Thiên Đế Vô Thượng

Chương 7: Lưu Vân Thu Đồ






Vậy là đã bảy ngày kể từ khi Lục Nam cùng Kiếm Sinh tới Nguyên thành, mấy ngày này Lục Nam không tu luyện nữa mà lựa chọn bồi tiếp Kiếm Sinh tham quan Nguyên thành, hắn muốn khoảng thời gian này hảo hảo bồi tiếp đệ tử của mình, bù đắp hơn một năm qua đối với đệ tử lãnh đạm.Cũng vì vậy mà tình thầy trò cũng ngày càng gắn kết hơn, hai sư đồ sinh hoạt tự như cha con đồng dạng ngày xưa khoảng cách cũng được thu hẹp đi rất nhiều.Không hiểu vì sao hắn lại ưa thích cái này cuộc sống, chắc bởi năm xưa hắn là một đứa trẻ mồ côi được một vị thiên tôn ưu thích nhận làm đệ tử, sư phụ tuy chu cấp cho hắn nơi ăn chốn ngủ rất chu đáo, công pháp chiến kĩ, tài nguyên, bí tịch muốn gì có nấy nhưng lại không hề cho hắn tình cảm gia đình.Hắn sư phụ quanh năm bế quan, các sư huynh người thì bế quan luyện công, người thì ra ngoài lịch luyện cũng chẳng có bao nhiêu thời gian ở bên nhắc nhở hắn, mọi việc phải để hắn tự mình làm.Đến sau này rời đi sư môn đạp lên con đường của mình hắn cũng phải từng bước một nếm qua thiên chân vạn khổ mới có thể đi tới một bước kia.


Có lẽ năm tháng dài đằng đẵng đã ma diệt tâm tình của hắn khiến hắn đối với việc tình cảm luôn hờ hững, lãnh đạm.Nhưng Kiếm Sinh suất hiện đã làm cho trái tim vốn lạnh của hắn lần nữa nhen nhóm lên, một người đã mất đi tất cả như hắn cuối cùng lại cảm nhận được tình thân.Một ngày đó tinh thần lực của Lục Nam liền tấn thăng đến cấp thứ ba mươi.Cái này làm Lục Nam vô cùng kinh hỉ bởi lẽ tuy tinh thần lực của hắn luôn ở chữa trị trạng thái nhưng lại vô cùng chậm, dù sao tinh thần lực cũng không như võ đạo hồi phục cũng vô cùng khó khăn, võ đạo hấp thu linh khí mà tấn thăng nói cách khác chỉ cần linh khí đủ dồi dào, tài nguyên đủ phong phú tu vi sẽ không ngừng đề thăng nhất là loại không có bình cảnh như hắn, càng như ăn cơm đồng dạng không có gì khác nhau, nhưng tinh thần lục lại phụ thuộc Vào linh hồn cùng tinh thần ý chí bởi vậy tấn thăng cũng vô cùng khó khăn.Trước đó hắn tinh thần lực cũng chỉ có cấp hai mươi bảy mà thôi, thật không ngờ mới bảy ngày thời gian hắn đã tấn thăng cấp ba mươi.“Cái này là do ta tâm tình thoải mái nên tinh thần lực mới nhanh hồi phục hay sao?” hắn tự hỏi, lòng lại cuồng hỉ, có cấp ba mươi tinh thần lực hắn làm việc cũng dễ dàng hơn nhiều.Tinh thần lực được chia từ một đến một trăm đối ứng từ mới học võ đến thiên đế cảnh.Có cấp ba mươi tinh thần lực, Lục Nam tinh thần lực liền ngang với võ vương cao thủ, dựa vào cái này tinh thần lực dưới võ vương căn bản không có người là hắn đối thủ, chỉ dựa vào một chiêu tinh thần lực công kích dưới võ vương cường giả liền chắc chắn sẽ thương đến không nhẹ, tinh thần lực tấn công trực diện linh hồn, đánh tan linh hồn ý chí chính là khủng bố phương thức chiến đấu.Ngoài ra tinh thần lực tăng lên hắn luyện đan, luyện khí,...!đều sẽ tăng cao, dù sao những cái này càng cao tinh thần lực cũng phải mạnh mẽ tương ứng.Nói tóm lại tinh thần lực thăng cấp đem cho hắn kinh hỉ ngoài ý muốn.Hôm nay, Lục Nam, Kiếm Sinh cùng Lưu thị huynh muội đang ở Ngân Tâm đình thưởng thức trà cùng bánh ngọt, cái này đình là Nguyên thành thắm cảnh một trong, tòa đình được xây trên Ngân Tâm hồ, nơi đây quanh năm liền có sương mù bao phủ như một vùng tiên cảnh.