Thiên Di

Chương 119: Chưa từng có được




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên ngoài tuyết rơi ngày một nhiều, gió lạnh lọt qua khe cửa khép hờ chui vào trong phòng. Độ ấm trong chăn khiến Mặc Chiêu lưu luyến ngáp một cái, lười đến mức không muốn thức dậy. Nàng vừa mới động, ngang hông có một cánh tay thon gầy vắt qua, đem cả người nàng ôm vào ngực.

"Lạnh lắm, nàng ngủ thêm chút đi."

Mặc Chiêu tặc lưỡi:"Không phải nói hôm nay gặp phụ thân sao?"

Nàng gọi phụ thân, chứ không phải phụ thân chàng như dạo trước. Nhan Tịch không nhịn được mổ nhẹ lên môi nàng một cái:"Ngươi bận việc đến tối mới về, không cần phải vội. Nhưng ngủ thêm chút nữa thôi, không được bỏ bữa sáng, không tốt cho sức khỏe."

"Chàng cũng biết chúng ta hai ba ngày không ăn cũng không sao, bỏ một bữa cũng không chết được."

"Nàng còn dám nói". Nhan Tịch cắn nhẹ vào chóp mũi Mặc Chiêu như trừng phạt:"Trước đây là ai ở Dược cốc luôn ngủ tới tận trưa mới dậy, tới Trúc Nhã Cư của ta ăn bữa trưa, bữa chiều, bữa tối, nhiều khi đến đêm còn nổi hứng muốn ăn. Ngày đó sư phụ chê nàng ăn nhiều, nàng còn hùng hồn nói cái gì mà, trước mỹ thực và mỹ nhân, mọi thứ đều là mây bay gió thoảng."

Mặc Chiêu híp mắt, tỉnh bơ như không:"Ta nói này A Tịch, ta phiền như vậy mà chàng còn không đuổi ta đi, quả nhiên là từ nhỏ đã bị ta mê hoặc."

Nhan Tịch bật cười:"Làm sao bây giờ, bị nàng phát hiện mất rồi."

Nụ cười của y như gió xuân thổi tan băng tuyết, Mặc Chiêu nhoẻn miệng cười, trong lòng âm thầm vui vẻ. So với một Nhan Tịch lãnh đạm xưa kia, chàng thế này chân thực hơn rất nhiều. Vẻ hạnh phúc và đôi mắt sáng kia bất giác khiến Mặc Chiêu nhớ tới những lời nghe được từ Triệu Bỉnh Thần, nàng khẽ cụp mi, do dự không quyết.

Nàng có nên nói cho y không?

Không phải Mặc Chiêu không tin Nhan Tịch. Y là người đầu tiên khiến nàng động lòng, là phu quân của nàng. Nàng đã hứa với y và chính bản thân rằng sẽ bên y suốt quãng đời còn lại, chân thành đối đãi. Có một điều Mặc Chiêu không thể phủ nhận, nếu y và nàng thật sự cùng chung huyết thống, sợ rằng nàng không thể tiếp tục cùng y làm phu thê được nữa.

"Chuyện về.... mẫu thân".  Mặc Chiêu hít sâu một hơi:"Ta có đến tìm Triệu Bỉnh Thần."

Nhan Tịch hơi ngẩn ra. Sau đó, y nắm tay Mặc Chiêu, chăm chú đợi nàng.

Mặc Chiêu đem toàn bộ những điều nàng nghe được kể cho y nghe. Vừa nghe nàng nói, Nhan Tịch vừa vuốt nhẹ trên ngón tay nàng như trấn an. Nghe xong hết thảy, y trầm mặc một lúc rồi nói:"Nàng cũng cảm thấy chuyện này còn một vài sơ hở đúng không?"

Mặc Chiêu gật đầu:"Có một số điểm cảm thấy không đúng, nhưng khi suy nghĩ thật kỹ lại cảm thấy không có gì sai. Thứ mà ta tin là nhân cách của mẫu thân, cũng chỉ có thể nhờ vào nó. Triệu Bỉnh Thần cũng vậy, lão ta yêu Tiêu Nha chết đi sống lại, trong hai chúng ta, nhất định có một người sai."

"Trước khi bế quan ta có cử người đi điều tra. Những người trong Thánh Môn biết sự tình năm đó không nhiều, quanh quẩn chỉ có đám trưởng lão từ ngũ phẩm đến thất phẩm, mà đám trưởng lão đó chỉ hận không thể đem bí mật này chôn vùi tới chết. Từ ngày mẫu thân qua đời, Thánh Môn chưa tìm được thánh nữ đời tiếp, không biết là cảm thấy nhục nhã, hay là không tìm được người mà Thánh trì công nhận."

Mặc Chiêu từng nghe được lời đồn, nếu Thánh nữ rời khỏi Thánh môn, sự hưng thịnh của Thánh môn sẽ gặp ảnh hưởng nghiêm trọng. Nàng còn một điều không dám nói, Triệu Bỉnh Thần khẳng định Tiêu Nha rời đi vì không chịu nổi sự hành hạ của Nhan Tự, nghe sao cũng thấy kỳ lạ. Một người yêu một người, phải hành hạ đến mức nào mới khiến Tiêu Nha bỏ theo người khác?

