Lúc này, nếu có người cho rằng trước đó Cổ Trình Thành trốn tránh Chu Đồng, vậy thì đầu óc thật sự bị lừa đá mất rồi đấy!
Chẳng lẽ Cổ Trình Thành thật sự vẫn luôn bế quan?
“Khá lắm, Cổ Trình Thành này sao lại có thể mạnh như thế!”
“Hắn muốn ra tay với Đường Vô Kỷ rồi!”
Có người không nhịn được nói.
Lúc này đây, bên trong bí cảnh.
Cổ Trình Thành nhấc cái chân đã đạp lên người Chu Đồng, sau đó một chân giẫm lên trên đại địa.
Lực phản chấn khiến cho Chu Đồng bị hất ngược lên.
Tay phải Cổ Trình Thành vung cao, một viên đan dược chữa thương được nhét vào trong miệng Chu Đồng, đồng thời hắn cũng nện một quyền xuống, đánh rụng toàn bộ răng của Chu Đồng, buộc hắn ta nuốt cả răng lẫn thuốc vào trong bụng.
“Ta nói rồi, bốn người các ngươi cùng nhau lên đi!”, Cổ Trình Thành thờ ơ nói.
Trong nhất thời, mọi người đều sửng sốt, không thể không nói, hành vi Cổ Trình Thành khiến cho tất cả mọi người đều phải kinh ngạc.
Hắn nhét một viên đan dược trân quý vào miệng Chu Đồng, giúp hắn ta tạm thời ổn định thương thế, là vì muốn để bốn người cùng lên một lượt.
Kiêu ngạo, thật sự kiêu ngạo quá mức rồi!
"Sở Vân Mặc, ngươi có thể đánh bại được Chu Đồng, nhưng không thể đánh bại được ta. Ngươi, vẫn chưa có tư cách sỉ nhục ta!"
Đường Vô Kỷ hừ lạnh, luồng khí màu tím tung hoành ở phía sau, hóa thành mấy tia, sau đó, từ bên trong đám mây có một cây trường thương từ từ xuất hiện.
Tuyệt phẩm võ hồn - thương Tử Cực Bá Vương!
Tay Đường Vô Kỷ cầm thương Bá Vương, quần áo trên người phấp phới dù không có gió, hơi thở mạnh mẽ hóa thành gợn sóng không ngừng dao động tràn ra bốn phương tám hướng, đến mắt thường cũng có thể thấy được.
“Thiên gia võ kỹ, Bách Ảnh Liên Hoàn Thương!”
Một tiếng quát lớn vang lên, Đường Vô Kỷ biến mất, giây sau đó, chung quanh Cổ Trình Thành xuất hiện vô số tàn ảnh.
Tốc độ cực nhanh, như ảo ảnh như điện!
“Một thương này, ngươi đỡ thế nào?”
Tất cả tàn ảnh gần như nói chuyện cùng một lúc, vô số mũi thương đồng thời đâm về phía Cổ Trình Thành.
“Lực đâm của thương Tử Cực Bá Vương vô cùng khủng khiếp, trong đó mạnh nhất là chữ “Cực”. Tốc độ của trường trương này rất nhanh, hiếm có thứ nào vượt qua nó được”.
“Sở Vân Mặc ngăn được nó không?”
Ánh mắt của mọi người dồn lại di chuyển theo dòng chảy vô tận của bóng thương.
Đến khi bóng thương kia đạt đến giới hạn của mình, một tiếng xé gió đâm thủng cả vòm trời vang lên. Ngay sau đó, bóng thương đâm thẳng đến cơ thể của Cổ Trình Thành.
“Hắn ta không tránh cũng không cản lại kìa!”
“Chắc là hắn theo không kịp tốc độ đâm của thương rồi, nó nhanh quá mà!”
“Kết quả vẫn là thua… Khoan đã, có gì đó không đúng! Hắn ta… sao hắn ta làm được vậy! Hai ngón tay của hắn ta…”
Vô số bóng thương màu tím đã biến mất tăm trong bí cảnh, mà lúc này bóng hình của Đường Vô Kỷ từ từ hiện ra.
Cổ Trình Thành vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ khác là tay trái đã giơ lên trước mặt, còn hai ngón tay vươn ra kẹp lấy một mũi thương màu tím vô cùng tuỳ ý.
Bấy giờ, mũi thương của Đường Vô Kỷ chỉ cách trán của Cổ Trình Thành vài centimet. Nhưng nó đã đứng yên, không thể đâm tiếp nữa.
Biểu cảm của Cổ Trình Thành rất lạnh lùng, động tác lại thoải mái giống như việc dùng hai ngón tay kẹp mũi thương này chỉ là trò chơi của hắn. Mà vẻ mặt của Đường Vô Kỷ đã tái nhợt đi rồi.
Tuy hắn ta chấp nhận sự thật rằng Cổ Trình Thành cản được thương của mình, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ hắn lại cản thương bằng cách đùa bỡn này.
Cổ Trình Thành im lặng, nhưng đôi mắt nhìn hắn ta lại thể hiện rõ sự châm biếm.
‘Không lên tiếng là không có răng nói, hắn dùng cách thức này để cho mình trải nghiệm sự hiểu lầm mà Sở Tiêu Tiêu phải chịu đựng trong im lặng’
Đường Vô Kỷ nghĩ đến đây, ánh mắt lập tức lạnh đi, hắn ta bắt đầu hội tụ toàn bộ sức mạnh của mình lên cây thương dài: “Sở Vân Mặc, đừng hòng phá huỷ danh tiếng của ta, ta không bao giờ chấp nhận cách khinh thường này của ngươi. Mở cho ta!”
Sức mạnh đột ngột tăng vọt lên, trường thương cũng theo đó mà vang lên tiếng dữ tợn, bắn khí kình ra xung quanh. Tất cả cây cối và tảng đá xung quanh, bị khí kình bắn trúng đều nổ nát bét.
Mọi người thấy vậy thì sợ hãi cảm thán nguyên lực của Đường Vô Kỷ thật mạnh, nhưng ngay sau đó họ lại ngạc nhiên nhìn sức mạnh của Cổ Trình Thành.
Hai ngón tay đang kẹp thương Tử Cực Bá Vương kia của hắn không… hề di chuyển!