Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 121: (bản nháp)




Bóng đêm đen như mực, phong tuyết tứ tán, một tiếng la chói tai đâm thủng màn đêm quỷ dị. Theo sau đó là tiếng người xôn xao không thôi. Có người kêu lên sợ hãi, có người chỉ dám bịt miệng phát ra từng tiếng khe khẽ.

Phong Hào không kịp nghĩ nhiều, đẩy ra đám đệ tử, tay nhanh như chớp bấm quyết. Một đạo kết giới hiện ra, bao lấy đệ tử nọ.

Tên đệ tử trên mặt nổi đầy mủ, đau đớn lăn lộn trên nên tuyết. Việc xảy ra quá đột nhiên, mấy người chung quanh không kịp hoàn hồn, chỉ có thể nhìn hắn đau đớn dãy dụa trên nền đất.

Phong Hào giọng nói bất tri bất giác có chút run rẩy: "Sao lại thế này?"

Hàn Tuyết Âm thật cẩn thận giao Hạ Thiên Thu cho Chử Thiên Nhàn, còn bản thân lại sắn tay áo, tiến về phía kết giới. Người tu tiên khai mắt âm dương, Hàn Tuyết Âm tất nhiên cũng có thể thấy sinh mệnh của đệ tử nọ đang gần trôi đi. Nếu để đó mặc kệ, không chừng chưa tới nữa giờ, người nọ liền thân nhập ba tất đất.

Làm chưởng môn một phái, Hàn Tuyết Âm có trách nhiệm với từng người đệ tử ở đây. Nếu có thể tranh đua một hồi, nàng tất nhiên sẽ không bỏ cuộc, toàn lực cứu lấy đệ tử nọ.

Hàn Tuyết Âm dùng khăn gấm che lại mũi miệng, vừa bước vào kết giới liền nhanh chóng bóp lấy cầm đệ tử kia, ép hắn nuốt xuống một viên đan dược. Hồi Nguyên Đan tuy nói trân bảo cũng không hẳn là trân bảo, nhưng hồi phục thể lực, bảo đảm hắn không chết vì kiệt sức vẫn coi như có thể.

Mắt thấy Hồi Nguyên Đan bắt đầu có tác dụng, Hàn Tuyết Âm lập tức dùng linh lực trói lại tứ chi của hắn, sau đó nhìn về phía Phong Hào: "Sư đệ có thể nhìn ra đây là chứng bệnh gì sao?"

Phong Hào lắc đầu, sau đó cũng bước nhanh theo vào kết giới: "Cái này còn cần phải xem xét kỹ hơn. Hiện giờ hắn mệnh treo một đường, ta cũng không dám chắc chắn." Nói rồi Phong Hào liền ngồi xuống, chăm chú bắt mạch.

Mạch lúc nhanh lúc chậm, lúc rõ ràng lúc như không hề có sức sống. Phong Hào cau mày suy nghĩ, chỉ chốc lát sau liền quyết định lấy ra mấy cái ngân châm, liên tiếp đâm vào đầu đệ tử nọ. Sau lại lấy ra một cái chén ngọc, bắt đầu nghiên cứu phối chế dược.

Thời gian tưởng chừng như đọng lại, chung quanh lạnh ngắt như tờ, chỉ có tiến gió hú liên tiếp bên tai. Cảnh tượng cứ tiếp tục như vậy khoảng chừng một khắc, Phong Hào cuối cùng cầm lên chén ngọc.

Chất lỏng xanh lục trong chén, theo động tác của hắn hơi hơi gợn sóng, phát ra từng trận gay mũi. Phong Hào làm người cũng coi như dứt khoát, không chần chờ, đem toàn bộ chén dược đổ vào miệng đệ tử. Sau lại tiếp tục cầm tay hắn, chăm chú cảm nhận mạch đập.

"Thình thịch... thình thịch..." Cảm nhận được mạch đập dần trở lại đều đặn, Phong Hào như trút được gánh nặng, thở phào một hơi.

Mọi người thấy thế, cũng dần thả lỏng thần kinh. Hàn Tuyết Âm thu hồi linh lực, đứng dậy đi sang một chỗ sạch sẽ đun nước rửa tay.

Sau một phen kinh hãi, chúng đệ tử trỡ lại hoạt bát như cũ, cùng nhau bàn tán: "Thấy chưa, quả nhiên có phong chủ ở, chúng ta liền không cần sợ mấy cái dịch bệnh này."

"Đúng vậy đúng vậy, mà vừa rồi ngươi có ghi chép lại không. Ta ở xa, nhìn không rõ."

