Thiên Di

Chương 126: Hàn độc




Bên ngoài vọng tới tiếng gió heo hút, Võng Dực đứng dậy, đóng hết tất cả cửa sổ, sau đó mới trở lại ngồi bên cạnh giường.

Người trên giường hơi cựa quậy người, mí mắt mệt nhọc nâng lên, tới khi lớp sương mờ tản đi, thứ đầu tiên nhìn thấy là gương mặt lo lắng của Võng Dực. Mặc Chiêu dùng sức nâng tay, cố gắng chạm vào người y. Y hơi giật mình, vội vàng để nàng bắt lấy tay mình.

Miệng nàng mấp máy, dường như đang muốn nói gì đó. Võng Dực cúi thấp đầu, nghe thấy giọng nàng khàn khàn nói đúng hai từ.

"Xin lỗi."

Y biết nàng muốn nói đến chuyện gì.

Trong lòng Võng Dực dấy lên chua xót, còn lại phẫn hận và tự trách, đều không phải do nàng gây nên. Giá như y đến sớm một bước, có lẽ đã không đến cơ sự này.

Võng Dực nắm chặt tay Mặc Chiêu. Nàng khẽ lắc đầu, từ trong ngực bỗng dội lên một cơn, khiến nàng ho khan không dứt. Võng Dực vội vàng đi lấy một chén nước, cẩn thận nâng nàng dậy, để nàng từng chút uống vào. Cổ họng đã bớt khô khốc, Mặc Chiêu nằm xuống, mắt nhìn thẳng lên trần nhà, từng từ như vụn đá rơi xuống.

"A Dực."

Trong mắt không khống chế nổi trào ra một dòng lệ:"Ta không bảo vệ được nàng. Mặc Chiêu không bảo vệ được nàng."

Võng Dực lắc đầu:"Chủ tử, tỷ tỷ trên trời có linh, nghe những điều này sẽ buồn biết mấy. Người không cần phải tự trách mình."

"Đệ làm sao lại tới đây. Không phải đang ở Sa Hoang hay sao?"

"Mấy tuần trước tỷ tỷ gửi thư, nói rằng nơi đây sắp có biến, bảo ta dẫn theo vài người đắc lực đến."

Khi y theo Tiểu Tước đến nơi thì mọi sự đã rồi. Chỉ có thể thừa cơ mang Mặc Chiêu và thi thể của Võng Dao rời đi.

Mặc Chiêu nhìn y một lúc, bỗng ra lệnh:"A Dực, đệ ghé thấp đầu xuống."

Tuy rằng không hiểu tại sao, Võng Dực vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Gương mặt đẹp hơn tranh vẽ của y vẫn như xưa, có chăng là thêm chút rắn rỏi sương gió của hoang mạc, thêm khí khái nam tử, đã không còn yếu ớt như trước. Mặc Chiêu nhìn y đăm đăm, lạnh lùng hỏi:"Đệ gần đây đang luyện cái gì?"

Trong con ngươi y có vạch đỏ, đó không phải là sát khí trải qua chém giết, mà giống như nàng, trong tâm không tịnh, đã sớm bước một chân vào ma đạo. Cả người Võng Dực hơi run lên, thoắt cái ngồi thẳng dậy, nhanh miệng chối bay:"Thuộc hạ vẫn như trước. Chủ tử, người nói gì ta nghe không hiểu."

"Bẵng đi một thời gian, bây giờ ngay cả việc giấu ta cũng dám!"

Mặc Chiêu hơi cao giọng, dứt lời lại ho khan một đợt. Võng Dực vội quỳ xuống:"Chủ tử, thân thể người bây giờ rất yếu, đừng kích động."

"Ta ngủ một chút. Khi nào khỏe lại sẽ tính sổ với đệ."

Nàng chỉ được mấy lời lại nhắm mắt ngủ thiếp. Nói là ngủ, thực chất vì quá mệt mỏi mà ngất đi. Đúng lúc đó, mấy thuộc hạ từ bên ngoài bước vào, mang theo một đống chăn nệm và đồ đạc. Võng Dực đón lấy chăn bông, nhẹ nhàng đắp lên người Mặc Chiêu. Những người khác như đã thành quen, chia ra đốt huân hương, chuẩn bị vài chậu than nóng trong phòng.