Biến thái...

Nàng nhớ tới hai từ này, nhíu mày trầm tư. Lần đầu gặp mặt, Nhan Tự là một kẻ yêu nghiệt quái dị, mắt hẹp dài, môi mỏng bạc tình. Nụ cười nham hiểm hoa lệ của lão như một lưỡi dao sắc bén được tẩm sẵn độc dược, nguy hiểm đến mức lúc nào cũng có thể câu mất hồn phách. Nếu thứ Triệu Bỉnh Thần muốn nói đến là thói chiếm hữu độc đoán, dường như lại có chút phù hợp. Nếu như muốn điều tra sự thật năm đó, ít nhất phải tìm được...

"Bức họa của Tiêu Nha". Nhan Tịch đúng lúc nói ra suy nghĩ trong đầu nàng:"Luôn nói hai người giống nhau như tạc, ta không tin lại có người giống người đến mức không phân biệt được."

"Thật ra trước đây ta đã từng gặp qua không ít. Nếu là song sinh, cùng nam cùng nữ hầu như đều giống nhau cực kỳ."

Mặc Chiêu nghiêng đầu cân nhắc:"Tuy nhiên chàng nói không sai. Mỗi người có một loại khí chất riêng biệt, ta sẽ thử tìm xem. Chỉ sợ ngày đó Thánh Môn luôn muốn Tiêu Nha che mặt khi đi ra ngoài, bức họa của nàng ta khó lòng tìm được."

"Chi bằng..."

Nhan Tịch bỗng đề nghị:"Chi bằng ta dẫn nàng tới căn phòng bí mật của phụ thân. Ngày đó ta không tìm hiểu kỹ, không chừng có thể tìm được thứ gì đó."

"Như vậy không hay lắm. Nếu để phụ thân biết được chúng ta tự tiện, có lẽ sẽ nổi giận với chàng."

"Vậy không để người biết là được. Phụ thân trước giờ hiếm khi gặp mặt ta, đối xử lãnh đạm, ngược lại các phương diện khác đều không hề keo kiệt, ta chưa từng thấy người nổi giận bao giờ."

"Bên ngoài hình như có người theo dõi."

"Nàng yên tâm, ta có biện pháp tránh khỏi đám thuộc hạ thân cận của phụ thân, chúng ta nhìn qua rồi ra, cũng không ảnh hưởng gì."

Đã nói đến thế, Mặc Chiêu không còn lý do để phản đối. Mặc dù đã được y che giấu rất kỹ, nàng vẫn tinh ý nhận ra sự nôn nóng trong ánh mắt Nhan Tịch. Y cũng giống như nàng, bị mơ hồ và bất an bủa vây không ngừng.

Mặc Chiêu đỡ y xuống giường, giúp y rửa mặt súc miệng, thay quần áo ngoài. Nàng chọn cho y một bộ y phục màu lam nhạt thanh thoát, tay áo viền chỉ bạc, vạt áo gợn nhẹ như sóng nước. Bên ngoài khoác một chiếc áo choàng trắng thuần, bông ấm lót bên trong, trông càng có vẻ ôn nhã tuấn tú.

Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.

Mặc Chiêu đột ngột nghĩ tới một câu này, còn bất giác lẩm bẩm ra miệng.

Nhan Tịch ôn nhu nhìn nàng, y luôn biết ngũ quan bản thân không có gì nổi trội. Nếu là vô song hai chữ này, dùng trên người Triệu Tử Khiêm may ra mới xứng. Nghĩ thì nghĩ thế, được Mặc Chiêu khen ngợi, trong lòng y ngọt ngào khó tả.

Mặc Chiêu đi ra sau tấm bình phong, chuẩn bị thay y phục. Vốn dĩ muốn mặc một bộ y phục trắng thường thường, nghĩ sao lại ngẩn người, lấy ra một bộ y phục chưa từng đụng tới trong Ngọc Giới. Qua tấm bình phong, nàng lén lút có thế nhìn thấy hình ảnh mờ mờ không rõ. Nhan Tịch tựa vào giường, chỉ lộ ra một bờ vai phía ngoài.

Thay xong y phục, Mặc Chiêu lại ngẩn người một hồi mới bước ra. Nàng bước nhanh về phía gương đồng, tà váy như sóng biếc dập dờn dưới chân, trong mềm mại còn mang theo phong tao lả lướt. Một ánh mắt nóng rực chiếu đến từ sau lưng, Mặc Chiêu làm như tự nhiên vấn tóc, sau đó lấy một bộ trâm bạc đơn giản cài lên đầu. Đầu trâm là hình chiếc lá được điêu khắc tỉ mỉ, xung quanh còn có từng vòng tua rua bằng chỉ bạc rũ xuống, từng sợi đan vào mái tóc đen mượt.

