Thiên Địa Quyết

Chương 101






Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên
Chương 101
Lực lượng ngang nhau!
Dịch: A Bư - Biên: A Tút
Nguồn: Banlonghoi

Bốn mắt nhìn nhau, Thiên Vũ lạnh nhạt:
- Quỷ thì đã sao? Cái danh xưng này cũng không sai đâu, để ta cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!
Gã đưa tay phải lên cao, lòng bàn tay hướng lên trời, trên đỉnh đầu, Tà Nguyệt Loan Đao lay động rít gào. Thân đao xoáy tít như chong chóng, tạo thành một quầng sáng đỏ rực, bay lượn trong sự khống chế của Thiên Vũ mà phát ra tầng tầng lớp lớp đao mang, cuồn cuộn như hồng thủy tràn đến..
Trước mấy nghìn đệ tử, Thiên Vũ đã bày ra một khí thế vô cùng oai vũ, bày ra thực lực kinh người, đã bắt đầu có cái khí phách quét ngang thiên hạ rồi. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Dạ Thánh Vũ mặt hơi nhăn lại, dưới sự quan sát của ngàn người như vậy, hắn không định xấu mặt mà lảng tránh.
Dạ Thánh Vũ hét vang:

- Ai sống ai chết còn chưa biết đâu? Xem ta phá chiêu!
Hắn xoay cổ tay, đoản kiếm theo đó lượn thành vòng tròn, kiếm quang loang loáng dày dặc, ngưng tụ thành một thanh kiếm trắng bạc tỏa ra hàn khí rét buốt, đón nhận công kích của Thiên Vũ.
Ngay lập tức, đao mang và kiếm quang va vào nhau trên không trung, dưới lực lượng cương mãnh không ngừng thúc đẩy của hai người, đã hình thành một quang cầu to lớn! Và rồi ầm một tiếng như sét đánh, trong quầng sáng đó có hai thân hình bắn ngược ra sau!
Ngay khi Thiên Vũ vừa chạm chân xuống đất, thân thể đã nhanh như cắt xoay tròn, loan đao cũng múa tít lên tạo thành vô số đao mang mới, chém thẳng về phía Dạ Thánh Vũ.
Bên kia, Dạ Thánh Vũ vừa đứng vững, mắt thấy đã tránh không kịp, chỉ còn cách vung kiếm lên chém nhàu một phát về phía trước, đồng thời thân hình lẹ làng búng ngược lại đằng sau.
Đao mang dày đặc nghìn vạn, như tụ lại mà không tán, uy lực kinh hồn. Đao khí của Tà Nguyệt Loan Đao này thật sự lợi hại, thật sự có cái uy thế của kẻ vô địch!
Đoản kiếm Dạ Thánh Vũ vừa vung lên, ngay lập tức đã đón nhận mấy trăm đao khí như vậy, dù đã búng người về sau, thì thân thể cũng không khỏi run lên, loạng choạng lui tiếp vài bước nữa.
Thiên Vũ cười lạnh, rồi như quỉ mị lướt tới, trong nháy mắt đã xuất hiện trước người Dạ Thánh Vũ, khóe miệng nhếch lên, lộ vẻ tàn khốc.
Như ý thức được nguy hiểm, Dạ Thánh Vũ nheo mắt âm độc, miệng rống to, chân khí hộ thể tức thời bắn ra, vừa vặn đón một chưởng của Thiên Vũ. Thế nhưng hắn cũng không thể trụ nổi, bị Thiên Vũ đánh lùi thêm ba bước nữa.
Một chiêu đắc thủ, Thiên Vũ thuận thế xông lên. Thân hình nhoáng lên đã biến thành chín cái bóng mờ, từ chín vị trí khác nhau cùng lao về Dạ Thánh Vũ.
