Thiên Di

Chương 155: Ý chàng là cái này phải không?




Mạc Thiên Di tìm A Linh trả bạc, sau đó rời đi.

Suốt cả quá trình Lăng Vũ không đuổi theo, như người mất hồn ngẩn ngơ nghĩ loạn, ngay cả hồi cung khi nào cũng không biết.

Nàng ta chỉ nhất mực nhớ tới Mạc Thiên Di, thời điểm nhắc tới thê tử của nàng, nét mặt của Mạc Thiên Di quá đỗi dịu dàng, dịu dàng đến mức Lăng Vũ không có can đảm phá vỡ, từ tận tâm khảm không đành lòng chen vào hoài niệm tốt đẹp của hai người.

Chu Vũ Đế có nghe chuyện ghé qua, còn cáu kỉnh khiển trách một trận. Lăng Vũ hiếm khi ngồi một chỗ chịu nghe giáo huấn, Chu Vũ Đế như đánh vào bịch bông, chẳng những không hết bực, ngược lại càng thêm nghẹn tức. Lý công công biết ý dâng tới một ly trà, Chu Vũ Đế nhấp một ngụm mới nói:"Là trẫm quá dung túng ngươi rồi. Mạc Thiên Di làm chuyện hoang đường thì thôi, sao ngươi có thể theo nàng ta làm loạn, thể diện hoàng thất đều bị ngươi làm cho mất sạch."

"Sao có thể gọi là hoang đường". Lăng Vũ không nhịn được nhỏ giọng cãi lại:"Mạc Thiên Di thực lực cường đại, dám yêu dám hận, người như nàng ấy có gì không tốt? Phụ hoàng, nếu nàng ấy muốn cưới con, con tình nguyện gả."

"Ngươi...". Chu Vũ Đế giận tím mặt ném ly trà xuống đất, ly ngọc vỡ nát thành mảnh nhỏ, âm thanh sắc nhọn khiến Lăng Vũ giật nảy mình. Lý công công vội vàng khuyên nhủ:"Công chúa, vạn tuế gia vì muốn tốt cho ngài, ngài bớt lời vài câu, đừng cùng ngài ấy đối nghịch nữa."

"Ngươi cũng vậy, Lăng Tử Hàm cũng vậy". Chu Vũ Đế chỉ hận không thể gõ vào đầu cho nàng tỉnh ra:"Mạc Thiên Di thì có cái gì tốt? Ngươi thử đi khắp Đế Đô hỏi xem, có ai nghe tên nàng không gọi một tiếng yêu nữ, có ai nhìn thấy nàng không gọi một tiếng ma đầu. Người bị tất cả các môn phái lùng sát, vậy mà ngươi còn muốn dây vào, có phải muốn khiến trẫm tức chết hay không."

Lăng Vũ không cho là đúng. Nếu không phải bị đẩy tới đường này, với thực lực của Mạc Thiên Di, nhất định sẽ trở thành một người giống như Triệu Tử Khiêm, đứng trên cao được vạn người kính ngưỡng. Nàng hừ nhỏ một tiếng:"Các gì lùng sát cái gì chán ghét. Ngày ở tửu lâu, bọn chúng nhìn thấy Mạc Thiên Di như chuột thấy mèo, thế mà hai mắt nam nhân nữ nhân đều hận không thể dán chặt lên người nàng. Nếu Mạc Thiên Di mở lời, bọn chúng chẳng phải giống như ta, không nói hai lời liền đem mình gả đi? Phụ hoàng, mạng nhỏ của nhi thần là do Mạc Thiên Di niệm tình cứu về. Những lời ngài nói về nàng ấy, thứ cho nhi thần không phục!"