Minh Nguyệt đưa tới một túi sưởi:"Chủ tử sao rồi?"

Võng Dực vén chăn, đặt túi sưởi lên bụng Mặc Chiêu. Nàng đã hoàn toàn mất đi tri giác, mơ mơ màng màng, mặt mày nhăn lại không yên. Thấy môi nàng dần dần trắng nhợt, trong Võng Dực lòng nóng như lửa đốt.

Trúng phải hàn độc, mỗi ngày tới chập tối đều sẽ cảm thấy cả người lạnh run. Hai ngày trước chỉ cần một chiếc chăn dày, ngày hôm qua đã là hai chiếc chăn, còn thêm chậu than đặt khắp phòng mới giúp nàng qua được một đêm. Độc tính phát triển quá nhanh, đến ngày hôm nay, sợ rằng bằng này chậu than cũng không đủ giúp nàng sưởi ấm.

"Tình hình không tốt lắm". Võng Dực nhíu mày hỏi:"Đã mời được dược sư chưa?"

Minh Tịnh lo xong mọi chuyện trong phòng cũng tiến lại, lắc đầu nói:"Người của Thánh Môn ở khắp mọi nơi, hơn nữa còn liên kết với các bang phái. Chúng biết chủ tử đang bị thương, nếu bây giờ tìm các dược sư lớn, chắc chắn sẽ bị chúng mò ra dấu vết. Hơn nữa, ở vùng này chỉ có dược sư nhỏ, chẳng khác gì lang băm."

Minh Nguyệt sốt ruột chắp tay:"Như vậy không ổn. Nếu không nhanh chóng tìm được thuốc chữa bệnh, người sẽ...."

"Hàn độc trong người chủ tử không phải là loại độc bình thường, chúng ta không có nhiều thời gian. A Tịnh, ngươi cầm theo vật này đi tìm Mặc lão, ông ấy sẽ tin ngươi. Phải nhớ, tìm mọi cách cũng phải đưa ông ấy tới đây. Ông ấy có nhiều biện pháp, nhất định có thể tạm thời che mắt đám người kia."

Minh Tịnh gật đầu:"Ta đi ngay."

"A Nguyệt, ngươi đi kiếm một ít gừng. Gừng dẫn hỏa, bỏ vào trong vớ của chủ tử, có thể khiến cho người ấm hơn. Thử đi dò hỏi các hiệu thuốc, nói rằng nhà có người trúng hàn, có biện pháp nào tạm thời khống chế. Nhớ đổi một bộ y phục đơn giản, đừng mang theo kiếm."

Minh Nguyệt nghe lệnh rời đi. Võng Dực nhìn sang mới phát hiện cả người Mặc Chiêu đã co rúm từ lúc nào, tay túm chặt lấy chăn, trên trán còn đổ mồ hôi lạnh. Y hốt hoảng chạm vào người nàng, thân nhiệt nàng giảm dần, cả người y hệt một khối băng, so với ngày hôm qua còn lạnh hơn.

Cả căn phòng đã nóng rực, Mặc Chiêu vẫn run rẩy kêu lạnh. Võng Dực càng nhìn càng xót, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ, y nghĩ ngợi một lúc rồi cởi bớt áo ngoài, đứng trước chậu than hơ ấm tay chân, sau đó chui vào trong chăn.

Nguồn nhiệt ngay bên cạnh, Mặc Chiêu không hề do dự, ôm chặt lấy y như chiếc phao cứu mạng. Thân nhiệt nam tử so với nữ tử luôn cao hơn không ít, lại có tính dương, có thể trợ giúp ít nhiều. Võng Dực ôm nàng vào lòng, người trong lòng y như một khối băng, tuy đã dần ấm lên nhưng vẫn còn rất lạnh. Cũng may cách này có tác dụng.

Việc y làm đúng là mạo phạm. Giờ phút nguy cấp, tính mạng quan trọng hơn, y tự nói với mình như thế.

