Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 16: cổ tự hiếm




Vài chục năm về trước, trong giới tu tiên xuất hiện một vị luyện đan sư tài nghệ xuất chúng. Vị đan sư này chuyên hành thiện cứu người, đã cứu giúp không biết bao nhiêu người dân khốn khổ. Vì lẽ đó mà người này được người người kính nể vô cùng. Tới cả các thế gia vọng tộc, môn phái tu tiên cũng không ngừng bỏ công sức mời người này về trợ lực. Nhưng vị đan sư này lại vốn ưa thích cuộc sống tiêu diêu tự tại, hết lần này tới lần khác từ chối các môn phái thế gia này.

Lúc bấy giờ, Bạch Vô Ngôn chưa phải là môn chủ của Mộc Sơn phái, chỉ là một tu sĩ trúc cơ kỳ nhỏ nhoi. Tuy thiên phú không được liệt vào hàng xuất sắc, nhưng cũng miễn cưỡng được làm đệ tử nhập thất của môn chủ Mộc Sơn phái lúc đó. Hắn là đệ tử thứ ba của môn chủ, tự biết bản thân không bằng hai vị sư huynh nên hắn chỉ một lòng tu luyện. Lấy sự chăm chỉ bù đắp khiếm khuyết, chỉ hy vọng không làm mất mặt sư phụ đã nhọc công thu dưỡng hắn.

Bạch Vô Ngôn thường xuyên nhận ủy thác của sơn môn để có cơ hội xuống núi lịch luyện. Bởi vì ủy thác sơn môn không chỉ giúp hắn bổ sung năng lực thực chiến, mà đôi khi còn giúp hắn nhận được cơ duyên hiếm có. Chỉ là Bạch Vô Ngôn không ngờ, một lần nhận ủy thác này sẽ thay đổi cả vận mệnh của hắn.

Như thường lệ, Bạch Vô Ngôn cùng hai đệ tử nội môn khác cùng nhau đi làm nhiệm vụ. Nhưng lần này ba người bọn hắn lại không may gặp phải hồ ly nghìn năm. Vốn nói dòng dõi hồ yêu có một nửa huyết thống là tiên, đa phần sẽ chọn đường tu tiên, thăng lên làm tiên hồ. Nhưng lão hồ ly này lại là tu ma! Nguy hiểm hơn nữa, chính là hồ ly này dường như đối với người tu tiên căm hận tới thấu xương. Cứ như thế, trong nháy mắt hồ ly nọ liền đánh cho đám người Bạch Vô Ngôn sống dở chết dở.

Hai đệ tử cùng đi với Bạch Vô Ngôn, không may mắn bỏ mạng ngay tại chỗ. Về phần Bạch Vô Ngôn thì trọng thương nghiêm trọng không đủ sức chống đỡ. Trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc, hắn đánh liều dùng hết linh lực còn sót lại thi triển truyền tống thuật đi thật xa.

Truyền tống thành công, hắn cũng cạn kiệt sức lực ngất đi trong rừng cây hoang vu. Tưởng chừng bản thân chỉ có thể nằm đó chờ chết, nhưng lại không ngờ Bạch Vô Ngôn lại có thể nhặt về một cái mạng. Vì hắn không ngờ nơi bản thân tới lại chính là rừng cây gần tiểu viện của vị luyện đan sư nổi tiếng lúc bấy giờ.

Vị luyện đan sư trong một buổi sáng đi ra ngoài hái thuốc thì bắt gặp Bạch Vô Ngôn một thân đầy máu nằm trên đất. Nàng không ngần ngại xuất thủ cứu người, dùng toàn lực kéo Bạch Vô Ngôn từ quỷ môn quan trở về.

Bạch Vô Ngôn sau khi tỉnh lại, lại vô pháp trở về sơn môn. Chỉ đành tá túc tại tiểu viện của vị đan sư đợi thương thế hoàn toàn hồi phục. Trong thời gian dưỡng thương, hắn cũng dốc hết sức phụ giúp vị đan sư, coi như là trả một phần ơn cứu mạng.