Thấy lồng ngực Chu Vũ đế phập phồng, hai mắt đỏ lên, Lý công công nhanh chân chạy tới quỳ rạp xuống:"Bệ hạ xin nghe nô tài nói vài lời. Công chúa được Mạc cô nương cứu mạng, đó là đại ân không thể nào chối cãi. Ân cứu mạng trong lòng khó quên, khuynh lực tương báo là điều nên làm. Công chúa được bệ hạ nuôi dạy, vốn trưởng thành ngây thơ chất phác, trọng tình trọng nghĩa. Theo nô tài thấy, Mạc cô nương là nhân tài hiếm gặp, chỉ trách số phận định sẵn, cũng không phải là người có lòng dạ hiểm ác. Nô tài vẫn nhớ cô nương tặng lại pháp bảo cho Bát điện hạ, chỉ riêng điểm ấy đã chứng tỏ cô nương không phải người có lòng dạ hẹp hòi."

Lời của Lý công công khéo léo dễ nghe, Chu Vũ Đế suy tư một hồi, trên mặt không còn vẻ tức giận như ban đầu. Một là Lăng Tử Hàm, hai là Mặc Trần, ba là Lâm Hiên, những cái khác không nói, tính tình rộng rãi của Mạc Thiên Di đúng là không thể nào bác bỏ. Lão trầm giọng nói:"Không phải trẫm phủ nhận khả năng của Mạc Thiên Di. Tiểu Vũ, hiện tại tình hình căng thẳng, ngươi tốt nhất không nên cùng Mạc Thiên Di gần gũi, đây là trẫm nghĩ cho an nguy của ngươi."

Lăng Vũ ngoan ngoãn gật đầu:"Nhi thần hiểu rõ, về sau sẽ không lỗ mãng như vậy nữa."

"Được rồi. Dù sao việc thành thân gì đó là ngươi quá hồ đồ. Một nữ tử công khai muốn gả cho nữ tử khác trước thanh thiên bạch nhật còn ra cái thể thống gì nữa."

"Cho dù nhi thần muốn gả, Mạc Thiên Di cũng không muốn cưới". Lăng Vũ rầu rĩ lầu bầu:"Nàng ấy một chút cũng không coi trọng nhi thần, việc này phụ hoàng không cần lo."

"Nàng ta thẳng thừng từ chối ngươi?"

Lăng Vũ bĩu môi gật đầu.

Mặc dù Chu Vũ đế có chút ác cảm với việc làm hoang đường của Mạc Thiên Di, nghe đến mấy từ hoàn toàn không coi trọng, lão tự nhiên lại thấy hơi khó chịu. Lăng Vũ dẫu gì cũng là công chúa một nước, tư chất tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, tiêu chuẩn của Mạc Thiên Di không phải cao quá đó chứ.

Cảm thấy mình lo nghĩ quá xa, lão ho khụ khụ hai tiếng, đứng dậy bước ra khỏi cung. Trước khi rời đi còn dặn dò:"Phạt ngươi hai tuần ở trong cung tu luyện sám hối. Nếu mà để trẫm bắt được ngươi lén đi, xem trẫm có đánh gãy chân ngươi không."

Ở trong tiểu điện của Ma giáo, Mạc Thiên Di không ngừng nhảy mũi.

A Kiện quan tâm hỏi:"Có khi nào bị cảm rồi không?'

"Nói không chừng là đang được người nào đó nhớ thương."

Tiếng ai đó ai oán cất lên.

Mạc Thiên Di đặt đôi đũa xuống, nhấp một ngụm trà, bỗng thấy hơi chột dạ. Vị trà hơi đắng, uống vào trong miệng lại biến thành vị ngọt, nàng chợt nhớ bản thân đâu có làm gì sai, đều là Lăng Vũ kia tự tiện chủ trương, nàng vốn dĩ đâu cần chột dạ.

A Kiện ngồi một bên gặm đùi gà nướng, khẽ nhướng mày chậc chậc hai tiếng:"Nhà bếp không biết hôm nay làm món gì mới, mùi chua thật là nồng."

Mấy bình dấm chua vờ như không nghe thấy y nói, một hồi lâu A Kiện không nghe được tiếng ai đáp lời. Thi thoảng có tiếng nhai nuốt thật nhẹ, Mạc Thiên Di cắn cắn đầu đũa, đợi rồi lại chờ, chốc lát bận bịu liếc sang mấy người bên cạnh.

