Thiên Địa Quyết

Chương 64






Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên
Chương 64
Đao kiếm tranh phong!
Dịch: A Bư
Biên: A Tút
Nguồn: Banlonghoi

Mà giờ đây khi hai người gặp lại liền buông tay đánh cược một lần, trong lòng Thiên Vũ biết nếu không thể phát tiết ra ngoài thì bóng ma ấy sẽ bám theo hắn suốt cả cuộc đời, sau này hắn sẽ không thể nào bước lên tầng thứ cao hơn được nữa.

Vì thế Thiên Vũ lựa chọn phương án phản kích gian nan nhất, không có ám chiêu hay đòn thế hoa lệ, hắn muốn bằng thực lực bản thân giết chết từng tên thù nhân mà hắn vô cùng căm hận.
Bên ngoài cuộc chiến, ban đầu Hoa Thanh không thể hiểu nổi vấn đề đang xảy ra, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ nàng dần hiểu ra tâm tư Thiên Vũ, nàng biết rằng mối thù này có ý nghĩa hết sức quan trọng đối với hắn.
Biết được điểm này Hoa Thanh không khỏi than nhẹ một tiếng, nếu đây là tâm nguyện của Thiên Vũ thì mình cần gì phải đi ngăn cản?
Trong quá trình nàng đang trầm tư thì tình huống Tiêu Nguyên Quân giao chiến với Thiên Vũ bỗng nhiên đột biến, Thiên Vũ bị đánh phải bật lùi lại hai bước, gương mặt thanh tú trắng bệch như tờ giấy.
Tiêu Nguyên Quân cười một tiếng to, cũng không nhân cơ hội đánh lén, ngược lại chỉ đứng một chỗ cười nhạo: "Thực lực như thế cũng dám cuồng ngôn không cố kỵ, quả thực là muốn chết."
Thiên Vũ mặt mày tái nhợt nhưng vẫn nở nụ cười khiến cho người ta khó hiểu, trong ánh mắt lờ mờ hiện ra một tia nhiệt khí, khí thế bản thân chẳng những không yếu bớt đi mà còn đang tăng lên với tốc độ kinh người, điều này làm cho Tiêu Nguyên Quân cũng phải cảm thấy kinh ngạc.
Tiêu Nguyên Quân ngưng trọng nhìn tới Thiên Vũ chất vấn:
"Ngươi cười cái gì?"
Thiên Vũ cười quỷ nói: "Ta cười ngươi đắc ý hơi sớm rồi."
Tiêu Nguyên Quân hừ lạnh: "Phải không? Vậy ngươi hãy xuất ra bản lãnh để chứng minh đi." nguồn
Thiên Vũ cười tà nói: "Yên tâm, ta sẽ làm cho ngươi tâm phục khẩu phục mà chết".
Mũi chân điểm nhẹ một cái, Thiên Vũ bất ngờ thi triển ra Liệt Hỏa quyền pháp, quyền phong cực nóng ngưng tụ thành một đạo hỏa diễm, một hơi phát ra hai mươi quyền khiến cho Tiêu Nguyên Quân không kịp né tránh.
Tiêu Nguyên Quân khẽ hô một tiếng, thần tình có chút khiếp sợ nói: "Liệt Hỏa quyền pháp, võ kỹ Hoàng Cấp Thượng Giai, không nghĩ tới ngươi lại có thể tu luyện thành công."
Tiêu Nguyên Quân huy vũ hai tay thi triển ra Cự Linh Chưởng Pháp, chưởng ấn lớn nhỏ phân tán ra khắp bầu trời đấu với quyền kình Liệt Hỏa của Thiên Vũ.
Một kích không trúng Thiên Vũ bèn triển khai công kích trường kì, Liệt Hỏa quyền pháp đối chiến với Cự Linh Chưởng Pháp, dần dần chiêu thức Thiên Vũ bắt đầu chiếm ưu thế bởi vì hắn cũng tinh thông Cự Linh Chưởng Pháp, có thể nói là biết người biết ta mọi sự liền thuận lợi. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Song Tiêu Nguyên Quân mặc dù cuồng vọng nhưng hắn có thực lực chân thật, hắn dù không biết Liệt Hỏa quyền pháp nhưng ứng phó vẫn khá dễ dàng, thực lực so với Thiên Vũ quả thật là cao hơn một bậc.
Trước mắt giá trị Tâm Hỏa của Thiên Vũ là 52 điểm, tương đương với công pháp Mậu Thổ Quyết hoàng cấp trung giai có giá trị Tâm Hỏa chính là 104, so với Tiêu Nguyên Quân có trị số là 208 chỉ bằng một nửa, thực lực hai bên chênh lệch rất lớn.
Lực lượng kém một nửa, tình huống của Thiên Vũ cũng hơi bất lợi, cũng may Tiêu Nguyên Quân đang có tâm tư chơi trò mèo vờn chuột, hắn không có ý định ra tay bắt Thiên Vũ nhanh chóng, điều này vừa vặn tạo cơ hội cho Thiên Vũ toàn lực bộc phát.