Đang thưởng trà ngắm cảnh Lục Nam liền có một cỗ tâm hồn thử thả nhưng“Lưu Vân ngươi tên phế vật này đến đây làm g씓Các ngươi có thể đến sao ta không thể”...Tiếng cãi nhau khiến hắn có chút tụt hứng, lông mày hơi níu một chút hình sang.Nơi đó có bốn thiếu niên đang chặn lại một cái khác, dường như bốn tiếu niên này không cho người kia tới đây nên hai bên sảy ra tranh chấp.Chỉ là Lục Nam cũng không quan tâm câu truyện của bọn hắn mà chú ý đến thiếu niên bị chặn đường kia, bởi nhìn thiếu niên kia lúc Lục Nam liền phát hiện hắn có được một loại thể chất đắc thù “ thiên sinh hỏa mộc song thể” cái này thể chất một khi tấn thăng làm “hỏa mộc thần thể” liền vô cùng hiếm có cho dù toàn bộ thiên hà cũng vào dạng hiếm tồn tại.Sở dĩ hiếm có bởi hỏa và mộc vốn là thiên sinh sung đột với nhau, hỏa khắc mộc, bởi vậy người có thể chất này nếu không thể cân bằng được sớm muộn cũng vì hai loại nguyên tố sung đột mà chết.Nhưng này thể chất cũng được ví là sinh ra để luyện đan chỉ cần nắm giữ “ hỏa mộc thần thể” mà lại cân bằng được nguyên tố ai cũng sẽ trở thành luyện đan thái thượng làm người kính trọng, thậm chí thời thượng cổ còn từng sất hiện một vị dùng đan vào thiên đế cảnh, vang dội cổ kim.Chỉ là này thể chất nắm giữ người rất khó sống đến hai mươi liền vì nguyên tố sung đột mà chết nói chi đến tấn thăng thần thể.Một bên Lưu thị huynh muội cũng theo Lục Nam nhìn sang, Lưu Mị liền kinh hô lên “tam đệ”, Lục Nam lại nhìn sang Lưu Mị, như nhìn ra Lục Nam nghi vấn Lưu Trọng liền lên tiếng trả lời nghi hoặc.Nguyên lai thiếu niên kia là bọ hắn thân tam đệ Lưu Vân.Lưu Vân tuổi mười ba, tính cách hòa đồng hoạt bát cũng rất nghe lời chỉ là số mệnh trêu người tam đệ bọn hắn võ đạo một đường bế tắc, mười ba tuổi chỉ mới võ đồ nhất trọng, tuy võ đạo không cao nhưng Lưu Vân lại vô cùng siêng năng, suốt ngày ở vào tu luyện võ đạo trên, chỉ dành chút thời gian thư dãn, hơn nữa thường ngày Lưu Vân liền ở bọn hắn bà ngoại thanh tu chỗ bầu bạn với bà bởi vậy Lục Nam mới không gặp đến hắn.Còn về vì sao bị ức hiếp thì không cần phải nói, một tên võ đạo phế vật bị ức hiếp cũng về chuyện bình thườngTrong lúc Lưu Trọng trả lời, Lưu Mị đã muốn đi đến Lưu Vân nơi đó, thân đệ đệ bị ức hiếp chỗ nào có thể nhịn.Nhưng mới đi được mấy bước liền bị Lục Nam ngăn lại, qua lời Lưu Trọng, ấn tượng của Lục Nam đối với tiểu tử Lưu Vân kia lại tốt thêm một chút chỉ là cũng cần phải xem xét một đoạn thời gian dù sao lời của một phía không chính xác tuyệt đối.Còn về vấn đề thể chất với Lục Nam mà nói căn bản không phải vấn đề hắn giờ có hàng trăm cách để giải quyết.Hắn bây giờ có muốn thu Lưu Vân làm đồ đệ xúc động, bồ dưỡng một cường đại luyện đan sư đồ đệ ai mà không muốn.Chỉ là phải xem xét thật kĩ hắn tâm tính, không thể có cái gì sai lầm được.Một bên khác Lưu Mị bị ngăn trở liền một mặt mộng bức nhìn Lục Nam, đối với cái này Lục Nam chẳng thềm để ý, hắn vẫn điềm nhiên nhìn về ven hồ thanh niên có chút tuấn dật kia hờ hững mà nói một câu.“Ta khá ưa thích tiểu tử này, các ngươi để cho hắn tự lo chuyện này đi, nếu biểu hiện tốt ta sẽ thu hắn làm đồ.”Tuy hờ hững hững nhưng câu nói này như một qua bom nặng kí dội vào đầu Lưu thị huynh muội, lúc nào tiền bối ưa thích đệ đệ rồi, còn muốn thu đồ nữa? Trong lòng họ vừa có trăm ngàn nghi hoặc vừa thay đệ đệ cảm thấy may mắn, tân đệ được cao nhân thu đồ bọ hắn máu mủ đương nhiên vì hắn mà vui vẻ.“Chuyện này không được nói với ai”Lục Nam lúc này lại mở miệng kéo Lưu thị huynh muội từ mộng bức tỉnh lại.“Vầng” không nghỉ ngợi Lưu Trọng liền trả lời, hắn cũng không ngu, động tay chân vào lúc này chẳng khác gì vuốt râu hổ, đoạn đệ đệ tiền đồ.