A Kiện dùng khăn lau qua khóe miệng đầy dầu mỡ, đôi mắt to tròn đảo quanh một vòng, hứng thú hỏi:"Mấy người các ngươi làm sao vậy. Ra ngoài có một ngày thôi, vẻ mặt ba người đều thối hoắc. Mạc Thiên Di, tỷ không phải lại làm ra chuyện gì có lỗi đó chứ?"

"Không có". Mạc Thiên Di lắc đầu nguầy nguậy, nào còn dáng vẻ băng lãnh oai phong như khi còn ở bên ngoài:"Thật không có mà."

Mục Lăng đứng một bên nén cười, không hề phúc hậu tận tình kể:"Hôm nay ta có nghe mấy người bên ngoài kể một chuyện thú vị vô cùng. Nghe nói, vị cô nương nào đó dung mạo tuyệt mỹ, anh khí ngời ngời, vừa ra tay đã đoạt được bảo vật, cứu được mỹ nhân. Công chúa muốn lấy thân báo đáp, ở ngay giữa đường còn lớn tiếng muốn đem mình gả cho vị cô nương kia nữa kìa."

Y vừa dứt lời, bảy ánh mắt trên bàn đồng loạt rơi thẳng trên người Mạc Thiên Di. Võng Dực nhìn nàng cười như không cười:"Hóa ra còn có chuyện này."

Mạc Thiên Di mắng thầm Mục Lăng trong lòng. Còn chưa kịp thay chính mình biện hộ, Mục Lăng cười nhếch môi nhìn nàng, tiếp tục nói:"Các ngươi không biết đâu. Đường lớn ngõ nhỏ đều đang đồn giáo chủ Ma giáo là một nữ nhân tuyệt sắc, dung mạo ngàn người có một. Có người còn âm thầm họa tranh của nàng, không ít công tử thế gia lén lút mua về, ta nghe bọn chúng nói đến đầu váng mắt hoa, suýt nữa thì bỏ tiền ra mua một bức."

Nếu ánh mắt có thể giết người, Mục Lăng lúc này chắc chắn đã bị Mạc Thiên Di chém đến đầu rơi máu chảy.

Mục lão đầu ngươi được lắm, thù này Mạc Thiên Di ta nhớ kỹ!

Mục Lăng bị nàng nhìn đến da đầu run lên, quay mặt đi nơi khác, trong lòng hừ lạnh một tiếng. Nguyệt Nhi nhà y ngày nào cũng đem hai từ chủ tử treo lên khóe miệng, y mới là người cần phải tức giận đây này.

Mùi dấm chua thoang thoảng giờ đã nồng đến mức hun kín cả căn phòng. Đến cả Lâm Hiên là người nghe lời nàng nhất cũng đang kéo căng gương mặt tuấn tú lạnh lùng, Mạc Thiên Di rầu muốn chết, trong đầu xoay chuyển vô vàn cách dỗ người, cuối cùng vẫn không quên đem Mục Lăng ra rủa xả chín chín tám mốt lần. Nàng kéo kéo tay áo Sở Ngân, nhỏ giọng gọi:"Ngân Tử."

Sở Ngân không như thường ngày dùng ánh mắt ôn nhu như nước ngắm nàng không chớp mắt, chỉ khẽ "ừ" một tiếng.

"Chàng nghĩ xem, hôm nay không phải cũng có chuyện tốt sao? Nhờ có Yêu thạch, cổ họng ta mới có thể nhanh chóng phục hồi."

A Kiện xem kịch tới hứng trí, thuận miệng cười, hiểu chuyện đáp hùa theo nàng:"Đây đúng là chuyện tốt."

Mạc Thiên Di cắn môi, bên này không có phản ứng, nàng đành phải quay đầu sang bên kia, đáng thương hề hề kéo tay áo Sở Diêm:"A Diêm, chàng nói gì đi mà". Không ai nói gì làm nàng không quen chút nào.