"Có có, lúc về ta cho người mượn chép lại."

....

Phong Hào cũng đi đên cạnh Hàn Tuyết Âm, bắt đầu múc nước rửa tay.

Hàn Tuyết Âm một bên lau tay, hỏi: "Rốt cuộc đó là chứng bệnh gì?"

Phong Hào múc một gáo nước, nói: "Ta cũng không rõ, nhìn có vẻ giống bệnh sởi, nhưng nốt mủ lại quá mức kỳ lạ. Mạch đập lại giống như bị một thứ gì đó bó trụ, lúc rõ ràng lúc không. Vừa rồi là ta thử đem một bài thuốc trị bệnh sở, thêm vào vài vị tiên dược. Cũng may, tạm thời không có chuyện gì." Nói xong còn chắp tay bái lạy tứ phương: "Vạn hạnh chư thần phù hộ, may mắn may mắn."

Hàn Tuyết Âm nhìn hắn, khẽ đánh nhẹ đầu hắn một cái: "May mắn cũng là một loại tài năng. Được rồi, chúng ta mau trở lại khách điếm thôi."

Vừa dứt lời, một tiếng gào rống xé tan màn đêm lập tức truyền tới: "Gào!!!"

Mọi người đồng thời quay mặt lại, chỉ thấy tên đệ tử nọ bộ dáng dữ tợn, vùng vẫy từ trên mặt đất đứng dậy. Con ngươi màu đen từ khi nào đã trở thành màu đỏ quỷ dị, tròng mắt chứa đầy tơ máu. Da thịt cũng hóa thành màu tím nhạt, ẩn ẩn còn có gân xanh nổi lên.

Hàn Tuyết Âm kinh hô: "Tất cả mau tránh ra!"

Tiếng vừa dứt, đám người chưa kịp hoàn hồn, đệ tử nọ đã bắt đầu xông lên, bắt được một đệ tử khác, chuẩn bị há miệng cắn xuống. Đúng lúc này, một đoàn lửa lớn liền thẳng tắp hướng hắn bay tới, đem tên đệ tử đánh bay ra một bên.

Thuấn Giai phi thân như tia chớp, dùng cả thân người đè trên người hắn, ấn hắn xuống đất.

Tên đệ tử gào rống, tay chân không ngừng quờ quoạn, mồm há to, lộ ra cái miệng đỏ lồm như muốn đem Thuấn Giai cắn nát nhừ.

Mấy tên đệ tử nhập thế chưa sâu, nào có từng thấy những chuyện như thế này. Một đám tuổi trẻ người tu tiên bàng hoàng, không dám lên tiếng.

Thuấn Giai liếc mắt nhìn đám trẻ, lại nhìn tên đệ tử. Tâm không đành lòng, nhưng thời thế cuối cùng vẫn là không cho hắn có quyền do dự. Thanh đao giơ lên, rồi nhanh như chớp hạ xuống. Cứ như thế, không một tiếng động, một mạng người cứ như vậy chấm dứt.

Khung cảnh đó, có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi. Đầu lìa khỏi xác, cơ thể theo bản năng vẫy vùng nhưng rồi cũng trở nên lặng im. Máu đỏ chảy trên nên tuyết, mùi thối rữa bốc lên khiến người buồn nôn.

Có mấy người trực tiếp che lại hai mắt không dám nhìn, cũng có người nhịn không được quay sang một góc nôn mữa.

Đảm bảo người dưới thân đã hoàn toàn không nhúc nhích, lúc này Thuấn Giai mới dám buông lỏng. Hắn lấy từ trong trữ vật giới ra một cái áo bào trắng, thật cẩn thận đem đầu của tên đệ tử xếp lại ngay ngắn, sau đó dùng áo bào che lại.

Hàn Tuyết Âm lặng lẽ tới cạnh hắn, vỗ vỗ vai hắn như an ủi.

Thuấn Giai nhìn nàng, mím môi nói: "Trên người hắn có tử khí, ta..."

"Ta biết." Hàn Tuyết Âm nói: "Chúng ta đều biết đây là cách duy nhất."

Thuấn Giai thở dài, gật gật đầu, sau lại vì tên đệ tử nọ làm một cái Vãn Sinh Chú rồi mới thu lại hắn eo bài.

Chuyện như vậy vừa xảy ra, một đám người cũng không dám trở lại khách điếm. Thứ nhất là sợ trên người có dịch bệnh sẽ ảnh hưởng tới dân làng, khiến cho tình hình càng thêm tồi tệ. Thứ hai là bọn họ đều kinh hoàng, không hề có sức lực mà đi tiếp.

