt âm trầm hỏi: "Tiểu nha đầu, ngươi không thấy bọn họ còn có chút điểm gì kỳ lạ sao?"

"Hửm?" Hàn Tuyết Âm tạm dừng cước bộ, quay đầu nhìn Hại Thiên Thu tỏ ý nàng nói tiếp. Qua sự việc lúc nãy, các nàng có thể đoán rằng người tới miếu dâng hương đang bị thứ gì đó chi phối. Ngoài việc đó ra còn có điểm nào khả nghi sao?

Hại Thiên Thu lấy tay xoa xoa cằm, nói tiếp: "Ta không chắc lắm, nhưng ngươi có để ý rằng bọn họ giống như thiếu mất một phần linh khí. Nếu quan sát kỹ, sẽ thấy bọn họ không tràn đầy sức sống như một người bình thường phải có."

Trong mỗi cá thể trên thế gian này, dù ít dù nhiều đều sẽ mang trong người một loại khí. Như yêu tộc, ma tộc mang theo ma khí. Còn nhân tộc và bất tử tộc thì mang linh khí. Đối với những người bình thường, lượng linh khí có trong người đa phần là như nhau. Nếu như một người bị mất đi linh khí, biểu hiện đầu tiên là sức sống, vẻ ngoài bị sụt giảm. Đến khi cạn hết linh khí thì người đó cũng chính thức rời xa hồng trần.

Nghĩ tới đây, Hàn Tuyết Âm liền lấy ra hai túi hương mà các nàng mua lúc nãy. Nhìn hai túi hương màu tím trong tay, nàng cau mày hỏi: "Cô nương bán hàng bảo ai muốn gặp đại tiên đều phải đeo túi hương này bên người. Có khi mấy túi hương này có vấn đề?"

"Có thể lắm, nhưng ta và ngươi cũng không rành về mấy cái loại hương liệu này. Chi bằng trước về nhà trọ, gọi mèo nhỏ ra xem thử vậy." Hại Thiên Thu vừa nói vừa cầm một túi lên nhìn thử.

"Cứ vậy đi." Hàn Tuyết Âm nói xong, liền triệu hồi ra phi kiếm, đem theo Hại Thiên Thu bay lên không trung. Mà khoan đã, mèo nhỏ có thể phân biệt hương liệu sao?

----------------

Bạch Li có một nỗi lòng không thể nói. Ngày ấy, khi thân xác của hắn vỡ vụn thành từng mảnh, hắn liền cùng nữ nhi chu du không chốn nương thân. Không thể vào luân hồi, không thể siêu thoát. Nói thật thì, trước tình huống đó hắn cũng không biết phải làm sao. Hơn nữa, hắn như thế nào cũng được, chỉ là hắn không muốn nhìn Bạch Đào thân thể không toàn vẹn.

Đang lúc đau đầu, thì hắn gặp được quỷ tướng Vương Duật. Qua lời Vương Duật, Bạch Vô Ngôn mới biết được Hại Thiên Thu chính là Hắc Diệm Vương. Bảo sao mà nàng lại mạnh như vậy?

Vương Duật nhìn cha con Bạch Vô Ngôn nói: "Vương có lời nói với ngươi. Ngài ấy nói nếu đã không thể đi đâu, chi bằng quy phục ngài ấy và Thiên Ma Xích, hối cãi tội lỗi. Như vậy thì ngươi lại sẽ có cơ hội tiến vào vòng luân hồi chuyển thế. Nói là như vậy, nhưng quyết định là ở ngươi. Nếu thật tâm có ý định này, thì ba ngày sau gặp ngài ấy dưới chân núi Mộc Thiên Sơn."

Bạch Vô Ngôn sớm đã nghe tới Thiên Ma Xích, nay lại được chính chủ nhân mở lời. Coi như là hắn mừng còn không hết nói gì tới việc từ chối hay không từ chối.

Vương Duật nhìn sự mừng rỡ trên mặt hắn, lòng không khỏi thầm thở dài.

Bạch Vô Ngôn lúc đầu không hiểu tại sao Vương Duật lại có vẻ mặt thương cảm như vậy. Giờ thì hắn hiểu rồi.

Lúc hắn tới gặp Hại Thiên Thu, nàng ấy nói: "Bước vào Hắc Diệm Quân, tất nhiên cũng có luật lệ. Về mấy việc ví dụ như không hại người thì chắc ta cũng không cần nói. Đối với ta, thì chỉ hy vọng ngươi tuyệt đối trung thành. Cuộc sống của các ngươi trong Hắc Diệm Quân đều do ta cho, vậy nên ta cũng không thích đám quỷ linh các ngươi làm vài chuyện như đâm sau lưng người khác." Nói rồi nàng cười như không cười nhìn Bạch Vô Ngôn, khiến cho hắn không rét mà run.

"Mà nghĩ đi nghĩ lại, lâu lắm rồi ta mới thu một quỷ tướng về dưới trướng. Ít nhiều gì cũng phải đặt tên cho ngươi mới được." Hại Thiên Thu dừng một chút, mắt nhìn về phía bụi cỏ bên cạnh, rồi nở nụ cười nói: "Thôi thì gọi ngươi là Bạch Li đi, còn Bạch Đào thì vẫn giữ nguyên là Bạch Đào."