---

Âm thanh bên ngoài đánh thức Mặc Chiêu. Cả người nàng mệt mỏi rã rời, sự khó chịu trên cơ thể như nhắc nhở rằng bản thân vẫn còn sống. Mặc Chiêu cười khổ, chống tay nâng người ngồi dậy.

Tay nàng còn yếu, thử lần đầu không được, còn suýt nữa trượt tay ngã ra khỏi giường. Nàng hít sâu một hơi, thử lại một lần nữa. Lần này may rằng lúc sắp sửa trượt xuống, có người chạy vội đến đỡ nàng, còn chèn sau lưng nàng một chiếc ghế mềm.

"Người tỉnh rồi."

Mặc Chiêu ừ nhỏ một tiếng, lại nói:"Mang tới cho ta một chậu nước, ta muốn rửa mặt."

Võng Dực bê tới một chậu nước đặt lên kệ gỗ. Mặc Chiêu đăm chiêu nhìn chậu nước, một lúc lâu không động. Võng Dực bỗng hiểu ra, trong lòng nhói lên:"Vẫn để ta giúp người thì hơn."

Mặc Chiêu mặc cho Võng Dực dùng khăn cẩn thận giúp nàng rửa mặt. Nhắm chặt mắt, cố gắng đè xuống cảm giác bất lực như sợi gai quấn chặt quanh thân, siết đến mức nàng không thở nổi.

Minh Nguyệt từ bên ngoài bưng vào một khay gỗ, trên đó toàn là đồ ăn còn nóng hổi, chủ yếu là cháo trắng và một chút đồ ăn thanh đạm. Lần này khởi hành quá vội, trong ba người Võng Dực không có ai biết làm đồ ăn, thực phẩm mua từ bên ngoài cũng phải thử độc mới dám dùng, cho nên mấy ngày nay đều là tự mình làm vài món đơn giản.

Ba người họ ăn gì cũng được, chỉ có Mặc Chiêu mang thương tích trong người, không được bồi bổ sẽ không còn sức.

"Chủ tử, ta làm ít đồ ăn. Người hôn mê lâu như vậy, cố ăn một chút."

Mặc Chiêu gật đầu:"Đa tạ."

Võng Dực chuyển chậu nước cho Minh Nguyệt, ra hiệu cho nàng ta ra ngoài. Chính y bưng bát cháo trên tay, từng muỗng đưa tới miệng Mặc Chiêu.

Nàng ngẩn ngơ một lúc, há miệng nuốt xuống.

Không giả vờ, càng không cậy mạnh. Dù rằng, tương lai mịt mờ y như cảm giác nhạt nhẽo trong miệng. Có vẻ ấm áp, nhưng một chút mùi vị cũng không có.

Mặc dù người cố giấu, trong mắt vẫn hiện rõ sự đau khổ cùng cực. Một con đại bàng ưa khoảng không rộng lớn, bỗng nhiên bị chặt mất đôi cánh, tự nhiên sẽ cảm thấy bơ vơ, như thể thế giới này không còn chỗ cho mình.

Võng Dực đặt xuống bát cháo đã vơi đi hơn nửa, thấp giọng nói:"Chủ tử, người yên tâm, Mặc Lão là Dược cốc cốc chủ, rất định sẽ có biện pháp."

"Đệ đi tìm sư phụ?". Mặc Chiêu nhẹ lắc đầu:"Như vậy thật quá mạo hiểm. Đám người kia như hổ rình mồi, đối với sư phụ có thể sẽ không chịu nể mặt."

"A Tịnh làm việc rất cẩn thận. Người đừng quên, Mặc Lão cũng không phải người thường."

"Chủ tử". Giọng nói của Võng Dực đầy vẻ bất đắc dĩ:"Những lúc thế này, người nên nghĩ cho mình thì hơn."

Cũng đúng.

Thân mang thương tích, lưu lạc tứ phương, nếu không phải có người bảo vệ, có khi cái mạng này đã sớm mất từ lâu. Người ta bảo trên đời ai cũng phải thất thế một lần, tài năng nghịch thiên cũng chẳng tránh được ý trời.