Dạ Thánh Vũ thấy vậy, nhún chân một cái, toàn thân lao vụt lên trời như pháo thăng thiên, đồng thời đoản kiếm trong tay lại bay ra, kiếm quang dạt dào khuếch tán, hình thành vô số bông sen tuyết, mỹ lệ mà lạnh lẽo rơi xuống. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Giữa võ đài, thân hình Thiên Vũ lập tức bị vây vào trong, thế nhưng vô số chưởng ấn nhàn nhạt một màu đỏ ào ào túa ra, cùng với tuyết liên do kiếm khí của Dạ Thánh Vũ tạo thành va chạm với nhau, vô cùng rực rỡ mà khốc liệt.
Đao mang, kiếm khí tung hoành, dư chấn lan rộng, kình phong rào rạt lấp kín từng li từng tấc không gian xung quanh!
Sau đó có một thân ảnh nhoáng lên, quang mang rợp trời cũng liền tan vỡ.
Dạ Thánh Vũ hạ thân xuống đất cách Thiên Vũ hai trượng. Hai người đều quay lưng về nhau, tình cảnh thật sự kỳ quái!
Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Người xem bốn phía lúc này đều kinh hoàng thất sắc bởi lực lượng mà Thiên Vũ và Thánh Vũ đã bày ra. Đặc biệt là với Thiên Vũ.
Dạ Thánh Vũ tại Ngoại môn nổi danh Quỷ Công Tử, thủ đoạn độc ác, thực lực kinh người. Hắn vốn đứng trong hàng năm người mạnh nhất của Ngoại môn, đã sớm có tư cách tấn thăng Nội môn đệ tử, nhưng không hiểu sao vẫn còn ở lại Ngoại môn, không tỏ ra chút gì vội vã tấn chức cả!
Còn Thiên Vũ, gã chỉ là ma mới, gia nhập Ngoại môn nào có lâu la gì, ấy vậy mà có thể đánh ngang tay với Dạ Thánh Vũ, làm sao mọi người không khiếp sợ cho được!?
Trong sự im lặng của toàn trường, một cơn gió nhẹ nhàng nổi lên..
Y phục trên người Dạ Thánh Vũ tung bay, lộ ra vài lỗ thủng, đó là do đao mang của Thiên Vũ gây nên. xem tại
Mà trên người Thiên Vũ cũng tương tự, toàn thân áo quần lỗ chỗ rách, có điều không thấy máu mà thôi.
Dạ Thánh Vũ chậm rãi xoay người, nhìn Thiên Vũ đầy phẫn nộ:
- Cũng có vài phần bản lĩnh! Đao cũng bén đấy..! Có điều, chừng đó thì không đủ!
Thiên Vũ cũng xoay người lại, lạnh lùng:
- Đừng vội... Đây chỉ là bắt đầu!

Dạ Thánh Vũ cười gằn:
- Được, đã vậy, ngày hôm nay ta sẽ mở mắt cho ngươi, để ngươi biết thế nào là uy lực của công pháp Huyền cấp hạ giai, Huyền Băng Quyết..!
Dạ Thánh Vũ ngưng thần tĩnh khí, quang mang quanh thân hội tụ, tầng tầng sương trắng lãng đãng rũ xuống, khí lạnh lan tràn, hình thành một vùng băng tuyết mịt mờ bao trùm mọi vật.
Xong, Dạ Thánh Vũ đột nhiên giơ cả hai tay lên cao, lập tức băng tuyết xoay tròn cuốn tới, tụ lại trên bàn tay hắn thành một viên băng châu trắng toát. Dưới sự khống chế của Dạ Thánh Vũ, xoay tròn cấp tốc bay về phía Thiên Vũ.
Nhìn chăm chăm vào viên băng châu màu trắng đó, chân khí Hàn Băng Quyết trong người lập tức chuyển thành Đại Nhật Quyết. Dưới ánh dương quang rực rỡ chiếu rọi, công pháp này đã mang tới cho gã một khí thế vô cùng uy mãnh và bá đạo..
