Thiên Đế Bất Tử

Chương 39




Chủ của Cửu Trọng Môn lòng mang thiên hạ, giữ vững chính nghĩa và lẽ phải. Người này cũng là kẻ có tư chất mạnh nhất.  

Còn ngươi là chủ của gương Âm Dương!”  

Bàn Bảo nói một cách kích động, chỉ vài câu đã khiến trước mắt Cổ Trình Thành xuất hiện một ngọn núi, ba bóng dáng kia bễ nghễ đứng chắp hai tay sau lưng, nhìn thiên hạ.  

Hình ảnh từ từ dịch chuyển đến bóng người đứng ở ngọn núi.  

Đó là ai?  

Chói mắt quá!  

Bóng người kia quay đầu, gương mặt anh tuấn khiến hắn vui vẻ và thoải mái rất nhiều. Khi hắn tập trung nhìn lại bất ngờ, nào có ai xa lạ, chẳng phải là Cổ Trình Thành hắn đó sao?  

Ha ha ha, khà khà khà!  

“Huynh đệ lau nước miếng đi”.  

Giọng nói khinh bỉ của Bàn Bảo vang lên, khiến Cổ Trình Thành lập tức lấy lại tinh thần và sờ khoé miệng.  

“Vậy nên ta là Chủ của gương Âm Dương, có được tài năng hơn người?”  

Cổ Trình Thành tò mò hỏi thẳng.  

“Ngươi có ưu điểm quỷ gì! Trong bốn chí bảo Hồng Mông chỉ gương Âm Dương là có khí linh, vậy nên ta có quyền chọn chủ cho gương Âm Dương đấy.  

Bổn bảo chọn chủ chỉ xem vừa mắt, không cần trông tuấn tú, cũng không cần chính trực, lương thiện gì đó cũng bỏ nốt, cơ thể trâu bò hay người gặp người thích cũng vứt…”  

“Ngươi ngậm mồm lại cho ta cái tên Bảo béo mặc yếm đỏ!”  

…  

Cổ Trình Thành hiểu rõ trận pháp ba sao xong thì bắt đầu nghiên cứu về trận pháp bốn sao. Ninh trưởng lão vẫn chưa trở về, vậy nên hắn không vội ra ngoài.  

Cổ Trình Thành cũng rất muốn tham gia vào cuộc tranh cử của Thiếu tông chủ, nhưng điều kiện đầu tiên là Sở Thiên Vũ phải chủ động đến tìm hắn trước đã. Như vậy, hắn mới có thể nhận được lợi ích chứ.  

Nếu Sở Thiên Vũ không đến nhờ hắn giúp thì cũng không sao cả. Dù sao, hắn cũng có Thanh Linh Hy Thủy rồi, vậy nên có tham gia việc tranh cử chức Thiếu Tông chủ hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn đến hắn.  

Sau một tháng, Sở Tiêu Tiêu rời khỏi nội điện. Nàng ấy chỉ có một tháng để tìm hiểu trận pháp trong này thôi.  

Lúc này, Cổ Trình Thành lại nghĩ tới một việc, những ngọc giản bị xem cũng chẳng tổn hại? Thế sao Sở Tiêu Tiêu cũng là đệ tử của Ninh trưởng lão, mà ông ta lại keo kiệt đến thế?  

Nhưng mà hắn nghĩ lại cũng thấy chuyện này có lý, nếu ông ta nhận một đệ tử mà lập tức dạy hết tất cả những gì mình biết cho đệ tử đó thì chuyện truyền thừa cũng còn ý nghĩa gì nữa?  

Mặt khác, nếu ông ta chọn lựa mà không yêu cầu về tư chất thì mấy tu sĩ có tư chất yếu kém kia không thể lĩnh ngộ được những hình vẽ huyền ảo trên ngọc giản, làm thế sẽ khiến họ phí thời gian và chọc vào lòng tự ái của họ nữa.  

Không nhắc đến những chuyện khác, chỉ nói về khoảng thời gian Sở Tiêu Tiêu tu hành trận pháp với Cổ Trình Thành thôi đã khiến nàng ấy bị đả kích rồi.  

Thời gian từ từ trôi qua, Cổ Trình Thành bắt đầu vẽ ra trận văn bốn sao. Nhưng lúc này tiến độ của hắn lại chậm đi rất nhiều.  

Nội dung trận đạo càng về sau càng khó, mà bước từ trận sư ba sao sang trận sư bốn sao thì đúng là lạch trời.  

Tu vi trận đạo của Sở Tiêu Tiêu cũng chỉ mới trận sư ba sao, với lại nàng ấy đã ở cấp độ trận sư ba sao cả năm rồi chưa lên được.  

Nửa tháng sau, Cổ Trình Thành vẫn dẫm chân tại cảnh giới trận sư ba sao, nhưng mà chuyện tu hành cũng không phải việc một sớm một chiều là thành công. Mặc dù tư chất của hắn có yêu nghiệt cỡ nào đi chăng nữa, thì con đường tu hành chưa bao giờ là bằng phẳng…  

Cổ Trình Thành biến mất không còn bất cứ tung tích nào, khiến cho rất nhiều người phải đến Thiên Phong tìm hắn. Nhưng họ chỉ thấy Lâm Khuynh Thành ở chỗ của Cổ Trình Thành.  

Lâm Khuynh Thanh là thiên kim của tông chủ Tử Tiêu Tông, nên không bị bất cứ sự uất ức nào ở Đạp Vân Tông. Cơ bản thì tất cả những nơi tu hành cấp cao đều mở ra cho nàng ta, chẳng qua Lâm Khuynh Thành đi đâu thì cũng trở thành trung tâm của sự chú ý. Mà tính cách của nàng ta lại không thích ồn ào, vậy nên khoảng thời gian này nàng ta quyết định tiềm tu tại nơi ở Cổ Trình Thành.  

Ngày đại hôn và tranh cử Thiếu tông chủ ngày càng gần, sóng gió của Sở Vân Mặc cũng ngày càng dữ dội.  

Tất cả mọi người đều cho rằng Sở Vân Mặc đang trốn tránh, không dám xuất hiện. Hắn không dám đối đầu với Đường Vô Kỷ và Chu Đồng, nhưng lại sợ mất mặt nên chọn cách trốn.