Bạch Vô Ngôn nghe xong, lòng nhất thời chưa thể hiểu được chữ "Li" nghĩa là gì. Tới khi hắn thấy con mèo rừng nhảy ra từ bụi cây, nước mắt lập tức rơi lã chã trong lòng. "Li" chả phải là trong li miêu, tức mèo rừng sao?! Vương à, ngài đặt tên cũng quá tùy tiện đi!

Và thế là Bạch Li chính thức bước vào con đường số khổ, đi theo một vị chủ nhân tính tình gàn dở. Thậm chí còn có phần thất thường, nắng mưa bất định. Ví dụ như hiện tại, nàng ấy gọi hắn ra, nhưng mà cái ánh nhìn đầy sát khí đó là sao?! Hắn đã làm sai cái gì? Ai đó làm ơn nói cho hắn biết đi, mệnh hắn thật khổ a hu hu...

Hại Thiên Thu theo Hàn Tuyết Âm về nhà trọ. Vừa về tới nàng liền gọi Bạch Li ra. Nàng cười như không cười nhìn hắn, trong đầu chạy hàng trăm dòng suy nghĩ. Ngươi nhìn nàng làm cái gì, chưa thấy qua mỹ nhân à? Hại Thiên Thu nàng cũng là mỹ nhân đó, sao ngươi không nhìn? Tiểu nha đầu kia chỉ có một mình nàng được nhìn thôi. Khối băng đó là của mình ta, chỉ để cho ta ôm thôi biết chưa?

Hàn Tuyết Âm lúc bây giờ nghe Hại Thiên Thu gọi người kia là Bạch Li, mới dần sáng tỏ ra. Thì ra mèo nhỏ nàng nói chính là Bạch Vô Ngôn, mà cái tên thật cũng quá... Mà thôi bỏ đi, chuyện này nàng không tiện xen vào. Nàng cầm hai túi hương đưa cho Bạch Li, nói: "Hai túi hương này có điểm kỳ quái, hai người bọn ta lại không hiểu biết về hương liệu. Đành phải phiền Bạch tiên sinh ra tay trợ giúp rồi."

"Hàn cô nương không cần phải khách khí như thế." Bạch Li thấy thái độ Hàn Tuyết Âm thập phần lễ phép, lòng không tránh khỏi thụ sủng nhược kinh, vội vàng xua tay nói: "Huống chi làm việc cho Vương vốn là chức trách của thuộc hạ."

Nói rồi hắn nhanh tay nhận lấy hai cái túi hương từ tay Hàn Tuyết Âm, tháo nút thắt, đổ hương liệu bên trong ra. Hương liệu bên trong tỏa ra mùi hương ngòn ngọt, rất dễ chịu, nhìn qua cũng không có gì quá bất thường. Bạch Li đem toàn bộ những hương liệu đó đặt lên bàn, rồi lại lấy tay tảng bớt ra.

Hại Thiên Thu lúc này cũng thu hồi vẻ giận hờn vu vơ, nghiêm túc mà ngồi xuống cạnh bàn. Hàn Tuyết Âm cũng cau mày đứng một bên dõi theo từng động tác của Bạch Li. Ba người cứ như thế, chụm hết cả ba cái đầu vào đống hương liệu trên bàn.

Bạch Li xem một hồi cũng không thấy gì lạ, ngoại trừ một vài cánh hoa cẩm tú, bạc hà, cam thảo cùng với hoa quế thì không còn gì khác. Khoan đã, chính là nó! Bạch Li cuối cùng cũng phát hiện ra điểm khả nghi, mừng rỡ hô to: "Vương, Hàn cô nương, hai người xem." Hắn vừa nói vừa đặt một bông hoa quế khô vào lòng bàn tay: "Đây chính là mấu chốt của vấn đề!"

"Đây chỉ là một bông hoa quế, thì có vấn đề gì?" Hại Thiên Thu nhìn bông hoa trong tay Bạch Li, vẻ mặt mờ mịt hỏi lại.

Hàn Tuyết Âm nghe Hại Thiên Thu hỏi, cũng gật nhẹ nhìn về phía Bạch Li. Nàng quả thật cũng có thắc mắc như nàng ấy.

"Nhìn thì đây có vẻ giống với hoa quế, nhưng thật ra lại không phải. Hoa này chỉ có vẻ ngoài là giống thôi." Bạch Li chỉ chỉ vào bông hoa nhỏ nói tiếp: "Đây gọi là hoa Thu Linh, xuất xứ từ La Thành. Loại hoa này mùi hương cũng khá giống hoa quế, nhưng lại có mùi gắt hơn rất nhiều."

Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm nghe vậy, cũng cầm lên ngưởi thử, quả nhiên mùi gắt hơn hoa quế bình thường rất nhiều.

Bạch Li lại nói tiếp: "Điểm đặc biệt của hoa này chính là nó sống nhờ việc hấp thu linh khí của người vào ban đêm. Cho dù khi nó đã bị héo khô, thì hiệu lực vẫn như cũ. Lâu dần sẽ tạo thành một nguồn linh lực dồi dào, tùy ý cho người khác đem đi hấp thụ."