Sau một đợt tấn công mạnh mẽ, Thiên Vũ đã tiêu hao một lượng chân khí khá lớn, nhận thấy Liệt Hỏa quyền pháp không làm gì được đối phương cho nên gã thi triển ra Cửu Chuyển Vô Cực, trong khi đang đối chưởng với Tiêu Nguyên Quân hắn trực tiếp hấp thu công lực một chưởng kia của đối phương.
Cảm thấy được có chỗ không ổn, Tiêu Nguyên Quân gầm lên một tiếng rồi nhanh chóng lui về phía sau vài thước, thoát khỏi phạm vi thôn phệ của Thiên Vũ.
Tiêu Nguyên Quân kinh ngạc nhìn Thiên Vũ, giận dữ hỏi: "Ngươi mới vừa rồi thi triển công pháp gì? Có phải là công pháp tà đạo không?"
Thiên Vũ cười lạnh nói: "Ngươi sợ rồi sao?"
Tiêu Nguyên Quân quát lên: "Câm miệng, ngươi phải biết rằng ta muốn giết ngươi chỉ là một việc dễ dàng như giết chết một con kiến mà thôi.”
Thiên Vũ sau khi hấp thu thực khí trong một chưởng của Tiêu Nguyên Quân, chân khí hắn đã được bổ sung một lượng lớn, chẳng những khôi phục được thực lực bình thường mà còn gia tăng lên một mảng.
Dưới tình huống này, khí lưu quanh thân Thiên Vũ bắt đầu khởi động, một cổ khí tức sắc bén vô hình trong nháy mắt áp lên trên người Tiêu Nguyên Quân khiến cho tâm thần hắn xuất hiện chấn động mãnh liệt. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
"Ngươi đã tự tin như thế ta sẽ cho ngươi một cơ hội công bình, để ngươi được chết một cách rõ ràng trong tay của ta."
Ý niệm vừa động, Thiên Vũ từ trong Huyễn Linh Giới lấy ra loan đao Tà Nguyệt, trên mặt hiện ra một nụ cười làm cho người ngoài cuộc không thể hiểu nổi .
Tiêu Nguyên Quân khinh thường nói: "Chuẩn bị chơi đao hả?"
Thiên Vũ nhìn Tiêu Nguyên Quân một cái, rồi cúi đầu mắt nhìn lướt qua loan đao trong tay, giọng nói âm trầm quái dị: "Đao này tên là Tà Nguyệt, ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ nó."
Tiêu Nguyên Quân khinh miệt nói: "Loan đao Tà Nguyệt, một cái tên không tệ, đáng tiếc nó lại ở trong tay ngươi, cho dù là thần binh cũng phải hổ thẹn mất thôi."
Thiên Vũ vẻ mặt bình thản vô cùng, nói: "Binh pháp có nói khinh địch chính là tối kỵ của nhà binh, đáng tiếc bản thân ngươi văn võ song tu lại không hiểu được đạo lý này."
Tiêu Nguyên Quân hừ lạnh: "Câm miệng, ta không cần ngươi giáo huấn. Hiện tại ta sẽ cho ngươi biết giữa chúng ta rốt cuộc chênh lệch đến mức nào."
Tay phải Tiêu Nguyên Quân vừa động, trong tay hắn đã có thêm một thanh kiếm dài ba xích, kiếm khí lạnh lẽo vô song chứng tỏ thanh trường kiếm này cũng có lai lịch bất phàm.
