Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 115: (bản nháp)




Hàn Tuyết Âm bất ngờ ôm lấy Hạ Thiên Thu, tay thật nhanh tung ra một bộ pháp quyết. Theo sau, là một tràng tiếng nổ lớn. Thuyền lớn trong nháy mắt nổ tung giữa không trung, ảnh lửa hừng hực, rọi sáng cả một vùng trời.

Chúng đệ tử còn ngây ngốc, không biết chuyện gì xảy ra. Đến cả Phong Hào, chỉ thấy một vệt sáng bao bộc cả người, theo sau cảm giác một lúc nóng, một lúc lạnh, rồi cả người hư không. Đợi cho hắn kịp suy nghĩ, thì bản thân đã lơ lửng trên không trung, chuẩn bị rớt xuống.

Hạ Thiên Thu núp trong lòng Hàn Tuyết Âm cũng không ở không, từ trong trữ vật giới lấy ra pháp khí. Pháp khí hình cầu, trong giống như được nhiều mảnh nhỏ gép thành, lại tỏa ra kim quang chói lóa. Hạ Thiên Thu ngón tay chắp thành kiếm chỉ, huy tay một cái, cầu sáng như có linh tính, nhanh chóng bay đi. Sau đó lại tách ra thành một cái võng khổng lồ.

Tất cả mọi người cứ như vậy, thay phiên nhau té vào trong võng. Cũng có mấy người không may, không rơi vào trong võng. May thay, Phong Hào tay niệm khẩu quyết, trong nháy mắt tiên hạc xuất hiện, thay phiên nhau vớt lấy mấy người còn lại.

Hàn Tuyết Âm dùng vạt áo, che chắn Hạ Thiên Thu tới kín mít. Vừa đáp xuống võng lớn, không khỏi hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Hạ Thiên Thu ló ra đầu nhỏ, lắc lắc tỏ ý bản thân không sao.

Thấy vậy, Hàn Tuyết Âm không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không đợi bọn họ thở dốc, một đợt lửa nóng khác lại tới.

Hạ Thiên Thu hư không vẽ bùa, tiếp tục tạo thêm một tầng phòng ngự. Cầu lửa cùng kết giới va chạm, lại là một trận tiếng nỗ rung trời lở đất. Theo sau võng lớn kịch liệt rung lắc. Hạ Thiên Thu cau mày, hướng Hàn Tuyết Âm: 'Mau đi! Chung Thiên Tráo không trụ được!'

Hàn Tuyết Âm ánh mắt âm hàn, khẽ lắc hai cổ tay. Lửa đen như mực, lạnh như băng trong nháy mắt hiện thân. Thiên Ma Xích hiển lộ, quỷ linh gào thét.

Vương Duật cùng Cố Hàm xuất hiện từ hư không, dẫn theo một đám quỷ linh nhanh như chớp đem mọi người đi mất. Hàn Tuyết Âm ôm lấy Hạ Thiên Thu, chân dẫm phi kiếm cũng theo sau rời khỏi.

Tất cả vừa đi, đúng như Hạ Thiên Thu dự đoán, Chung Thiên Tráo liền vỡ tang thành từng mảnh nhỏ, thay phiên nhau rơi xuống mặt đất. Hạ Thiên Thu nhìn pháp khí vỡ tan mà có chút tiếc nuối.

Hàn Tuyết Âm thấy nàng nhìn pháp khí chầm chầm không rời, suy nghĩ một lúc nói: "Nếu ngươi thích, về sau ta mua cho ngươi cái khác."

'Muốn mua cũng không được.' Hạ Thiên Thu ão não nói: 'Cái đó là ta làm chơi. Hư rồi cũng thật tiếc.'

Hai chữ "ta làm" trong nháy mắt chạy bảy nghìn tám trăm dặm trong đầu Hàn Tuyết Âm. Cứ như vậy, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Hàn Tuyết Âm dừng phi kiếm, đem Hạ Thiên giao cho hai người Chử Thiên Hành.