Ngày ngày hai người cùng nhau hái thuốc, tới làng phụ cận bán thuốc, chuẩn bệnh cho dân làng. Ngày tháng cứ yên bình trôi như vậy, khiến cho cả hai người cũng không biết dây tơ hồng đã được kết tựa lúc nào. Mà vị đan sư không ai khác chính là Trương Uyển Cầm!

Ngày thương thế hoàn toàn hồi phục, Bạch Vô Ngôn liền cấp tốc trở về sơn môn báo cáo mọi sự việc. Đồng thời xin sư phụ của hắn chó phép cùng Trương Uyển Cầm kết thành tình lữ.

Sư phụ của hắn vốn rất hài lòng tiểu đệ tử nhu thuận này, đối tượng lại còn là luyện đan sư nổi tiếng, tất nhiên liền sảng khoái đáp ứng. Không lâu sau trên đỉnh Mộc Thiên Sơn liền tổ chức tiệc linh đình. Lam Mạnh Khải lúc đó cũng có ghé qua uống ly rượu mừng, còn tặng cho đôi tình lữ hai viên linh dược ngũ giai.

Tiệc vui thì chóng tàn, quy định của Mộc Sơn phái không cho phép gia quyến của đệ tử ở lại sơn môn. Do đó sau khi tân hôn qua đi, Trương Uyển Cầm đành trở lại tiểu viện cũ của nàng. Sau khi trở lại tiểu viện, cuộc sống của nàng cũng trở về với những ngày bình đạm, sống ẩn dật trong rừng như lúc đầu. Bạch Vô Ngôn cũng thường xuyên dùng những ngày nghỉ để xuống núi gặp Trương Uyển Cầm. Vì lẽ đó, chuyện giữa hai người có một người con gái là Bạch Đào cũng không được thế nhân biết đến.

Tuy Trương Uyển Cầm chưa từng than vãn, nhưng Bạch Vô Ngôn làm sao lại không nhận ra sự cô đơn của nàng. Vì vậy mà trong lòng hắn thầm đánh một cái quyết định, chính là phấn đầu trở thành trưởng môn để có thể đưa Trương Uyển Cầm vào sơn môn. Mà quả thật, mấy năm sau, hắn liền trở thành môn chủ chính thức của Mộc Sơn phái.

Nhưng sự đời nào có ai ngờ được, khi giấc mơ tưởng chừng như sắp chạm tới lại biến thành ác mộng không thể tả được. Ngày ấy, hắn mang tin vui về, muốn nói cho thê tử của mình lại chỉ đổi lấy một tiểu viện đổ nát. Thê tử của hắn, cư nhiên lại một thân đầy máu, chết đứng không nhắm mắt. Lúc này hắn chỉ có thể ôm nữ nhân của mình vào lòng mà khóc rống. Mãi tới khi hắn thanh tĩnh được một chút, mới nhớ ra nữ nhi duy nhất của mình Bạch Đào. Bạch Vô Ngôn như tìm được cộng rơm cứu mạng, liền chạy như điên đi tìm nữ nhi.

Quả nhiên ông trời liền diệt luôn đường sống của hắn, tới cả nữ nhi chưa đầy mười tuổi cũng chết thảm không toàn thây. Ngày hôm đó hắn ôm xác nữ nhi trong rừng, khóc tới tê tâm liệt phế, chỉ mong sao thời gian trở lại. Chỉ cần trở lại, hắn một bước cũng không rời hai người Trương Uyển Cầm, chỉ cần hắn vẫn ở đó. Chỉ cần hắn chưa từng rời khỏi tiểu viện trong rừng cây.

Bạch Vô Ngôn ngồi trong gian phòng của mình, lặng lẽ nhìn bức tranh treo trên tường vẽ một nhà ba người đoàn viên. Nước mắt không biết từ lúc nào lại bắt đầu lăn dài trên gò má. Suốt mấy chục năm, hắn vẫn luôn nhớ về Trương Uyển Cầm, không một giờ một khắc nào hắn có thể quên nàng. Giá như thời gian có thể trở lại thì tốt biết mấy. Nhưng mọi thứ chỉ có thể là giá như. Chuyện gì đã qua thì ta chỉ có thể để nó qua. Bạch Vô Ngôn lấy ống tay áo lau đi những giọt lệ đang tuôn trào trên má, âm thầm nói: "Đào nhi, chờ phụ thân một chút nữa thôi. Phụ thân nhất định làm cho con sống lại một lần nữa. Lần này... lần này ta nhất định không rời khỏi con!"