"Kiếm này tên là Nghịch Phong, được đích thân chú kiếm đại sư Cửu Dạ chế tạo, thành phẩm trị giá năm nghìn kim tệ, nó chính là thượng phẩm đạo khí."
Nhìn thẳng vào Thiên Vũ, Tiêu Nguyên Quân rất tự hào nói ra lai lịch binh khí của mình.
Thiên Vũ nghe vậy chỉ cười khẽ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Đao kiếm tranh phong, sinh tử chỉ cách một đường. Nhiều loại ân oán từ đó cũng trở thành hư vô. Đến đây đi, trong hai người chúng ta, ngày hôm nay chắc chắn phải có một người nằm lại nơi này.” Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Tiêu Nguyên Quân trầm giọng nói: "Nếu đã như thế thì đánh một trận quyết định đi."
Tay phải giơ lên, kiếm khí phun trào, một đạo kiếm quang màu xanh nhạt xuất hiện cách mũi kiếm chừng ba tấc.
Thiên Vũ nhìn thấy một màn này, buồn cười đến nỗi mồm miệng co rút, nói: "Ngươi tu luyện là công pháp Phong Hệ hả? Quả thật làm cho ta có cảm giác rất bất ngờ đó!"
Tiêu Nguyên Quân nghe vậy thì cả người chấn động, hỏi ngược lại: "Ngươi có thể thấy được?"
Thiên Vũ lắc đầu nói: "Không cần hỏi nhiều, ngươi không phải chỉ để ý phân thắng bại hay sao?."
Tiêu Nguyên Quân hừ lạnh nói: "Ngươi đã không muốn nói, vậy thì tiếp chiêu."
Thiên Vũ khẽ than nhẹ: "Từ nay về sau, ngươi sẽ không thể xuất hiện trước mặt ta được nữa."
Thân ảnh Thiên Vũ vừa động thi triển ra Thiên Lang Trảm Pháp, chiêu thức phiêu dật linh động phối hợp với nội công của Huyễn Vân Quyết khiến cho cả người hắn kỳ ảo vô cùng.
Tiêu Nguyên Quân đạm mạc cười, huy kiếm phản công, miệng vẫn không quên châm chọc:
"Đây chính là Thiên Lang Trảm Pháp à? Ngươi cho rằng nó có thể giết được ta sao?"
Thiên Vũ vung một đao chém lên thân kiếm Nghịch Phong của Tiêu Nguyên Quân, rồi mượn lực lui về phía sau kéo giãn khoảng cách giữa hai bên.
Tiêu Nguyên Quân thuận thế đuổi theo, trường kiếm trong tay chuyển động, kiếm quang dày đặc gào thét bay qua, kiếm khí mang theo từng đạo quang mang màu xanh nhạt bố trí xung quanh bốn phía Thiên Vũ.
Thiên Vũ chuyển động nhanh như chớp, quỹ tích huyền diệu khó thể giải thích tránh khỏi kiếm quang của Tiêu Nguyên Quân, loan đao trong tay chém nghiêng một đường chéo cực kỳ quỷ dị.
Hoa Thanh vẫn luôn chú ý tình huống giao chiến bên này, mặc dù nàng không muốn nhúng tay vào quá trình giao chiến của song phương, thế nhưng nàng đang hết sức lo lắng cho sự an toàn của Thiên Vũ.
Mà giờ khắc này Thiên Vũ thi triển ra thân pháp và đao pháp kia Hoa Thanh lại chưa từng thấy qua, điều này làm cho nàng vô cùng kinh ngạc, trong lòng dâng lên một cỗ mất mác nhàn nhạt