Thiên Vũ nâng tay phải lên, chân khí lập tức như nước vỡ đê tràn vào Tà Nguyệt Loan Đao, khiến cho toàn thân nó đỏ lên như máu. Từ mũi đao bắn ra một tia sáng đỏ chói lọi, rít lên rồi lao về phía viên châu trắng.
Sát na đó, mọi ánh mắt đều trừng trừng nhìn vào viên châu và đao cương, chờ xem kết quả!
Giữa không trung, đao cương và băng châu gặp nhau! Chí âm chí hàn gặp phải Chí cương chí dương, liền phát sinh biến hóa.
Chỉ thấy đao cương lóe lên, băng châu rạng ngời, rồi cả hai đùng đùng nổ vụn, lãng khí khuếch tán, đẩy lùi cả Dạ Thánh Vũ và Thiên Vũ. Trên miệng hai người, một tia máu đã rịn ra.
Dạ Thánh Vũ có chút khó hiểu, lạnh lẽo nhìn Thiên Vũ:
- Không nghĩ ngươi cũng là Trung cấp võ sĩ, không những thế mà còn là Hoàng cấp Thượng giai.
Thiên Vũ lạnh nhạt:
- Ngươi cũng không kém, đáng tiếc, cũng chẳng lợi hại gì!
Dạ Thánh Vũ ngạo nghễ:
- Bản công tử tuy là Võ sĩ sơ cấp, nhưng là Huyền Cấp hạ giai! Người như ngươi có thể so sánh được sao?
Thiên Vũ cười nhạo:
- Vậy à! Thế nãy giờ đánh nhau, kẻ chịu thiệt thòi nhiều hơn là ai ấy nhỉ!
Dạ Thánh Vũ giận quá cười gằn:
- Chỉ là ta không muốn đánh toàn lực, ta sẽ cho ngươi biết, chọc giận bản công tử là ngu xuẩn chừng nào!
Thiên Vũ lạnh lùng:
- Ai ngu xuẩn, còn phải đợi xem! Đến đây đi, hôm nay trước mặt mọi người, chỉ một người có thể đứng mà thôi!
Thiên Vũ chậm rãi bước tới, sắc đỏ trên người lại rực lên, chân khí lưu chuyển dưới chân, chấn nát vô số đất đá, rồi hút nó lên quay quanh người gã!
Mỗi một bước chân, đá tảng vỡ nát, trôi lơ lửng xung quanh Thiên Vũ chừng ba thước, như vô số hành tinh lấy Thiên Vũ làm mặt trời mà quay vậy, thật sự kỳ ảo!
Đệ tử bốn phía quan chiến vô cùng kinh ngạc.. Đến lúc này mà Thiên Vũ vẫn có thể bày ra được khí thế và lực lượng như thế, thật khó mà tin cho được!
Hoa Thanh đứng bên cạnh cô gái đeo mạng, mắt nhìn chăm chú Thiên Vũ, ánh lên nét sung sướng lẫn tự hào! Gã xứng đáng là lựa chọn của cả đời nàng.
Ngược lại, trong mắt cô gái đeo mạng, lại là một màn nước... không ai có thể biết lí do ra làm sao?

Ngô Thiên Hạo và Tần Lạc Xuyên nhăn nhăn nhó nhó. Thiên Vũ thành tựu, bọn họ hết sức vui mừng, thế nhưng nghĩ đến thân phận và bối cảnh của Dạ Thánh Vũ thì không ai trong hai người có thể cười được...
Trong đám người, chỉ có Nguyệt Hiểu Nhã bất chợt mỉm cười! Biểu hiện của Thiên Vũ đã làm nàng kinh hỉ, có điều nụ cười của nàng, ẩn chứa hàm ý gì đây?
Nhìn Thiên Vũ bộc lộ khí phách hơn người, đi tới trước mặt mình, Dạ Thánh Vũ lần đầu tiên trong đời có cảm giác mình bị đè ép!