Nàng cười xoa đầu Hạ Thiên Thu: "Đợi ta một chút, ta rất nhanh sẽ trở lại." Nói rồi lại hóa thành một đốm sáng bay ngược lại.

Hàn Tuyết Âm trước mắt mọi người, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bay ngược lại. Bạch y bễ nghễ đứng trên thân kiếm, nhìn xuống một mảnh tuyết trắng mênh mông.

Tay khẽ thi pháp, Hàn Tuyết Âm búng tay một cái, linh lực hùng hậu tảng mát bốn phía. Tay giơ ra lại xoay biến thành chảo, cứ như vậy, một con cóc khổng lồ bị lôi ra từ trong hư không.

Cóc khổng lồ cả người đen như mực, dính dính nhớp nhớp. Lại nhìn kỹ một chút, rất nhanh sẽ thấy trên da nó là hàng trăm cái mặt người không ngừng nhúc nhích ngọ ngoạy.

Có đệ tứ không cấm kinh hãi hô lên: "Là Oán Cóc!"

Oán Cóc đúng như tên của nó, là do oán niệm của các oán linh tạo thành. Oán niệm càng sâu, Oán Cóc càng lớn. Nhìn qua Oán Cóc kia, ít nhất cũng là do hơn một nghìn oán linh tạo thành.

Cũng không đợi mọi người bàn hoàn lâu, Oán Cóc một lần nữa há ra miệng lớn đen nghìn nghịt, tiếp theo là một đoàn lửa hướng về Hàn Tuyết Âm.

Hàn Tuyết Âm hừ lạnh một tiếng, tay trái tung chưởng. Một hồi phong tuyết rền vang va chạm với lửa nóng đỏ rực. Đoàn lửa khổng lồ rất nhanh bị phong tuyết bao trùm, cuối cùng là tắt ngủm hoàn toàn. Hàn Tuyết Âm ánh mắt dần trở nên ác liệt, giơ tay nâng Oán Cóc lên cao, sau đó sinh sôi bóp nát ngay tại chỗ.

Từ xa nhìn lại, một đám người chỉ thấy Oán Cóc bị nâng lên cao cao, sau đó bị một lực lượng vô hình bóp nát văng tung tóe. Có thể nói là, kết cục thảm không nỡ nhìn thẳng.

Hạ Thiên Thu nhìn một màn này cũng không có nhiều ít cảm xúc, ngược lại mày càng nhăn càng chặt. Cùng lúc đó, xung quanh lại dần xuất hiện thêm thật nhiều Oán Cóc, kích thước lớn nhỏ khác nhau, nhưng như cũ đều vô cùng to lớn.

Phong Hào cũng nhận ra bọn họ đang bị vây trong thế khó, đi lên cũng không được, đi xuống cũng không xong. Lại nói hắn vốn dĩ là y tu, nói trắng ra là một cọng bún sức chiến đấu chưa tới năm.

Hạ Thiên Thu tất nhiên cũng biết điều này, tay nhanh như chớp, ở trên hư không vẽ bùa. Linh lực vàng nhạt ngưng tụ, lại biến thành mấy cây đại kiếm phóng về phía đám Oán Cóc. Chẳng mấy chóc, bên dưới chân bọn họ là từng trận nổ tung tóe.

Phong Hào nhìn bên kia Hàn Tuyết Âm lấy kiếm tàng phá một vùng, Hạ Thiên Thu bên này vẽ bùa nổ tung một vùng. Hắn đứng một bên cùng chúng đệ tử vỗ tay hoan hô bộp bộp. Cũng may lần này có hai đại lão đi theo, nếu không bọn hắn thật sự là gặp đại nạn nha.

Lại nói đám Oác Cóc này diệt tới đâu lại xuất hiện thêm tới đó, thực sự phiền càng thêm phiền. Hàn Tuyết Âm một bên múa Băng Sương Kiếm, một bên không khỏi suy nghĩ. Oán Cóc xuất hiện chứng tỏ nơi này người chết oan rất nhiều. Nhưng cũng không phải cứ chết nhiều người liền xuất hiện số lượng lớn Oán Cóc. Nếu Oán Cóc dễ xuất hiện như vậy, thì cứ mỗi năm thiên tai giới tu tiên lại phải đi đại chiến Oán Cóc một hồi. Trừ khi, những người này chết bị thứ gì đó lôi kéo không thể đầu nhập luân hồi.