Danh tiếng Thánh Môn đã giảm sút trầm trọng, không còn như trước đây dám đánh trống khua chiêng. Mặc Chiêu dám chắc, đám người đó sẽ tìm cách thêu dệt chuyện xấu về nàng, thậm chí động đến sư phụ và đám người Mặc Trần. Kể từ giờ đến khi chuyện đó xảy ra, chỉ còn một khoảng thời gian ngắn ngủi tự do.

Thời điểm Mặc Vô nhìn thấy Mặc Chiêu, quả thật đã có chút thất thố lao đến. Lão không phải là người duy nhất nghĩ rằng nàng đã chết, giờ này nhìn thấy nàng hoàn hảo sống sót, tim không khỏi nhói lên.

"A Chiêu..."

"Sư phụ". Mặc Chiêu mỉm cười:"Đồ nhi không sao. Người đừng khóc."

Mặc Vô lúc ấy mới giật mình, vội vàng nâng tay chạm lên mặt. Lão từng nghĩ, qua từng này tuổi, tưởng chừng mọi nỗi sầu hoan trên đời đều thấu trải, chẳng còn gì đủ khiến lão xúc động đến độ rơi nước mắt.

"Còn sống là tốt.... Còn sống là tốt..."

Mặc Chiêu mắt lặng buồn, bật cười khe khẽ. Vừa định nói gì đó, trong ngực lại dội lên một cơn ho, nàng ôm ngực, cúi đầu ho khan không dứt. Mặc Vô chộp lấy tay nàng, bắt mạch với sắc mặt ngưng trọng.

"Hàn độc Thiên Vực". Quả đúng như lời Nhan Tự nói.

Võng Dực sốt ruột chen miệng:"Mặc lão, người có cách giải không?"

Mặc Vô lắc đầu:"Độc của Thiên Vực chỉ có Thiên Vực mới có thể giải được. Độc của Thiên Vực trước giờ không truyền cho người ngoài, tên điên kia sao lại có được chứ."

"Vậy để ta đến Thiên Vực tìm thuốc giải!"

"Vô dụng thôi". Mặc Vô ngắt lời:"Độc tính trong người nha đầu phát triển quá nhanh. Không kể đến chuyện ngươi có lấy được thuốc giải hay không, tính cả quãng đường trở về, chắc chắn sẽ không kịp."

"Người nói phải làm thế nào?"

"Chẳng còn cách nào khác, phải đưa A Chiêu đến Thiên Vực một chuyến."

Lần này đến lượt Võng Dực lắc đầu:"Chủ tử thực sự rất yếu. Đường xa như vậy, người làm sao chịu nổi."

Trời vừa sập tối, Mặc Chiêu lại một lần nữa thiếp đi. Hai người Minh Tịnh canh đúng thời gian mang vào chăn nệm, ngoài ra còn có chậu than và đá nóng. Võng Dực vừa đắp thêm chăn cho Mặc Chiêu vừa nói:"Mỗi khi đến giờ này hàn độc sẽ phát tác, cả người rét run cho đến sáng sớm. Với tình trạng hiện giờ, chỉ sợ chưa tới được Thiên Vực thì chủ tử đã...."

Nếu như có Sở Diêm ở đây thì tốt. Bản thân y là lửa, đối với hàn độc tự động có khắc chế.

Mặc Vô lẩm bẩm trong miệng, đoạn nói:"Ở đây ta có một viên dược, có thể tạm thời hạn chế hàn độc phát tác. Nơi này hỗn loạn, ta đi theo chỉ khiến các ngươi dễ bị theo dõi. Ta sẽ chuẩn bị xe ngựa, các ngươi tốt nhất nên đi ngay trong đêm. Mọi chuyện còn lại ta sẽ lo liệu. Nên nhớ..."

Mặc Vô nhìn gương mặt trắng nhợt của người nằm trên giường.

"Nên nhớ, kể từ ngày hôm nay, Mặc Chiêu đã chết."

Chỉ còn người mang tên Mạc Thiên Di.