Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 174: Trở Thành Phế Nhân?




Hơn nữa, chẳng biết tại sao mỗi khi nhìn vào nam tử này, nàng lại thấy có gì đó đang thu hút ánh mắt của mình.

Liễu Huyên Huyên không biết đó là gì, nhưng nhìn hắn, nàng cảm nhận được khí chất cao quý, xen lẫn vài phần thanh cao thoát tục, không giống người bình thường cho lắm.

Kỳ thật cảm giác của Liễu Huyên Huyên không sai, vì Trần Vũ là người tu tiên nên khí chất trên người rất khác biệt, rất dễ thu hút người khác.

Cho nên, thời điểm nhìn thấy hắn nằm trên mặt đất, nàng mới không chút do dự mà cho người mang về.

Bất quá khí chất chỉ là một phần nguyên nhân, còn lý do chính là vì gia tộc của nàng có phong tục như vậy.

Dù sao kết thiện duyên với người khác cũng không phải chuyện xấu, nhưng dưới điều kiện, người này không phải kẻ bị truy sát.

Thời điểm mang hắn về Liễu gia, Liễu Huyên Huyên đã cho người tra xét qua một lượt.

Quả thật, người này không có nằm trong danh sách bị truy sát của quốc gia, cho nên nàng mới an tâm phần nào.

Nhưng trái ngược với khuôn mặt đầy suy tư của Liễu Huyên Huyên, Trần Y Sư lại trầm xuống, đôi lông mày cũng theo đó mà chau lại.

"Trần Lão, người này thế nào rồi?" Liễu Huyên Huyên thấy vậy, thần sắc hiện lên vài phần lo lắng, thấp giọng hỏi.

Nghe đến đây, Trần Y Sư khẽ thu hồi bàn tay, vuốt râu trầm tư trong giây lát, hồi lâu sau mới lên tiếng:

"Toàn bộ kinh mạch của hắn đã bị đứt đoạn, đan điền tan biến như không tồn tại, xác thực thương thế rất nặng, cho dù cứu được, chỉ sợ cũng là một phế nhân."

Nói đến đây, Trần Y Sư nhìn Trần Vũ với ánh mắt đầy thương hại, tựa như đang cảm thông cho sự thống khổ của hắn.

"Cái gì?! Toàn bộ kinh mạch trong cơ thể đã bị đứt đoạn?" Liễu Huyên Huyên nhìn Trần Vũ, nhãn thần có chút phức tạp.

Kinh mạch trong cơ thể đứt đoạn, nghĩa là không thể tiếp tục luyện võ được nữa.

Trong Cửu Tiêu Đại Lục này, võ giả vi tôn, sức mạnh là trên hết, sau đó mới đến tình cảm con người.

Nói như vậy, con đường tương lai của thiếu niên này đã bị chặt đứt, hoàn toàn không còn cơ hội xoay chuyển hay sao?


"Phế nhân?!" Trần Vũ tự giễu chính mình, tuy nhiên thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ.

Thân là tu tiên giả, thường xuyên bay lượn trên trời cao, giờ phải chịu cảnh đọa đày, làm sao không buồn cho được?

Liễu Huyên Huyên nghe nói như vậy thì nhất thời im lặng, thật lâu sau mới lên tiếng, hỏi:

"Trần Lão, quả thật không còn biện pháp nào để cứu người này hay sao?"

Dù sao khí chất của người này không tầm thường, hẳn là một vị công tử của gia tộc nào đó.

Nay gặp phải đại nạn, đặt bản thân mình vào nơi đó, Liễu Huyên Huyên cũng muốn giúp một tay, xem như cùng người này kết duyên.

Thật ra chuyện này, nàng đã sớm nghĩ kỹ!

Năm đó cha nàng cũng gặp trường hợp tương tự, nhờ cứu người đó một mạng nên gia tộc mới không lâm vào nguy cơ.

Cho nên nàng cũng muốn giúp một chút, biết đâu ân tình này giúp gia tộc không suy bại thì sao?

Đương nhiên, Trần Y Sư thừa biết điểm ấy, vì năm xưa lão chính là người chữa thương cho người nọ mà.

Suy nghĩ một lúc, Trần Y Sư mới lên tiếng: "Cách không phải không có, chỉ là không giúp được quá nhiều!"

"Không biết là cách gì? Trần Lão có thể nói rõ hơn được không?" Liễu Huyên Huyên nhìn lướt qua Trần Vũ một cái, thấp giọng hỏi thăm.

Trần Y Sư khẽ gật đầu, đưa tay vuốt lấy chòm râu trắng muốt của mình, gật đầu, nói:

"Người này chỉ bị đứt đoạn kinh mạch, còn gân cốt vẫn tốt, chỉ tiếc là hai chân của hắn xem như phế rồi!"

Trần Vũ nghe hai chân mình đã phế thì nhất thời kinh ngạc, bất quá hiện tại vô pháp cử động nên không biết thực hư thế nào.

Có điều, cảm giác đau đớn cộng thêm biểu cảm của lão nhân kia, tám chính phần là thật.