Nghĩ vậy, Hàn Tuyết Âm tạm thời dừng kiếm, quay trở lại bên người Hạ Thiên Thu: "Ta cảm thấy chuyện này có chút khác thường, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây rồi tính sau."

Hạ Thiên Thu gật đầu đồng ý, ra hiệu gọi lại hai người Chử Thiên Hành đang đại chiến bên dưới. Nàng đem hai tay vương thẳng, đánh vòng theo chiều đồng hồ, một vòng phù văn xuất hiện giữa không trung.

Phù văn tỏa sáng rực rỡ, đợi cho tất cả đông đủ, Hạ Thiên Thu mạnh tay tung chưởng. Một đoàn người cứ như thế biến mất giữa không trung.

-------------------------------

Bên kia một đám người bận rộn với Oán Cóc, bên này Lâm Chí Hàn cùng Thuấn Giai lại có chút thảnh thơi. Hai người bọn họ sau khi tách ra, rất nhanh tìm được một trấn phụ cận. Tuy gọi là trấn, nhưng cũng không thể tốt hơn chút nào, có thể nói nhìn qua thật sự quá nghèo nàng.

Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn chia nhau ra đi thu mua đồ. Nhưng cũng không may cho bọn họ, chẳng những thuốc men không thể tìm đủ, đến cả vải bông cũng thiếu tới đáng thương. Chẳng mấy chốc, trồi gần tiệm tối, người trên đường cũng càng thêm vắng vẻ.

Lâm Chí Hàn mở danh sách kiểm kê một hồi, lại nhìn xung quanh, nói: "Sư huynh, chúng ta đã thu gom hết cả trấn, vẫn không đủ đồ dùng."

Thuấn Giai nhìn sắc trời, nói: "Cứ đà này thế nào cũng trễ lộ trình."

"Cũng không còn cách nào khác." Lâm Chí Hàn nhún vai nói: "Để ta báo với sư tỷ một tiếng, tối nay chúng ta tạm ở trong trấn đi. Ngày mai lại đuổi theo bọn họ."

Thuấn Giai gôm gôm áo ngoài, phà khói xoa xoa tay: "Cũng được." Vừa xoa hắn vừa nghi hoặc nghĩ thầm, vùng này cũng quá lạnh đi. Đến cả linh lực trong người như bọn hắn cũng thấy lạnh.

Không đợi Lâm Chí Hàn cầm lên chuông Trúc Âm, chuông đồng đã run lên hai tiếng thanh thúy. Hắn cầm chuông trên tay, giọng của Hàn Tuyết Âm liền truyền tới: "Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn, các ngươi vẫn ổn chứ?"

Thuấn Giai nhận ra có chút không ổn, vội hỏi: "Bọn ta vẫn ổn, phía đại sư tỷ có chuyện sao?"

Hàn Tuyết Âm: "Bọn ta gặp phải số lượng lớn Oán Cóc, hiện tại đang hướng tới một làng nhỏ phụ cận."

Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn nhìn nhau, Thuấn Giai cau mày nói: "Bọn ta cũng tính tìm chỗ trú, chúng ta gặp nhau rồi nói kỹ lưỡng hơn." Nói xong Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn liền dẫn một đám đệ tử, hướng thắng địa điểm của mấy người Hàn Tuyết Âm.

Nhóm người Hàn Tuyết Âm dựa theo chuông Trúc Âm, rất nhanh đi tới một ngôi làng khác. Mà quả nhiên, vừa đến cổng làng đã thấy nhóm người Hàn Tuyết Âm đứng giữa gió tuyết.

Gió lồng lộng, trời lại càng tối, khung cảnh nhìn qua phá lệ hiêu quạnh. Phong Hào thấy mấy người tới, vội vã chạy sang: "Hai vị sư huynh!"