-------------

Bên này, một đám người ngồi nghe Hàn Tuyết Âm thuật lại mọi chuyện không khỏi hít khí lạnh tới mấy lần. Hại Thiên Thu chăm chú nghe, mày khẽ cau lại, lầm bầm: "Tụ Hồn Đan sao?"

"Ừm, tuy không biết nó có tác dụng gì. Nhưng ta chắc chắn đã nghe nam nhân đó nói là Tụ Hồn đan." Hàn Tuyết Âm thấy Hại Thiên Thu lầm bầm, liền lên tiếng xác nhận.

Lam Mạnh Khải ở một bên lại tiếp tục truyền âm cho Hại Thiên Thu: "Này, ngươi biết Tụ Hồn Đan là thứ gì không?"

Hại Thiên Thu nghe Lam Mạnh Khải hỏi, liền hướng hắn nở một nụ cười sáng lạng, truyền âm: "Tất nhiên là ta... không biết."

Trong nhất thời Lam Mạnh Khải vô cùng có cảm xúc muốn gϊếŧ người. Hắn bắn cho nàng một ánh nhìn đầy mùi khói lửa, nói: "Không biết thì nói đại không biết. Ngươi cười như dọa ma đó cho ai coi hả?"

"Ta thích thì ta cười, liên quan gì tới nhà ngươi. Miệng trên người ta chứ có trên người ngươi đâu. Với ta ngủ suốt ba trăm năm, làm sao ta biết được đó là cái quỷ gì?" Hại Thiên Thu truyền âm xong thì không ngần ngại cấp Lam Mạnh Khải một ánh nhìn đầy khinh thường.

Bỗng nhiên Thuấn Giai "A" một tiếng, thành công thu hút toàn bộ sự chú ý của đám người trong phòng. Kể cả hai tên già đầu mà không nên nết đang tranh cãi cũng quay sang nhìn hắn gắt gao. Thuấn Giai tự biết bản thân biểu hiện hơi quá lố, ngại ngùng cúi đầu, lấy tay gãi gãi mũi.

Lam Mạnh Khải nhịn xuống ức chế muốn mắng người, vuốt râu dài, nghiêm giọng nói: "Ngươi biết gì về Tụ Hồn Đan sao? Mau nói ra cho mọi người biết đi."

Thuấn Giai ngại ngùng vâng một tiếng, sau đó nói: "Lúc trước đệ tử xuống núi làm ủy thác, trong trà lâu có nghe một số người bàn tán về Tụ Hồn Đan. Nghe nói Tụ Hồn Đan có khả năng tác động tới tận sâu linh hồn. Không chỉ có thể đề thăng tu vi lên hai ba cấp bậc. Mà còn có một tác dụng khác chính là dùng để tụ hồn, hồi sinh người chết!"

Thuấn Giai vừa dứt lời, cả đám người ngay lập tức chấn kinh. Hại Thiên Thu vẻ mặt đầy sự kinh ngạc, Lam Mạnh Khải cũng hoàn toàn bất ngờ, đến mức tay cũng quên vuốt râu dài yêu dấu. Hàn Tuyết Âm cũng không tránh khỏi nhướng mày một cái, nhìn Thuấn Giai.

Chỉ có Lâm Chí Hàn là rất nhanh trấn tĩnh lại, nói: "Lúc đó đệ tử cũng đi cùng với sư huynh. Hình như cũng có nghe về việc đó. Nhưng mà mọi thứ chỉ là lời đồn nơi trà lâu. Còn thật hư thì hoàn toàn không thể xác định."

Hại Thiên Thu lại một lần nữa cau mày trầm tư mọi chuyện có lẽ nghiêm trọng hơn nàng nghĩ rất nhiều. Một viên đan dược có thể tác động tới linh hồn, thật sự là chuyện không hề đơn giản. Với lại Tụ Hồn Đan xuất hiện trong mộng cảnh lúc nhập hồn, thì có thể chắc tới tám phần viên đan dược này thật sự tồn tại. Mà một viên đan dược như vậy, nam nhân thần bí chắc không chỉ muốn nó để đề thăng cảnh giới. Chưa kể thủ pháp ra tay của người này, rất có thể là của người tu quỷ đạo. Nếu dùng Tụ Hồn Đan để luyện hóa cương thi, có khi lại có thể luyện được thi quỷ xưng bá một phương!

Nghĩ rồi Hại Thiên Thu liền hướng Hàn Tuyết Âm hỏi: "Hàn cô nương, cô nương nói trên tấm vải bộc xác của Bạch Đào có văn tự lạ. Có thể viết lại một vài ký tự không?"

Hàn Tuyết Âm cau mày, suy nghĩ một chút, sau đó liền gật đầu nói: "Được". Nói rồi nàng thân thủ nhanh nhẹn tiến tới cái bàn được đặt ở góc phòng. Nàng lấy tay trái vén lên ống tay áo bên phải, lộ ra cánh tay trắng nõn như bạch ngọc. Hàn Tuyết Âm động tác vô cùng ưu nhã, mài mực sau đó bắt đầu hạ bút trên nền giấy trắng.

Hại Thiên Thu cũng theo bước nàng tới gần cái bàn. Nhìn cánh tay của ai đó lộ ra, nàng lại nhịn không được vén ống tay áo của bản thân nhìn một cái. Không nhìn thì thôi, một khi đã nhìn thì chính là vô hạn ưu sầu. Hại Thiên Thu trong thâm tâm lại gào khóc một trận. Cùng là nữ nhân với nhau, tại sao da của Hàn Tuyết Âm lại có thể trắng hơn da của nàng chứ?! Tuy da nàng cũng tính là trắng, nhưng so với nàng ấy thì thật sự không thể so sánh được!

Lâm Chí Hàn mù mù mờ mờ cũng theo lại, thấy Hại Thiên Thu nhìn cánh tay của bản thân, vẻ mặt ảo não. Sau lại nhìn thoáng qua đại sư tỷ, nhất thời liền sáng tỏ. Người ta thường nói Lâm Chí Hàn hắn là một người vô cùng thấu hiểu. Vậy nên hắn cũng triệt để thẩu hiểu cảm nhận của Hại Thiên Thu. Nghĩ rồi hắn liền đến gần nàng, vỗ vai nàng nói khẽ: "Không sao, không sao. Ngươi đừng có buồn, ta hiểu mà."

"Ngươi hiểu cái gì?" Hại Thiên Thu trước lời nói cùng vẻ mặt đồng cảm của hắn cảm thấy có chút khó hiểu.

"Ngươi xem, ta cũng xài dược dưỡng da mỗi ngày mà da cũng không thể trắng như của đại sư tỷ. Vậy nên ngươi đừng có buồn. Bất quá dược của ta xài cũng tốt lắm, hôm nào ta lại cho ngươi một ít." Nói xong hắn còn vén tay áo cho Hại Thiên Thu coi.

"..." Hại Thiên Thu nhìn tới làn da trắng không tỳ vết của hắn, nàng chỉ có thể lựa chọn sự im lặng. Đường đường một đại nam nhân, sử dụng dược dưỡng da, đã thế còn có chút trắng hơn nàng. Thử hỏi còn có thiên lý hay không? Hại Thiên Thu nàng thật muốn hỏi hắn có phải hắn là nữ phẫn nam trang hay không?!

Hàn Tuyết Âm hoàn toàn không quan tâm tới hai kẻ rãnh rỗi ngồi so da tay. Một mực tập trung, dựa theo trí nhớ mà viết lên trên tờ giấy một vài ký tự. Tuy trí nhớ của nàng không được liệt vào hàng ngũ nhìn một cái liền nhớ. Nhưng miễn cưỡng cũng có thể ghi nhớ được vài ký tự đơn giản. Sau một hồi lay hoay, cuối cùng nàng cũng ngừng bút. Hàn Tuyết Âm cầm tờ giấy lên, vẫy nhẹ cho khô mực rồi liền cầm bằng hai tay đưa tới cho Lam Mạnh Khải đang đứng kế bên.

Lam Mạnh Khải tiếp nhận tờ giấy từ tay Hàn Tuyết Âm, nhìn một hồi chân mày già nua của hắn liền cau chặt. Hại Thiên Thu thấy vẻ mặt của hắn u ám, liền chạy sang nhìn một cái. Lam Mạnh Khải thấy nàng tới cũng đưa cho nàng tờ giấy, dùng truyền âm mà nói: "Ngươi coi đi."

Hại Thiên Thu tiếp nhận tờ giấy, nhìn nhìn một chút, sau đó ngoài mặt gật gật đầu nói: "Những ký tự này thật lạ, ta nhìn cũng không hiểu." Một mặt khác thì lại âm thầm truyền âm cho Lam Mạnh Khải nói: "Đây đích xác là cổ tự! Không chỉ là cổ tự bình thường, mà còn là cổ tự hiếm!" Nói rồi nàng liền trao tờ giấy cho Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn.

Hai người bọn hắn nhìn ký tự trên tờ giấy, đều cảm thấy có chút giống với những chữ mà Hại Thiên Thu vẽ lúc nãy. Nhưng mà ngôn ngữ thì có biết bao nhiêu loại, Hại Thiên Thu nói nàng không biết thì bọn hắn cũng không lấy làm lạ.

Chỉ có một người duy nhất hoàn toàn nhìn thấu cái bộ dạng giả ngu của Hại Thiên Thu lẳng lặng đứng một bên. Một người không có tu vi, lại có thể năm lần bảy lượt thi pháp, Hàn Tuyết Âm có chết mới tin mấy lời Hại Thiên Thu nói. Bất quá Hại Thiên Thu đã không muốn lộ, thì nàng cũng sẽ bảo trì im lặng, coi như là bớt một chuyện phiền toái.

Lam Mạnh Khải vuốt râu dài một cái, sau đó nói: "Đêm đã khuya, chuyện này để ngày mai lại bàn tiếp. Các ngươi mau về phòng ngủ trước đi. Hại Thiên Thu thì ở lại phụ dọn dẹp một chút."

Được cho phép về ngủ, ai lại không cao hứng. Nhất là hai tên hưởng thụ cuộc sống như Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn. Hai người bọn hắn thi lễ với Lam Mạnh Khải xong, liền như một cơn gió bay về phòng ngủ. Hàn Tuyết Âm cũng thi lễ, sau đó đi thẳng một mạch về phòng.

Sau khi ba người kia đi, gian phòng trong chớp mắt liền trở nên tĩnh lặng. Lam Mạnh phất tay áo một cái, mấy thứ lộn xộn trên nền đất liền được thu gọn sạch sẽ. Bàn ghế cũng được xếp lại vị trí cũ, thoạt nhìn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hại Thiên Thu ở một bên, cầm lấy bình trà, tự rót trà, nhàn nhã uống. Từ nãy tới giờ lo thi phép, nàng sớm đã khát tới khô cổ.

Lam Mạnh Khải thu dọn xong, quay sang nói với Hại Thiên Thu: "Ngươi khẳng định đó là cổ tự hiếm. Nhưng cổ tự vốn là loại chữ lưu truyền giữa các bất tử nhân. Người tộc khác muốn học không phải là chuyện dễ dàng. Chưa kể, sau đại chiến tam tộc cổ tự liền bị bài trừ. Làm sao một tu sĩ nhân tộc như Bạch Vô Ngôn có thể biết được. Thậm chí còn là cổ tự hiếm."

Một tu sĩ nhân tộc cư nhiên lại biết cổ tự của một tộc người đã quy ẩn hơn ba trăm năm. Ruốt cuộc đây chỉ là vô tình, hay là một bàn cờ được người sắp xếp tỉ mỉ?