Trong lòng hắn thầm cầu nguyện đệ đệ có thể thành công được đối phương công nhận.Lại nói ven hồ Lưu Vân, đối mặt với những lời miệt thị của bốn thanh niên kia hắn vẫn giữ được khí chất đạm nhiên, ngược lại không thể hiện ra bất mãn vẻ mặt, chỉ là trong hốc mắt lại toát lên một cái không chịu khuất phục ánh mắt.Trước những kia lời trào phúng hắn vẫn chẳng nói một câu chỉ lách mình qua đám người hướng ven hồ mà đi.Nhưng bốn thanh niên kia làm sao cho hắn đi như vậy dễ dàng, chỉ gặp bọn họ lách mình một cái liền bao vây lấy Lưu Vân.“Ta để ngươi đi sao?” bên trong một thanh niên lên tiếng, trên thân võ sư thất trọng khí tức ngoại phóng thẳng bức Lưu Vân, bên cạnh ba tên đồng bạn cũng mang xem kịch hay dáng vẻ mà nhìn hai người.“Long Tiêu ngươi còn muốn gì nữa, ta Lưu Vân người này vốn không muốn tranh chấp chỉ nếu ngươi một tấc lại tiến một bước ta cũng sẽ không khất phục.’’Một bên không nói gì Lưu Vân rốt cuộc lên tiếng, đã đối phương cố ý gây sự còn có gì tốt nói.Tiếp theo võ đồ khí thế cũng ngoại phóng hòng chống lại khí thế của Long Tiêu thiếu niên kia chỉ là võ đồ và võ sư có thể ngang hàng sao, chỉ chốc lái Lưu Vân đã bị Long Tiêu khí thế ép đến không thở nổi, chỉ là hắn ánh mắt vẫn rất kiên cường, nắm chặt nắm đấm, thẳng sống lưng mà chống đỡ Long Tiêu khí thế uy áp.Hắn giờ sắc mặt đã đỏ bửng, trên thân khí huyết đã bắt đầu cuồng cuộn chỉ là Lưu Vân vẫn răng gượng đứng ở đó như pho tượng đồng dạng quyết không gục ngã.Trong đình Lục Nam nhìn hết mọi thứ trong mắt đối với Lưu Vân hài lòng lại tăng thêm một tầng.Đây là một tiểu tử biết giữ bản tâm, không khuất phực trước kẻ khác, bản tính này cũng là hiếm có.Làm nhận thấy Lưu Vân đã đạt đến giới hạn khi Lục Nam liền gật đầu ra hiệu cho một bên lo lắng Lưu Mị ra cứu vớt thế cuộc.Vốn đang lo lắng cho đệ đệ Lưu thị huynh muội thở dài một hơi, Lưu Mị càng là như bay lao ra khỏi đình nhằm phía đệ đệ mà đến.Ven hồ Lưu Vân bị Long Tiêu thanh niên khí thế ép cho khó mà hít thở, cơ thể khí huyết cuồn cuộn sắp không chịu nỗi nữa.Long Tiêu thấy Lưu Vân sắp sụp đổ thì cười lên khoái chí, trong lòng tự nhủ hôm nay phải để cái này Lưu Vân đẹp mặt, chỉ là làm Lưu Vân sắp ngất đi khi đột nhiên có một bàn tay thình lình đặt trên vai hắn cùng lúc đó tiên thiên đại võ sư uy áp thẳng bức thân thể hắn khiến hắn như bị một tòa sơn đè lên đồng dạng người đến là Lưu Mị.Được Lục Nam cho phép, Lưu Mị liền đến bên cạnh Long Thần, cùng lúc đó phóng thích bản thân uy áp phá giải đang trói buộc đệ đệ uy áp.Cô gái này ngày thường trước mặt Lục Nam luôn ôn nhuận hữu lễ chỉ là hành động tiếp theo của Lưu Mị khiến Lục Nam phải nhìn với một con mắt khác.Chỉ gặp Lưu Mị một bàn tay phiến thẳng vào mặt Long Tiêu khiến cái sau bay xa hơn mười mét, ngất đi răng cũng rơi ra hai cái.Tát bay Long Tiêu, Lưu Mị nhìn cũng không nhìn hắn một cái liền đem theo khuôn mặt dữ tợn trừng mắt về phía ba thanh niên còn lại.“Các ngươi dám ức hiếp ta đệ đệ”Lưu Mị gằn ra từng chữ, tiên thiên đại võ sư uy áp tùy ý lan tràn ép đến mấy cái kia thanh niên không thở nổi.