Lâm Chí Hàn cùng Thuấn Giai từ trên phi kiếm nhảy xuống. Thuấn Giai thấy người tới, nói: "Các ngươi vẫn ổn chứ?"

"Vẫn còn tốt." Phong Hào nói: "Ít ra có đại sư tỷ đi theo, nếu không ta thật sự gặp phiền toái lớn."

Hàn Tuyết Âm cũng vừa lúc dắt Hạ Thiên Thu đi tới: "Các ngươi vừa rời đi không lâu, bọn ta liền bị mấy con Oán Cóc tấn công. Lúc đầu nghĩ chỉ có một hai con, nhưng không ngờ lại hơn cả mấy chục con."

Phong Hào không ngừng gật đầu phụ họa: "Con nào cũng đều to, khoảng chừng mỗi con do mấy trăm oán linh tạo thành. Con nào con nấy nhớp nháp sần sùi, quả thật là dọa bọn ta một trận."

Lâm Chí Hàn nghe hắn miêu tả, không khỏi đánh cái rùng mình: "Dừng, đứng nói nữa, ta không muốn buổi tối gặp ác mộng. Nghe ngươi kể thôi cũng đã nổi da gà."

"Không nói nữa thì không nói nữa." Phong Hào khinh bỉ nhìn Lâm Chí Hàn: "Suốt ngày chỉ biết lo cảnh đẹp với dưỡng da. Không nói bọn ta, bên phía các ngươi có gì khác thường không?"

Thuấn Giai suy tư một chút, nói: "Trừ bỏ bị lạnh một chút, cũng không có chuyện gì lạ. Với lại trấn nhỏ có vẻ như cũng không sung túc lắm, bọn ta đi cả ngày cũng chỉ chọn được vài món hạ phẩm."

Hàn Tuyết Âm gật đầu nói: "Có còn hơn không, trước mắt chúng ta tìm chỗ trụ lại. Sau đó ngày mai lại làm tính toán."

Dứt lời, Hàn Tuyết Âm liền dắt tay Hạ Thiên Thu đi vào làng nhỏ. Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn cùng Phong Hào tất nhiên điều động đám đệ tử đi theo sau.

Chử Thiên Hành sớm biết bọn họ sẽ ở lại đây một đêm, đã sớm đi trước tìm một nhà khách điếm. Khách điếm nơi hẻo lánh, cũng không thể nói là tốt. Nhưng ít ra có chỗ ở còn hơn là ngủ ngoài trời. Tất nhiên là hắn cũng sẽ không thật sự để nhị thế tổ ngủ ngoài trời. Nếu không phỏng chừng đại thế tổ liền băm thay hắn.

Đoàn người lục tục vào khách điếm, đám đệ tử lại theo lời lão bản, đem vật tư vừa mua để tại sân sau. Đợi cho mọi người nhận đủ phòng, lúc này mới tập trung tại đại sảnh bắt đầu dùng cơm.

Khách điếm quanh năm tại nơi vắng vẻ, cũng không có bao nhiêu khách. Hôm nay lại tới một đoàn người, trong nháy mắt lão bản cùng bọn tiểu nhị đều bận tối mặt tối mày.

Tiểu nhị ngày thường cũng coi như lanh lợi, không để cho đám người Hàn Tuyết Âm đợi lâu liền bưng lên trà nóng: "Trà nóng tới đây! Khách quan uống chén trà cho ấm người."

Không đợi tiểu nhị quay đi, Hạ Thiên Thu đã quắt lại hắn: 'Khách điếm của các ngươi có vẻ không thường xuyên đón khách.'

Tiểu nhị lấy khăn xoa xoa tay, thành thật nói: "Quả thật là không thường xuyên. Lúc trước cũng không tới nổi, nhưng dạo mấy năm nay càng ngày càng đi xuống."

----------------------------------

Tác giả: thật xin lỗi mọi người tui trễ hẹn đăng chương QAQ Tui vừa phải báo cáo đồ án tốt nghiệp xong