Trần Vũ cười khổ trong lòng, giữ được mạng xem như tốt lắm rồi, về sau tìm cách chữa trị cũng chưa muộn.

"Bây giờ ta sẽ thi triển thuật châm cứu, tuy không thể chữa trị hết thương thế, nhưng ít nhất vẫn giúp hắn vận động được chút ít."

Nói đến đây, Trần Y Sư ngừng một lúc, khuôn mặt trở nên điềm tỉnh, tựa như đang nghĩ đến chuyện gì đó, hồi lâu sau mới nói tiếp:

"Về việc kinh mạch bị đứt đoạn, trừ khi cường giả Thánh Cảnh nguyện hao tổn huyền khí giúp hắn nối lại kinh mạch, bằng không, chỉ có thể làm một người bình thường."

Nghe đến đây, khuôn mặt của Liễu Huyên Huyên bỗng biến hóa, đôi lông mày khẽ nhíu lại, cường giả thánh cấp sao?

Tồn tại bậc này, cho dù lão tổ gặp mặt cũng phải cúi đầu mà ngưỡng vọng, nói như vậy, đây chính là hi vọng hảo huyền?

Liễu Huyên Huyên không nghĩ gia tộc có thể mời được cường giả bậc này để chữa thương cho một người xa lạ.

Lại nói, cường giả thánh cấp là tồn tại phượng mao lân giác, trên cả đại lục không quá mười người.

Biểu một gia tộc cửu lưu như Liễu gia mời đối phương, đây chính là kể truyện cười cho người ta nghe.

Nhẹ lắc đầu một cái, Liễu Huyên Huyền nhìn sang Trần Vũ, thấp giọng nói: "Vậy làm phiền Trần Lão!"

"Được!" Trần Y Sư gật đầu, khẽ lật tay, trên tay lập tức xuất hiện một cái hộp gỗ dài chừng hai tấc.

Trần Y Sư đưa tay mở hộp gỗ, lấy ra một trăm lẻ tám cây kim màu bạc rồi bắt đầu thi châm.

Thời điểm cây kim đầu tiên vừa đâm vào khiếu huyệt thứ nhất, Trần Vũ thấy hơi tê tê như bị kiến cắn, ngoài ra không có gì khác thường.

"Kỹ thuật thi châm của người này cũng không tệ!" Trần Vũ thầm nghĩ trong lòng, xem ra hắn đã nợ ân tình với đám người này.

Về sau, có cơ hội hắn sẽ báo đáp lại ân tình cứu mạng ngày hôm nay, tuyệt không quỵt nợ.

Trần Y Sư thấy khuôn mặt của Trần Vũ không có chút biến hóa nào thì nhẹ gật đầu, tiếp tục thi triển châm pháp đến những khiếu huyệt khác.

Tiếp đó, Trần Y Sư lại thi triển thủ pháp vô cùng kỳ lạ, chỉ thấy lòng bàn tay của người này bỗng nhiên xuất hiện một quang đoàn màu xanh.



Thời điểm quang đoàn màu xanh chui vào cơ thể, Trần Vũ thấy cơn đau đang hành hạ mình đã thuyên giảm một ít.

Thời gian dần trôi, ước chừng một tuần trà, Trần Vũ thấy cơ thể dễ chịu hơn rất nhiều.

Tuy cơ thể vẫn bị cơn đau tra tấn, nhưng so với trước kia thì đã làm quen được với cường độ này.

Khuôn mặt của hắn đã có huyết sắc trở lại, hơn nữa cũng cảm thấy thân thể bớt thống khổ đi phần nào.

Lúc này, Trần Vũ thử nhắm mắt cảm nhận, quả nhiên đôi tay của mình đã lấy lại xúc giác.

Hắn khẽ cử động ngón tay, sau đó cố gắng giơ cánh tay lên nhưng lại không được vì cơ thể đã cạn kiệt sức lực.

Sau một canh giờ, Trần Y Sư cùng Liễu Huyên Huyên rời khỏi tiểu viện, để lại một mình hắn trong căn phòng đơn chiếc.

Lúc này, Trần Vũ khẽ động tâm niệm, trên tay lập tức xuất hiện một bình đan dược màu trắng.

Trần Vũ cố gắng nâng cánh tay lên, cả cánh tay lập tức run rẩy kịch liệt, nhưng vẫn mở được nắp bình đan dược.

Nhẹ hít vào một hơi thật sâu, cố nén cơn đau ở cánh tay, Trần Vũ lấy ra một khỏa Liệu Thương Đan bỏ vào miệng.

Đan dược vừa vào bụng lập tức hòa tan thành một dòng nước ấm, theo mạch máu bắt đầu lan tỏa khắp nơi.

Dược lực lan tỏa đến đâu, Trần Vũ thấy mình dễ chịu đến đó, cơn đau được giảm bớt đi đôi phần.

Sau một hơi cảm thụ cơ thể, Trần Vũ đem đan dược cất vào Hắc Tháp, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.


Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: