Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 107: Hết phần một (Bản nháp)




Lệ rơi, hoa tàn, giai nhân vì ai mà khóc? Là vì ái nhân hay vì bản thân? Hại Thiên Thu không rõ lắm, nàng chỉ biết, hôm nay nàng hộ thương sinh, cũng là bảo vệ Hàn Tuyết Âm. Nàng trả nợ thương sinh cũng nợ Hàn Tuyết Âm.

Giữa biển lửa, giữa mây đen đột nhiên "ầm ầm" tiếng sấm. Sấm chớp cắt ngang trời, xé rách màn đêm, từng đợt giáng xuống như thiên đạo thảo phạt.

Từng đợt sấm mang theo nồng đậm linh lực gián xuống, sấm gián tới đâu, yêu ma quỷ quái cháy đen tới đó. Trong nháy mắt, một đám người đều bàn hoàng, cứ như vậy trơ mắt nhìn yêu quái bị tiêu diệt.

"Là thiên đạo thảo phạt sao?"

"Ai rảnh bận tâm đây là gì, ít nhất chúng ta có đường sống!"

"Các huynh đệ, xông lênh trả thù!"

....

Có người ngơ ngác, cũng có kẻ thấy thời thế xông lên trảm yêu càng hăn. Nhưng cũng có nhẫn người hiểu rõ hơn ai hết.

Lam Mạnh Khải đầu tóc bù xù, cả người bê bết nhìn về phương xa, siết chặt tay. Hắn cảm nhận được, cảm nhận được nguồn linh lực này xuất phát từ Hại Thiên Thu. Càng nhìn, càng nghĩ, Lam Mạnh Khải càng không cam lòng.

Ba trăm năm trước Hại Thiên Thu vì tộc nhân, vì Trúc Vân môn lưng đeo muôn vàn tiếng xấu. Ba trăm năm sau, nàng cũng vì tất cả mọi người độc hành tử lộ. Lam Mạnh Khải thấy bất bình, lại càng nhiều hơn đau đớn. Nỗi đau đớn nhìn thủ túc từng bước từng bước đi lên cầu Nại Hà.

"Trúc Vân môn đệ tử theo ta! Chúng ta tiến mở đường máu cứu Hắc Diệm Vương!" Dứt lời, hắn liền cầm kiến xông vào giữa yêu ma quỷ quái. Dù cho hy vọng thật mong manh, Lam Mạnh Khải vẫn muốn thử. Hắn muốn thử một lần nữa đua với thiên đạo, đua với vận mệnh!

Theo sau hắn là tiếng la hùng hồn của sư phụ, tiếng hô ứng của đồng môn vang vọng trong nháy mắt đánh thức Hàn Tuyết Âm. Nàng qua loa dùng vạt áo xóa đi hai hàng thanh lệ, đợi tới khi một lần nữa mở mắt ra, đã là đôi mắt sắc bén lại thanh khiết như ánh mắt của loài thần thú.

Hàn Tuyết Âm nghiêng ngã lảo đạo đứng dậy, triệu ra Băng Sương kiếm. Chân ngọc chạm kiếm, sau đó chỉ còn lại tàn ảnh xuyên qua màn đêm. Hàn Tuyết Âm dồn toàn bộ linh lực vào kiếm, dùng tốc độ nhanh nhất, vượt qua sấm chớp, vượt qua yêu thú, vượt qua hết thảy.

Trong đầu của nàng trống rỗng. Không có hận thù, không có ai khác. Chỉ có một ý niệm duy nhất, nàng cần phải thấy được Hại Thiên Thu!

Long Kiệt nhìn một đám người không sợ chết xông lên, không khỏi tặc lưỡi hừ lạnh: "Một đám người điên!"

"Bọn họ thích làm gì thì làm, dù gì cũng đi chịu chết." Thanh Nhược Yên lạnh nhạt nói: "Dù cho nàng ta hôm nay có cứu hết thảy người ở đây, cũng không bù hết tội lỗi của bản thân."

An Mặc Nhiên lại không cho là như vậy: "Ta thật sự tò mò, một Hại Thiên Thu có thể khiến cho người khác liều chết vì nàng, sẽ là người như thế nào. Hoặc là, có khi chúng ta đều bị chiến tranh che mắt mà chưa từng cố gắng đi hiểu nhau."

Long Kiệt trầm mặt một lát, sau đó đỡ tráng lắc đầu: "Hại Thiên Thu, Lý Mộc Chi, bọn họ đều đã từng là Phượng Hoàng giữa Phượng Hoàng. Chỉ là... thầy trò bọn họ cũng đều bước đi trên cùng một số phận. Tiết thay, thật tiết thay."

An Mặc Nhiên nghe hắn thở dài, không khỏi nở nụ cười một lần nữa giương cung: "Nếu thật sự tiết thay, sao chúng ta không thử một lần đi theo bọn họ? Biết đâu có gì đó mà chúng ta thật sự chưa biết." Dứt lời tên rời cung như vũ bão.

Long Kiệt suy tư một lát, xong cũng cười phá lên, một lần nữa gia nhập vòng chiến.

Thanh Nhược Yên thì lại hừ lạnh, xoay lưng bỏ đi: "Muốn làm gì thì làm."

Dương Thời Minh nhìn từ trên cao nhìn xuống khung cảnh bên dưới, mày khẽ nhướng liếc Hại Thiên Thu đang năm giữa cũng máu: "Loài sâu bọ không thể khôn hơn."

Hại Thiên Thu cả người chật vật, lại bao phủ bởi một lớp linh lực. Thậm chí dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ lớp linh lực đó không ngừng phiêu tán trong không khí.

Giang Mi nhìn đám yêu quái từng bước bị diệt, phe địch từng bước áp sát, không khỏi giận giữ trừng mắt Hại Thiên Thu: "Ngươi lại giở trò!" Dứt lời liền muốn đi sang nắm đầu Hại Thiên Thu.

Dương Thời Minh đưa tay ngăn cảng muội muội, hừ lạnh: "Để ta xem ngươi trụ được bao lâu." Nói rồi bắt tay làm ấn, thủ pháp huyền diệu mờ ảo.

Tà khí tảng mát tứ phía, theo sau là từng cánh cổng mở ra. Yêu quái dị dạng không ngừng ồ ạt xông ra. Cuối cùng cánh cổng to nhất xông ra một con rắn khổng lồ. Rắn lớn cắn nuốt yêu thú, dần dần lớn mạnh.

Đầu rắn đầy gai nhọn, mắt rắn giữa đêm sáng như mặt trăng. Mà yêu thú thấy rắn lớn càng trở nên hứng phấn hơn, trong nháy mắt sức chiếu đầu càng ác liệt hơn.

Giang Mi một lần nữa cười lớn, tới bên cạnh Hại Thiên Thu, hung hăn nắm đầu nàng: "Để ta giúp ngươi nhìn xem, đám người ngươi tốn công cứu giúp sẽ chết thê thảm như thế nào a ha ha ha!"

Hại Thiên Thu bị nắm tóc, mắt nhắm chặt như không biết đau là gì. Chỉ thấy môi nàng khẽ mấp mấy, không biết là đang nói gì.

Giang Mi kề sát tai, lắng nghe nàng, chỉ nghe thấy Hại Thiên Thu chính là đang đếm: "Chín mươi bảy, chín mươi tám, chín mươi chín..."

"Một trăm, Bách Hộ Pháp khai!" Hại Thiên Thu bất ngờ mở bừng mắt, tay chắp thành chưởng hướng về phía Giang Mi đánh tới.

Mà đồng thời những nơi đã bị sét đánh, liền xuất hiện đủ loại trận pháo. Một trăm trận pháp xé tan màn đêm, chiếu thẳng lên trời, tạo thành một trăm cột sáng. Một trăm cột sáng lại nối với nhau, tạo thành kết giới vững chắc. Đem toàn bộ yêu quái đều chắn ở ngoài!

Giang Mi không kịp phòng bị, hứng trọn một chưởng, cả người bay ra ngoài. Dương Thời Minh thấy muội muội bị thương, chỉ trong vòng tích tắc đã tới bên cạnh Hại Thiên Thu. Một tay hắn đỡ lấy Giang Mi, dưới chân hung hăng hướng về Hại Thiên Thu một đạp.

"Mi nhi! Ngươi không sao chứ?!" Dương Thời Minh ôm muội muội trong lòng gấp gáp hỏi han, tay còn lại cũng nhanh chóng giúp Giang Mi bắt mạch.

Giang Mi khẽ hướng hắn lắc đầu, sau lại tiếp tục học ra một ngụm máu.

Dương Thời Minh mày khẽ nhíu, thâm dò vào đan điền của nàng. Chỉ thấy đan điền của Giang Mi bị một nguồn linh lực quấn lấy không ta, từ từ ăn mòn. Rút ra không được, triệt tiêu cũng không có cách. Dương Thời Minh giận cực nhìn Hại Thiên Thu, gằng từng chữ: "Ngươi cũng hay lắm, ra tay rất độc!"

Hại Thiên Thu thờ dốc từng hơi, sau lại cười ha ha đáp: "Quá khen, quá khen."

Dương Thời Minh nhìn nàng bộ dáng như vậy giận càng thêm giận. Hắn giao Giang Mi cho thu nguyệt, từng bước bước tới chỗ Hại Thiên Thu. Hắn nhất định phải cho nàng biết cái gì gọi là sống không bằng chết!

Vãn Sinh thấy chủ tử nhất định phải tra tấn Hại Thiên Thu, lại nhìn Giang Mi, cuối cùng lên tiếng: "Chủ tử, thương thế của tiểu thư không ổn lắm, thuộc hạ vẫn nghĩ là chúng ta nên trở về trước."

Dương Thời Minh đã một tay bóp cổ Hại Thiên Thu, dù không muốn nhưng quả thật như Vãn Sinh nói. Tình huống của Giang Mi không mấy lạc quan. Nhưng nói hắn cứ như vậy bỏ đi hắn cảm thấy không cam lòng.

Giang Mi là ai? Chính là muội muội hắn thương yêu nhất! Bình thường hắn còn luyến tiết thương nàng một lọn tóc, mà hôm nay Hại Thiên Thu cư nhiên dám hạ chú pháp tàn độc như vậy!

Đang lúc giận dữ, bỗng nhiên hắn thay đổi sắc mặt, cười nham hiểm. Mắt liếc nhìn bóng trắng đang lấy tốc độ sét đánh bay tới, Dương Thời Minh quay người lôi kéo Hại Thiên Thu ra giữa đài: "Tình nghĩa thật sâu nặng a!"

Dứt lời, hắn liền hung hăng đá vào chân Hại Thiên Thu. Hại Thiên Thu thân thể mềm nhũn, đầu gối chạm nền đá phát ra một tiếng "phịch" thật rõ ràng.

Hàn Tuyết Âm một đường nghiên ngả, tránh sét đánh, vượt yêu thú, bay tới đài cao. Nháy mắt liền có thể chạm đến Hại Thiên Thu, lại không ngờ nhìn tới Dương Thời Minh vẻ mặt kỳ dị nắm đầu nàng. Hàn Tuyết Âm nội tâm như dậy sóng, dưới chân huy động phi kiếm tăng thêm tốc độ: "Đừng!"

Dương Thời Minh giơ cao kiếm, mũi kiếm sáng chói.

"Phập."

...

"Lộp cộp."

"A ha ha ha ha!" Dương Thời Minh cười lớn, buông tay mặt cho cái xác không đầu tự nhiên ngã giữa thiên đài. Sau đó liền ung dung phất tay, quay lưng xé mở thời không mà đi.

Vãn Sinh, Giang Mi cùng Thu Nguyệt nhìn cũng không thèm nhìn một cái, theo sau hắn liền rời đi.

Cổng đen đóng lại, thân ảnh bọn họ liền cứ như vậy tiêu thất không còn giấu vết.

Hàn Tuyết Âm nội tâm trong nháy mắt vỡ mất. Nàng loạn choạng, khó khăn bước lên đài cao. Giữa nền đất xám xịch, giữa máu đỏ, Hàn Tuyết Âm quỳ phịch bên cạnh người thương.

Tay nàng run rẩy tới lợi hại, nước mắt của nàng rơi càng mãnh liệt. Hàn Tuyết Âm thật nhẹ nhàng, đưa tay ôm lấy Hại Thiên Thu thủ cấp. Tay ngọc thon dài, không ngừng chà lau gương mặt của nàng.

Hại Thiên Thu của nàng không nên như thế này. Đáng lẽ Hại Thiên Thu của nàng nhìn thấy nàng sẽ cười...

Không đúng, Hại Thiên Thu vẫn luôn cười. Trên môi nàng vẫn luôn treo ý cười. Chỉ là Hàn Tuyết Âm cảm thấy nụ cười này có bao nhiêu đau đớn, có bao nhiêu châm chọc.

"Aaaaaaa!" Hàn Tuyết Âm hết lớn, lòng ôm Hại Thiên Thu thủ cấp, thân thể lại bò rạp trên nền đất: "Ngươi mở mắt cho ta! Ngươi nói dối! Ngươi là kẻ lừa đảo! Ngươi biết rõ như vậy ta sẽ hận ngươi!" Tiếng la dần dần nhỏ đi, chỉ còn lại là tiếng người nỉ non trong nước mắt: "Ta sẽ hận ngươi..."

"Hại Thiên Thu ngươi mở mắt ra được không?" Hàn Tuyết Âm nghẹn ngào nói: "Coi như ta cầu xin ngươi có được không? Ngươi liền mở mắt ra đi, ngươi nói với ta mọi thứ chỉ là giả mà thôi..."

Dù Hàn Tuyết Âm không muốn chấp nhận, nhưng sự thật vẫn như cũ. Mặc cho nàng có van cầu, mặc cho nàng có bao nhiêu hy vọng, Hại Thiên Thu đã vĩnh viễn không thể đáp lại nàng.

Lần này Hại Thiên Thu thật sự chết không toàn thây, đầu lìa khỏi cổ. Mà hồn phách... cũng thật khó nói. Theo thời gian, Hàn Tuyết Âm chỉ cảm thấy tim càng đau đớn, lòng càng chết lặng.

Mà thân xác Hại Thiên Thu cũng theo thời gian từ từ hóa thánh các bụi, phiêu tán trong gió. Hàn Tuyết Âm ngơ ngác nhìn thân xác người thương từng bước bay theo gió, ánh mắt dại ra, tay không ngừng xiết chặt đầu của Hại Thiên Thu.

Từ ánh mắt ngơ ngẩng, tới con ngươi rung động trợn to. Cuối cùng Hàn Tuyết Âm chỉ cảm thấy tay bỗng nhiên nhẹ bẫng.

Nàng nhìn hai bàn tay nhuốm đầy máu đỏ, nhìn Thiên Ma Xích lạnh lẽo.

"A! Ha... Ha... ha ha ha!" Hàn Tuyết Âm bụm mặt cười lớn: "Ha ha ha ha!" Nước mắt lại không ngừng trào ra càng mãnh liệt.

Đợi tới khi đám người Lam Mạnh Khải tới, chính là chứng kiến cảnh này. Hàn Tuyết Âm vừa khóc vừa cười, mà mãi về sau cũng không ai hiểu được vì sao vị tiên tử này lại như vậy.

------------------------------------------

Năm 1056 theo lịch đại lục, hậu duệ của Yêu Vương ngầm bày mưu tính kế, hồi sinh Yêu Vương. Lấy Hư Không Huyễn Cảnh làm địa điểm, thành công đạt được mục đích. Toàn đại lục trong nháy mắt rơi vào khốn cảnh.

Hắc Diệm Vương đời thứ bảy, Hại Thiên Thu mục đích không rõ, lấy thân làm ấn, sáng tạo trận pháp mới có tên Bách Hộ Pháp. Bách Hộ Pháp lấy một trăm loại hộ pháp khác nhau, tạo thành kết giới ngăn cách toàn bộ yêu quái với bờ Nam Hải, thành công bảo vệ đại lục một kiếp.

Kết quả, đại lục bảo toàn, Hắc Diệm Vương Hại Thiên Thu thân tẫn đạo vong, thi cốt vô tồn. Trước khi chết truyền thừa cho đại đệ tử Trúc Vân Môn, Hàn Tuyết Âm.

Cùng năm, tháng mười hai, Hàn Tuyết Âm bước lên Cửu Quang Môn, chịu chín đạo thiên lôi từ tam tộc, thành công lấy quyền lên tiếng giữa tam tộc.

Đầu năm 1056, Hàn Tuyết Âm khôi phục thân thể, quyết định để cho những người đại diện của tam tộc thực hiện soát hồn. Long Kiệt đại diện ma tộc, An Mặc Nhiên đại diện nhân tộc, Vô Danh đại diện bất tử tộc, ba người cùng hàng Hàn Tuyết Âm đóng cửa thực hiện nghi thức.

Ngày mùng chín tháng ba cùng năm, trải qua bốn mươi chín ngày trong thạch thất, bốn người Hàn Tuyết Âm cuối cùng xuất quan. Mọi việc được làm sáng tỏ, bao gồm ký ức Hàn Tuyết Âm kế thừa từ Hại Thiên Thu.

Đại chiến tam tộc được làm rõ, bí ẩn sáu trăm năm cũng được đưa ra ánh sáng. Tam tộc một lần nữa đoàn kết, kiến tạo hòa bình trên đại lục.

Hại Thiên Thu vì thương sinh ghi công, trong nháy mắt khiến cho dân chúng xao động. Hàn Tuyết Âm vì là một nửa bất tử nhân, phù hợp kế thừa Thiên Ma Xích.

Ngày mùng năm tháng năm, Vô Danh lấy danh nghĩa thực hiện di nguyện của Hại Thiên Thu, thành công bảo hộ Hàn Tuyết Âm kế thừa chức Hắc Diệm Vương trước làn sóng phản đối. Ngày mùng bảy tháng năm, Hàn Tuyết Âm làm lễ kế thừa tại lãnh địa của bất tử tộc, trở thành Hắc Diệm Vương đời thứ tám.

Cùng lúc đó, yêu tộc sáng tạo ra một loại tu luyện mới. Một loại khí màu tím, âm tà chưa từng thấy. Cuối cùng người đời gọi loại khí này là "tà khí". Mà người tu luyện loại khí ngaon độc này gọi là tà tu.

Tà tu càng ngày càng lớn mạnh, yêu quái cũng ngày một đông. Tam tộc trong nháy mắt phải dựa vào nhau chống đối tà tu. Chiến tranh không dứt...

----------------------------------------

Trúc Vân môn, Hàn đảo.

Dù cho khói lửa có nóng bỏng tới đâu, Trúc Vân môn vẫn như cũ là một rừng trúc yên bình. Mà Hàn đảo lạnh giá cũng vẫn như vậy, sạch sẽ cùng thanh khiết.

Gió nhẹ khẽ phất phơ, một thân ảnh đỏ rực đáp xuống giữa nền tuyết trắng như hoa sơn trà nở trong tuyết.

Thiếu nữ đứng dưới góc mai như cảm nhận được người tới, vội vàng xoay người: "Tư Đồ Tiên Tôn!"

Hàn Tuyết Âm một thân truyết trắng, hắc bào khoác ngoài, khí chất xuất trần.

Tư Đồ Nghệ Mưu nhìn thiếu nữ đã rút đi vẻ lạnh nhạt ngày nào, thay vào đó thêm chút ôn nhu lại thuần thục, không khỏi cảm thán. Nàng bước tới cạnh bàn đá, ngồi xuống lại đánh cái rùng mình: "Thật không hiểu nổi mấy người các ngươi cứ thích ở nơi lạnh lẽo như thế này làm cái gì nữa."

Hàn Tuyết Âm khẽ lắc đầu, cười bước qua, thay nàng đổ chén trà nóng: "Tiên tôn là vừa từ phía tây trở về? Ta nghe nói chiến sự ở đó cũng không ổn lắm."

Tư Đồ Nghệ Mưu cầm chén trà, hà hơi thổi thổi: "Cũng không có gì đặc sắt, đều trong tầm kiểm soát." Lại nhìn Hàn Tuyết Âm thần thái tĩnh lặng, nàng chần chờ một lúc mở miệng: "Hàn Tuyết Âm... ngươi xem, hay là thử một chút. Nếu nàng còn sống, chắc chắn cũng không muốn ngươi..."