Cứ như vậy, một đoàn người liền ngay tiểu viện đổ nát, tạm thời thành lập doanh trại. Người tu tiên mà, có trữ vật giới chính là tiện lợi. Không sợ dừng chân nơi rừng hoang cũng có đầy đủ đồ dùng.

Nhưng đầy đủ về đầy đủ, chúng đệ tử nhìn đỉnh lều xa hoa, nội thất đầy đủ cũng không khỏi có chút, không nói nên lời. Không tính tới lều lớn làm bằng vải dệt tiên giai, giường tủ bản ghế cũng đều là linh mộc trân quý. Còn có trữ vật giới dùng để chứa những thứ này, cũng ít nhất phải vài vạn lượng. Thật là xa xỉ mù mắt người!

Lâm Chí Hàn đối với đẳng cấp xa xỉ này, cảm thấy thật có chút chịu thua: "Bọn ta từng nghĩ bản thân cung phụng đại sư tỷ đã đủ xa hoa. Thật không ngờ hôm nay lại được mở rộng tầm mắt."

Chử Thiên Nhàn đối này không tỏ ý kiến, nhún nhún vai: "Cái này cũng không thể trách bọn ta. Ai bảo nhà bọn ta nhiều tiền."

Lại nói, để phòng ngừa có đệ tử khác cũng trở thành thi biến, Phong Hào hạ lệnh kiểm tra các đệ tử. Cũng may, trừ tên đệ tử xấu số kia những người khác đều không có dấu hiệu thi biến.

Dù vậy, không khí cũng không hề nhẹ nhàng hơn một chút nào. Một bầu không khí nặng nề, hòa cùng đêm tuyết lạnh giá, đè ép tới mức khiến người ta hít thở cũng thấy khó khăn. Bên ngoài lều lớn là như thế, bên trong lều cũng không khá hơn được bao nhiêu.

Hàn Tuyết Âm thật cẩn thận ôm lấy Hạ Thiên Thu, cho dù cách một lớp vải, cũng có thể cảm nhận được người trong lòng vô cùng mỏng manh. Thân thể thật nhẹ, khung xương nho nhỏ, lại vô cùng tinh tế, thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được từng khớp xương.

Nhìn Hạ Thiên Thu nhăn mày, cuộn tròn người tìm hơi ấm, hai mắt Hàn Tuyết Âm không khỏi lại đỏ lên. Cũng không biết đây là lần thứ mấy nàng vì Hạ Thiên Thu đỏ mắt, nàng chỉ biết người này vô cùng đáng giận, cũng thật khiến người vô tận đau lòng.

Nàng thật cẩn thận đem Hạ Thiên Thu đặt lên giường ấm, lại đem chậu thang dịch lại gần. Đã từng Hắc Diệm Vương yêu diễm tuyệt mỹ, mạnh mẽ tiêu sái lại cổ quái khiến người giận sôi máu. Hàn Tuyết Âm khẽ dùng tay mơn trớn gò má của Hạ Thiên Thu, cảm nhận từng xúc cảm mềm mại truyền tới. Tô tô ngứa ngứa, tựa như dải lụa quấn quanh, lại lành lạnh như tiên quả mùa hè. Quả thật là khiến cho người ta khó có thể dừng tay.

Trên đời này còn gì bằng âu yếm người trong lòng? Hàn Tuyết Âm tất nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng khác biệt là, từng cái đẹp đẽ này cũng vô pháp xoa dịu từng cơn đau trong lòng của nàng. Cảm xúc trái ngược khiến Hàn Tuyết Âm cảm giác như có từng đợt kiêm chích vào tim, rồi lại như có dòng nước ấm lặng lẽ xoa dịu.

Kỳ thực, Hàn Tuyết Âm có rất nhiều lời muốn hỏi Hại Thiên Thu. Cũng có thật nhiều lời muốn nói với nàng, với chân chính Hại Thiên Thu của hai trăm năm trước.

"Nếu lúc đó ta nói không cần báo thù, phải chăng ngươi cũng sẽ không tế thân?"

------------

Tác giả: hôm nay là ngày đầu tiên ở chỗ làm mới, không chỉ nhiều thứ mới mà tui còn mua hẳng bàn phím mới (///A///) Quả nhiên bàn phím mới khiến cho tâm huyết dân trào, mấy đoạn cố truyện bí bữa giờ cuối cùng cũng có thể viết xong ahihihihi