"Thì ra là như thế." Hại Thiên Thu gật gật đầu: "Hèn gì lượng linh khí trong người của những người ở miếu lại kém như vậy. Cỏ vẻ như tên kia đang giả thần giả quỷ nhằm rút linh khí của người dân để tu luyện đây."

"Vậy chúng ta nhất định phải đi gặp đại tiên này một chuyến rồi." Hàn Tuyết Âm nói.

"Gặp mặt tất nhiên là phải có rồi. Nhưng cũng không nên đánh rắn động cỏ, tốt hơn vẫn là giả trang từ từ tiếp cận." Hại Thiên Thu vừa tự châm trà vừa nói.

Trong lúc ba người đang bàn bạc, từ ngoài cửa phòng trọ bất ngờ vang lên hai tiếng "cốc cốc". Hại Thiên Thu xung phong bước ra mở cửa.

"Khách quan, đồ ăn ngài gọi tới rồi đây." Tiểu nhị bê một mâm nóng hổi đứng ngoài cửa, thấy cửa vừa được mở ra liền cười nói.

Hại Thiên Thu nhìn đồ ăn trong mâm, bụng không khỏi kêu hai tiếng. Ây da, từ hôm qua tới giờ lo chạy ngược chạy xui, nàng quả thật là chưa có ăn bữa nào cho đàng hoàng. Với lại thời gian trôi qua thật mau, mới đây mà đã tới giờ cơm tối rồi. Không nghĩ nhiều, nàng nhanh chóng né ra, nhường đường cho tiểu nhị đem đồ ăn dọn lên bàn.

Hàn Tuyết Âm đứng nhìn Hại Thiên Thu như sói đói chờ mồi, lòng không khỏi cảm thán một cái. Quả là các đời tiền bối đều là những người không có tiết tháo như vậy. Tính luôn cả sư phụ nàng, vẻ ngoài đạo mạo nhưng hình tượng bên trong luôn là tan nát tới không thể tan nát hơn. Cơ mà như vậy cũng tốt, tùy tâm sở dục, không câu nệ như vậy khiến cho nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nghĩ tới đây, Hàn Tuyết Âm không khỏi câu lên một vệt cười nhợt nhạt nói: "Có thực mới vực được đạo, ăn trước đi rồi lại bàn tiếp."

Tuy ý cười của Hàn Tuyết Âm rất nhanh thì biến mất, nhưng cũng vừa đủ để Hại Thiên Thu bắt trọn toàn bộ khoảnh khắc đó. Nàng thật không ngờ, tiểu nha đầu này cười lên lại mê người như vậy. Quả thật là mỹ nhân như hoa như ngọc, nhất tiếu tiêu diệt Hại Thiên Thu. Hại Thiên Thu ngơ ra một lúc, sau liền gật đầu lia lịa: "Ừ ừ, mau ăn cơm mau ăn cơm."

Bạch Li nhìn tình cảnh này, vô cùng thức thời mà trở về trong Thiên Ma Xích. Hắn hiện giờ rất cần Bạch Đào tới ôm ôm an ủi nha!

Còn hai nàng kia thì thay phiên nhau ngồi vào bàn, bắt đầu dùng cơm. Hàn Tuyết Âm tư thế vô cùng tiêu chuẩn, sóng lưng thẳng tắp, cử chỉ tao nhã, ăn chậm nhai kỹ, phát huy tuyệt đối câu nói ăn không nói. Mà trái ngược với nàng, Hại Thiên Thu như sài lang hổ báo càn quét trên bàn ăn. Nàng vùi đầu vào chén mà và cơm, đôi lúc còn lén lén liếc nhìn tiểu nha đầu đối diện một cái.

Hàn Tuyết Âm nhìn điệu bộ của Hại Thiên Thu, đặt đũa xuống hỏi: "Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?"

Hại Thiên Thu bị điểm danh, giật nảy mình một cái. Nàng dừng lại động tác và cơm, vẻ mặt cứng ngắt, mắt liếc đông liếc tây một hồi. Cuối cùng nàng đành lấy hết dũng khí nói nhỏ như mũi kêu: "Ta có thắc mắc, trong đây chỉ có một cái giường, vậy thì ai ngủ trên giường?" Nàng quả thật cũng sợ ngủ chung với nàng ấy, lỡ có chuyện gì, sáng ra nàng lại bị thương da mặt.

Hàn Tuyết Âm nghe xong, không khỏi thở dài một cái nói: "Ngươi ngủ trên giường đi, để ta ngủ trên ghế được rồi."

Hại Thiên Thu nhận được đáp án mong muốn, mắt sáng lóa nhìn về phía người trước mắt. Ôi, sao hôm nay nàng thấy tiểu nha đầu này tốt bụng quá vậy. Nhưng mà Hại Thiên Thu mang vẻ mặt mừng rỡ chưa được bao lâu thì liền chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc hiếm có. Nàng truyền khí vào đôi đũa trên tay, phóng thẳng về phía cửa sổ phòng trọ: "Là ai!"