Sở Diêm liếc bàn tay nho nhỏ thon dài đang nắm lấy tay mình, trong lòng vẫn nghẹn một cục tức, quay sang bóp chặt lấy mũi nàng:"Trêu hoa ghẹo nguyệt."

Nam nhân không nói, ở đâu nhảy ra một tiểu nha đầu công khai ái mộ nàng, có một rồi có hai, làm sao có thể không khiến y sốt ruột.

"Ta không có mà". Mạc Thiên Di vừa kháng nghị vừa cố gắng tránh thoát khỏi ma trảo của y. Lúc y buông lỏng tay, đầu mũi nàng đã đỏ lên một mảng, Mạc Thiên Di không những không tức giận, còn tranh thủ túm tay y hôn nhẹ một cái. Sở Diêm làm sao đã thấy đủ, nghiêng một bên má ra trước mặt nàng, muốn được dỗ dỗ đều viết hết lên mặt.

Bình thường thì không sao, đằng này là trước mặt mọi người.

Mạc Thiên Di chớp chớp hàng mi dài, quẫn bách đến mức hai má ửng hồng như hoa đào tháng ba. Sở Diêm kiên nhẫn không thúc giục, xoay quanh bàn tròn, năm ánh mắt sáng quắc như sói rình mồi chuyển sang xoáy nàng không chớp mắt.

Mạc Thiên Di đành phải đè xuống ngượng ngùng, rướn người hôn lên má y một cái.

Sở Diêm lúc ấy mới miễn cưỡng vừa lòng.

Đúng lúc có một cánh tay giang ra ôm nàng vào lồng ngực ấm áp, Mạc Thiên Di ngẩng đầu, đối diện với đôi tử mâu trong suốt như bảo thạch. Võng Dực lơ đễnh ôm chặt hơn, đã mấy ngày rồi y không được ôm nàng, đừng nói tới thân mật hơn nữa. Y ngắm gương mặt xinh đẹp của Mạc Thiên Di trong gang tấc, đúng như lời Mục Lăng ba hoa, nữ nhân tuyệt sắc ngàn người có một đang ngồi trong lòng y, hô hấp Võng Dực ám trầm thêm vài phần. Giọng y khàn khàn:"Di Di, nàng không được nhất bên trọng nhất bên khinh."

Vành tai nhỏ nhắn bị bàn tay nóng hổi của y nhéo nhẹ, Mạc Thiên Di cũng chẳng quản cái gì xấu hổ, hơi mím môi mổ nhẹ lên má y.

Triệu Tử Khiêm bày ra vẻ mặt xa cách như thường ngày, động tác kéo người về có vài phần vội vã. Đây không phải lần đầu y ôm nàng, sự vui sướng vẫn vẹn nguyên như trước, tình cảm qua tháng năm rèn giũa đã sớm ngày sâu đậm. Mạc Thiên Di bị vẻ mặt giả bộ đứng đắn của y chọc cười, dùng ngón tay chạm nhẹ lên má y vẽ loạn. Nhớ khi xưa đệ tử trong Dược Cốc còn ngày ngày lấy dung mạo của y ra cùng nàng so sánh, đôi mắt đẹp của Mạc Thiên Di chực tràn ý cười, suýt chút thì bật cười thành tiếng.

Triệu Tử Khiêm giữ tay nàng lại, nguy hiểm híp mắt:"Nàng còn cười."

"Vị công tử đây ngọc thụ lâm phong, tuấn tú phong hoa, bản cô nương trong lòng vui vẻ, cười một tiếng còn không được sao."

Triệu Tử Khiêm vẫn chưa đạt tới trình độ miệng mồm liến thoắng không chớp mắt, chọc người còn chọc tới chỗ yếu ớt mềm mại, khiến người ta vừa ngượng ngùng vừa bất đắc dĩ, hận không thể ôm nàng vào lòng mà yêu thương. Y vuốt ve hai má hơi gầy của nàng, than nhẹ một tiếng:"Nàng ấy..."