"Ta sẽ đợi nàng." Hàn Tuyết Âm lên tiếng cắt đứt Tư Đồ Nghệ Mưu, ánh mắt phiêu xa nhưng không khỏi toát ra vô hạn ôn nhu: "Ta không biết nàng hiện tại ở đâu, nhưng ta sẽ đợi. Bởi vì ta tin, không, ta biết chắc nàng vẫn còn tồn tại."

Tư Đồ Nghệ Mưu nhìn nàng như vậy, cùng bó tay hết cách. Chỉ có ngọc trâm trên đầu, ẩn ẩn lóe tinh quang như chứng thực niềm tin của Hàn Tuyết Âm.

Mà cùng lúc đó, ở một nơi rất xa, thiếu nữ ngủ say trăm năm, cuối cùng lần đầu tiên mở mắt...

------------------

Tác giả: tui có lời muốn nói. Thực ra dù tui nói cốt truyện đi theo tính toán của tui, thì sự thật là nó vẫn không tránh khỏi khả năng phát sinh ngoài lề ahihihihihihihi

Lúc ban đầu cái chết của Hại Thiên Thu tui không tính nó thê thảm như này. Nhưng đột nhiên tui nhớ tới hai bài hát, cũng là một trong những lý do tui quyết định viết cảnh này.

Bài đầu tiên là bài "Bà mẹ Gio Linh". Đây là một bài hát rất lâu rồi mà có lẽ các bạn không biết. Bài này kể về người mẹ già có con bị bắt đi kháng chiến. Kết cục là người con này không bao giờ quay về. Mà hình ảnh ấn tượng nhất chính là câu hát này: "Mẹ ôm khăn đi lấy đầu..." Cái này chắc không cần nói các bạn cũng đoán được. Người con bị bắt, sau đó bị chém đầu giữa mọi người.

Bài thứ hai là bài "Áo anh sức chỉ đường tà". Bài này cũng kể về người lính đi kháng chiến. Nhưng người lính ở đây lại không chết, mà người vợ ở quê nhà của anh lại là người mãi mãi không tỉnh dậy. Trong bài hát có câu: "Nhưng không chết người trai chiến sĩ, mà chết người con gái miền xui... Giờ phút lìa đời, không được nói một lời..."

Cả hai bài hát trên đều do một nhạc sĩ rất nổi tiếng sáng tác, là nhạc sĩ Phạm Duy. Tuy hai bài trên đều nói về chiến sĩ nhưng mà tui không có ý bàn luận về cách mạng hay sử học gì đâu nha. Chỉ là Phạm Duy sáng tác thật sự rất hay. Và hơn hết, những nhân vật trong đây đều là thân bất do kỷ, dòng đời xô đẩy mà bước tới bước này.

Hại Thiên Thu không muốn gϊếŧ người, nhưng nàng bị buột phải trở thành ác quỷ. Bởi vì đó là cách duy nhất Hại Thiên Thu có thể bảo vệ tộc nhân của nàng. Nhưng đến giờ phút cuối cùng, nỗi đau của nàng không ai có thể hiểu thấu đáo hơn nàng. Dù cho Hàn Tuyết Âm có sự đồng cảm, thì cảm thụ của hai con người luôn luôn là khác nhau. 

Hàn Tuyết Âm cũng như vậy, nàng mất thân nhân sau đó cứ như vậy đi trên con đường tìm kiếm kẻ thù, trên con đường không ngừng lớn mạnh. Bởi vì tìm kiếm kẻ thù trở thành mục đích sống của Hàn Tuyết Âm. Nếu ai nói là đây là lý do khá gượng ép thì tui thật sự cũng không phản đối. Nhưng mà ít ra nó thực tế hơn việc nói lý do để sống chỉ là "chủ cần sống là được". Cứ thử suy nghĩ xem nếu một mình mình tự nhiên trở thành kẻ cô độc giữa dòng người thì nó sẽ như thế nào. Nói sẽ luôn dễ hơn làm, vậy nên Hàn Tuyết Âm cần thiết có một mục đích sống.

Cơ mà nói thế thôi, nhân vật tui viết ra, cốt truyện tui dựng nên, nhưng các đọc giả thân ái của tui mới là người quyết định. Có khi càng thảo luận rùm ben tui lại càng khoái ahihihih :> Chỉ là đừng quá khích thôi nha. 

Hẹn các bạn trẻ ở phần 2