Tẩy hết lớp dịch dung bên ngoài, lại bôi thêm một son màu hồng đào lên đôi môi đỏ mọng và hai má. Từ trong gương phản chiếu hình ảnh nữ tử yêu kiều, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn như bạch ngọc thượng hạng. Nàng mặc một chiếc áo bó eo màu xanh đậm, mặt áo điểm những bông tuyết trắng bạc như nở rộ trước ngực. Bên dưới là váy trắng bồng bềnh, vừa tao nhã, lại vừa có vẻ quyến rũ không nói nên lời.

Từ sau lưng có một cánh tay ôm chặt lấy cả người nàng, Mặc Chiêu khe khẽ mỉm cười. Trong gương, mỹ nhân như hoa, nụ cười như họa, Nhan Tịch nhìn đến ngẩn ngơ. Y càng siết chặt vòng tay ôm nàng, rầu rĩ hỏi:"Tại sao lại đột nhiên muốn mặc nữ trang?"

Mặc Chiêu kinh ngạc nhướng mày:"Chàng không thích sao?"

Nhan Tịch thở dài, người này vẫn chưa ý thức bản thân mặc nữ trang đẹp đến mức nào. Y chôn đầu vào gáy nàng, chóp mũi truyền đến mùi hương thanh nhã quen thuộc, lúc ấy mới nói:"Ta chỉ muốn giấu nàng đi thật kỹ, chỉ có mình ta được nhìn."

Mặc Chiêu thoáng cái hiểu ra. Nàng quay người ôm lấy y, nhỏ giọng nói:"Nữ vi duyệt kỷ giả dung."

Nữ tử làm đẹp vì người mình yêu.

Lồng ngực Nhan Tịch chấn động. Y muốn nhìn biểu cảm của Mặc Chiêu, song nàng chôn mặt ở ngực y, nhất quyết không chịu ló đầu ra. Ép buộc nàng thành thân, y vẫn luôn cảm thấy có lỗi, nghĩ tới sẽ chẳng bao giờ có thể chính miệng nghe nàng nói ra ba từ mà y muốn. Năm chữ này của nàng, còn hơn cả những điều y tâm tâm niệm niệm.

Ta sẽ không thả nàng đi.

Mặc Chiêu không nghe rõ:"Chàng vừa nói gì?"

Nhan Tịch mỉm cười:"Đi thôi."

Hai người lẳng lặng đi tới căn phòng bí mật trong phòng ngủ của Nhan Tự. Căn phòng không lớn, có lẽ vì bốn bức tường đều được treo kín tranh, một loại tình cảm đè nén ùa vào lòng Mặc Chiêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mặc Chiêu tiến gần đến quan sát, lúc ấy mới hiểu tại sao Nhan Tịch từng nói, người trong tranh là người trong lòng, là người Nhan Tự chưa từng quên.

Nét vẽ này, tinh tế tỉ mỉ, nếu không phải quan sát đối phương bằng toàn bộ tâm tư chắc chắn không thể vẽ ra được. Từng cái nhíu mày nhếch môi của nữ tử trong tranh đều được thể hiện sống động, ngay cả tình cảm trong ánh mắt cũng được khắc họa qua nét bút. Dễ dàng nhận thấy, nữ tử trong tranh thường nhìn đi nơi khác, có nhiều bức chỉ để lại một bóng lưng đẹp đẽ mà lạnh nhạt.

Một bóng lưng cũng đủ khiến vành mắt Mặc Chiêu ươn ướt.

Nhan Tịch nắm tay Mặc Chiêu, cùng ngắm nhìn bức họa trước mặt. Ánh mắt Mặc Chiêu dán chặt vào bức họa, dịu dàng đến mức khiến người lay động, điềm tĩnh đến mức làm người suy tư. Một hồi lâu sau, nàng nói:"Nếu không phải họa kỹ của phụ thân quá giỏi, thì chính là yêu đến không thể tự kiềm chế."

Đừng nói Mặc Chiêu giỏi thưởng thức họa kỹ gì đó, nàng bình sinh thích những thứ đẹp đẽ, khả năng bình phẩm lại không tinh. Chỉ là tình cảm Nhan Tự đặt trong tranh quá mức sâu đậm, kể cả Mặc Chiêu là người ngoài cuộc đi chăng nữa, trước phần cố chấp của lão cũng không nhịn được nảy sinh mấy phần kính trọng. Không ngờ một kẻ tính khí thất thường như Nhan Tự lại yêu một người đến nhường này.

Nàng nhìn mãi nhìn mãi, không hiểu sao trong lòng lại nảy sinh cảm giác kỳ lạ. Vô thức nghiêng đầu nhìn Nhan Tịch, y cũng đang nhìn nàng, trong mắt là tâm ý tương thông.

Hai người rốt cuộc đã hiểu cảm giác kỳ lạ xuất phát từ đâu. Tình cảm đè nén dưới ngòi bút, đẹp thì có đẹp, sâu nặng tận cùng, đằng sau lại ẩn chứa ưu thương khó giấu.

Chưa từng có được.

Giống như một người luôn chờ đợi phía sau, thế nhưng không chờ được một cái quay đầu của người kia.

Mặc Chiêu