Mạc Thiên Di mang cả nụ cười nhiệt thành ấn nhẹ lên má y.

Triệu Tử Khiêm hơi ngẩn người, khi cúi đầu, gương mặt lạnh lùng lộ ra chút biểu tình quyến luyến thỏa mãn. Sự kết hợp như thế, nhìn qua giống như đang giấu đầu hở đuôi, vào mắt Mạc Thiên Di chỉ cảm thấy đáng yêu cực kỳ.

Bên cạnh y, Lâm Hiên ngồi thẳng người, sống lưng thẳng tắp và bả vai hơi hơi cứng ngắc, ai không biết còn tưởng y sắp ra trận giết địch. Cơn ghen được nàng vỗ về dịu lại, nhìn tới nàng mặt đỏ tai hồng, tư thế uyển chuyển, trong lòng y nhộn nhạo không dứt. Nhưng y không dám ra tay cướp người, chỉ có thể dùng một đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm nữ nhân nhi trong ngực Triệu Tử Khiêm.

Hôn...

Hai vành tai Lâm Hiên lặng lẽ ửng đỏ.

Dù là hôn má thôi... cũng là... cũng là... lần đầu tiên.

Lâm Hiên mải chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Mạc Thiên Di huơ tay mấy lần không thấy y phản ứng, đành phải hắng giọng gọi:"Tiểu Hiên Tử!"

"Hả?". Lâm Hiên ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, mấy người xung quanh đều đã rời đi từ lúc nào.

"Có chút việc, Ngân Tử dẫn người đi giải quyết rồi, chỉ còn ta với chàng thôi". Mạc Thiên Di giải thích xong xuôi, khó hiểu thắc mắc:"Chàng lại thất thần cái gì vậy?"

Trong đầu Lâm Hiên chỉ còn đọng lại đúng một câu.

Chỉ còn ta với chàng.

Hai gò má màu lúa mạch lại không có tiền đồ cùng nhau đỏ lên.

Y phỉ nhổ chính mình trong lòng. Chỉ là hôn má mà thôi, ngươi căng thẳng cái gì, căng thẳng cái gì chứ!

Mạc Thiên Di nhìn mà sửng sốt:"Tiểu Hiên Tử, có phải chàng sinh bệnh rồi không, mặt của chàng thật đỏ."

Lâm Hiên luống cuống tránh đi tay nàng, thầm nghĩ đâu chỉ là đỏ, cả người y như bị khí nóng thiêu đốt, hun đến toàn thân khó chịu.

"Thiên Nhi."

"Ừ?"

Lâm Hiên ấp úng:"Cái kia..."

"Cái kia?"

Ánh mắt nàng trong veo, yết hầu Lâm Hiên dịch chuyển, cụp mi mắt, một ngón tay rất nhanh chỉ vào má mình.

Mạc Thiên Di như bừng tỉnh ngộ, không gian im ắng hồi lâu, trong căn phòng nhỏ bất ngờ vọng đến từng tiếng cười sang sảng thoải mái. Lâm Hiên nghe được nàng cười to phấn khích, cảm thấy hai má nóng đến mức có thể thiêu cháy được đồ vật.

Mạc Thiên Di cười tới mức hai mắt phiếm lệ, gương mặt nhỏ sáng ngời rực rỡ. Nàng chống hai tay lên vai y, nhỏ giọng lẩm bẩm:"Tiểu Hiên Tử, sao chàng có thể đáng yêu đến vậy chứ."

Hai từ đáng yêu sao có thể dùng trên người nam tử. Lâm Hiên vừa định kháng nghị, trên môi bỗng truyền đến cảm giác mềm mại.

Mặt y nghệt ra, ngay cả mắt cũng không dám chớp.

Mạc Thiên Di chỉ hôn nhẹ một cái rồi tách ra, nháy nháy mắt:"Ý chàng là cái này phải không?"