Hắn cau mày rồi ngẩng đầu, hàn khí vùn vụt lưu chuyển quanh thân, mang theo cả một mảnh không gian đầy sương tuyết, lao thẳng tới Thiên Vũ.
Bước đi của Dạ Thánh Vũ không giống như Thiên Vũ chấn nát đất đá, mà lại là ngưng đọng hàn băng, mỗi lần bước đi, đều in sâu dấu chân trên nền tuyết!
Cự ly hai trượng, một loáng đã đối diện, Thiên Vũ và Dạ Thánh Vũ mãnh liệt va chạm, Huyền Hàn Khí và tầng đất đá cuồn cuộn lao vào nhau, khói bụi mịt mờ...
Thiên Vũ cười quỉ bí, sát khí trong mắt bất chợt lóe lên. Tà Nguyệt Loan Đao rít gào bắn ra, để lại những tàn ảnh đỏ nhạt trong không trung, chém thẳng vào Hàn Băng khí đang phòng hộ xung quanh Dạ Thánh Vũ, khiến hắn chấn động toàn thân, lảo đảo không vững.
Nhân cơ hội đó, Thiên Vũ liền áp sát, Đại Nhật chân khí ngùn ngụt tuôn trào, như mặt trời chói lọi giữa trưa.
Đồng tử Dạ Thánh Vũ co rụt lại, miệng lập tức quát lên một tiếng. Một chưởng ấn cực lớn do Huyền Băng ngưng tụ lao nhanh tới, như một ngọn núi băng chụp xuống người Thiên Vũ.
Bên ngoài thân Dạ Thánh Vũ lúc này, Tà Nguyệt Loan Đao dội ra rồi lượn một vòng trên không, sau đó tiếp tục nhắm hậu tâm của hắn mà chém tới.
Ngay lập tức, Thiên Vũ nghiến răng vận khí, vừa chống lại áp lực từ chiêu thức của Dạ Thánh Vũ, vừa đồng thời khống chế Tà Nguyệt!
Huyền Băng Chưởng của Dạ Thánh Vũ tống thẳng vào hộ thân chân khí của Thiên Vũ, khiến gã phải loạng choạng, hộc ra một búng máu.
Còn Tà Nguyệt đã chém nổ được hộ thân chân khí của Dạ Thánh Vũ, xuyên qua lớp phòng ngự của hắn, khiến Dạ Thánh Vũ phải biến sắc! Tuy Tà Nguyệt bị hộ thân khí nổ tung chấn văng ra ngoài, nhưng Dạ Thánh Vũ cũng bị áp lực cường đại kia tống bay ngược ra đằng sau!
Gió lớn rồi cũng yên đi, bụi đất rồi cũng lặng xuống.
Thiên Vũ và Dạ Thánh Vũ lưỡng bại câu thương, không ai có thể chiếm được phần hơn!
Thiên Vũ ổn định thân thể, giơ tay thu hồi Tà Nguyệt. Trên tay gã, loan đao lập lòe quang mang đỏ thẫm quỉ dị.
- Huyền cấp hạ giai Huyền Băng Quyết bất quá chỉ có thế! Đứng trong năm người mạnh nhất Ngoại môn chỉ e là hư danh mà thôi!
Thiên Vũ hít sâu, vận khí chữa thương, đồng thời lao thẳng về phía Dạ Thánh Vũ!
Giờ khắc này, Thiên Vũ không cho phép mình dừng lại, bởi gã biết rõ một đạo lý, nhất định không được cho địch nhân một cơ hội mà thở. Mặc dù thương thế của Thiên Vũ không nhẹ, như khí thế gã lúc này đang thịnh, trước sau vẫn đang chèn ép Dạ Thánh Vũ.
Nhìn Thiên Vũ không màng thương thế mà lao đến, Dạ Thánh Vũ âm độc cười gằn:
- So sự chịu đựng sao? Bản công tử há sợ ngươi..?