Bọn hắn nhóm thanh niên đều là tại võ sư chi cảnh bồi hồi làm sao có thể chống lại tiên thiên đại võ sư uy áp, tất cả đều sắc mặt trắng bệch lui lại mấy bước.“Lưu Mị tỉ bọn ta không phải cố ý ức hiếp Lưu Vân, là..là Long Tiêu hắn chủ mưu, đúng đúng là hắn xúi dục chúng ta, ngươi có thể...”Nhìn thấy khí thế hung hung Lưu Mị đám này thanh niên hoàn toàn biến sắc, bọn hắn chỉ là ngẫu nhiên gặp Lưu Vân nên nhất thời nổi hứng trêu trọc đối phương , ai biết Lưu Mị ở gần đó chứ.Cái này so ngắt râu cọp có gì khác nhau, Lưu Mị là nổi danh Nguyên thành bà la sát a.Bởi vậy Lưu Mị phiến ngất Long Tiêu lúc, đám này thanh niên liền vội giải thích chỉ là chư nói hết câu “ phanh, phanh, phanh” Lưu Mị ba cái tát như ba trọng chùy tát bay bọn hắn sang một bên, mặt mỗi người đều không còn cân bằng.Đứng ở một bên Lưu Vân chỉ có thể cười khổ, tỉ tỉ cái gì cũng tốt riêng phân này tính cách..hazz...!.Đứng trong đình Lục Nam cũng một trận im lặng, nữ nhân ai cũng như vậy sao hắn trong lòng ám đạo, vô ý mà nhớ đến Quảng Hàn cung vi kia, lòng chỉ cảm thấy một trận đau, theo đó là nỗi nhớ.Hắn trăm vạn năm thiên đế tuy không cưới vợ sinh con, không thu đồ đệ nhưng cũng có vài hão hữu tri kỉ, chỉ là vạn năm qua đi còn ai nhớ đến hắn đây.Bên hồ Lưu Mị phiến hết đám thanh niên qua đi liền đến bên Lưu Vân kiểm tra một phen, xác định cái sau vẫn tốt mới nới lỏng một hơi.Đệ đệ từ nhỏ đã yếu ớt bởi vậy nàng luôn đối với đệ đệ để bụng, không muốn cái sau chịu cái gì thương tổn.Cùng đệ đệ nói chuyện vài câu qua đi nàng liền dẫn Lưu Vân đến bên Ngân Tâm đình.Lưu Vân đến bên đình hiếu kì mà đánh giá Lục Nam, đối phương khí chất tao nhã như thần tiên hạ phàm, giơ tay nhấc chân tầm đó đều có cao nhân khí phách làm hắn chỉ có ngưỡng vọng.Hạ vị giả đối với thượng vị giả chỉ có ngưỡng vọng.Lục Nam cũng chẳng quan tâm đến Lưu Trọng cảm xúc, chỉ nhàn nhạt dùng đôi mắt đánh giá đối phương, tiểu tử này quanh năm luyện công tuy luyện chẳng ra sao nhưng căn cơ vẫn tính chấp nhận được, điều này làm Lục Nam nới lỏng một hơi, nếu đối phương căn cơ bất ổn lời nói hắn cũng phải suy nghĩ lại việc thu đồ.Thoáng yên lặng qua đi Lục Nam liền mở miệng “ngươi là Lưu Vân?”“Là” đối với cái này câu hỏi Lưu Vân đáp một tiếng, chắc là do quá căng thẳng“Ngươi biết vì sao ta gọi ngươi đến”Lưu Vân lắc đầu“Lần này gặp mặt coi như có duyên ta sẽ cho ngươi một bộ võ kĩ”Nói rồi Lục Nam đưa cho Lưu Vân một mảnh da thú sau đó dẫn Kiếm Sinh đi ra khỏi đình kèm theo một câu “Nhớ luyện cho viên mãn”.Nói rồi biến mất bỏ lại Lưu Vân một mặt mộng bức.Lưu thị huynh muội cũng chẳng hiểu tại sao chỉ có thể vỗ vai Lưu Vân khuyên đối phương cố gắng..