[Quyển 6: Phàm Nhân Lưu Lạc]
Thấy vậy, Trần Vũ khẽ động tâm niệm, luồng uy áp khống chế Địa Ma lập tức bị giải trừ.
Đồng thời, trong sát na đó, hắn đã câu thông với Tiểu Tháp, nếu trong quá trình ký khế ước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy Địa Ma cũng không cần tồn tại nữa.
Địa Ma thấy mình đã được thả lỏng thì không nói lời nào, chuyên tâm thi triển khế ước.
Hai tay kết ấn, những âm thanh chú ngữ khó hiểu trầm thấp vang lên, sau đó Địa Ma lấy một tia thần hồn của mình làm ngòi dẫn.
Một đoàn trận văn màu đỏ như tơ máu lập tức tiến vào linh hồn của Trần Vũ, nhưng trong lúc vô hình bị thứ gì đó ngăn lại.
Trong con ngươi Địa Ma hiện ra một kia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hiểu ra vấn đề.
Trần Vũ không thèm để ý đến thái độ của Địa Ma, một mực nghiên cứu khế ước, xem có đúng như những gì mình nghe hay không.
Trải qua thời gian một tuần trà, Trần Vũ khẽ gật đầu, khế ước kia lập tức tiến vào linh hồn của hắn.
Trong sát na này, hai mắt Địa Ma bỗng nhiên phát sáng, đồng thời Trần Vũ cũng cảm nhận được mối liên kết giữa hai bên.
Trần Vũ có cảm giác, nếu hắn muốn Địa Ma chết, Địa Ma chắc chắn không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày hôm sau.
Mang theo vui mừng, Trần Vũ không khỏi gật đầu hài lòng, trong con ngươi hiện lên vẻ thưởng thức.
"Tốt! Tốt! Tốt!" Địa Ma liên tục thốt lên ba chữ tốt, sau đó vui mừng nói:
"Một khi đã ký kết khế ước, sau này ta và ngươi sẽ tương sinh tương trợ lẫn nhau, ngươi sống ta sống, ngươi chết ta chết, về sau đại nhân có thể yên tâm rồi."
Địa Ma nói đến đây thì nở nụ cười nịnh hót, thật ra lão đã suy nghĩ rất kỹ, người này không lớn tuổi mà đã có thần thông như thế.
Nếu như bám vào cái đùi này, nói không chừng tương lai còn có thể xoay chuyển, nghĩ vậy lão thấy an lòng hơn rất nhiều.
"Hi vọng ngươi không làm ta thất vọng! Nhưng sau này, ngươi sẽ ở chỗ nào?" Trần Vũ lòng đầy nghi hoặc.
Nếu để Địa Ma tiến vào Hắc Tháp, đây là chuyện không phải không thể, nhưng cần thời gian để quan sát.
Huống hồ, đó còn là cấm kỵ của hắn, tốt nhất không nên cho Địa Ma tiến vào quá sớm.
"Điều này, đại nhân có thể yên tâm, khế ước này có một loại pháp quyết đặc biệt, bình thường sẽ ẩn thân trong cái bóng của đại nhân, chỉ khi có lệnh, thuộc hạ mới có thể tiến ra ngoài, tuyệt đối không làm phiền đại nhân." Địa Ma thành thật mười phần, chậm rãi nói ra hướng giải quyết cho cả hai.
"Ý tưởng này rất tốt, vậy trước mắt ngươi cứ trú ngụ trong cái bóng của ta, khi nào cần ta sẽ gọi." Trần Vũ gật đầu hài lòng.
Nhưng lúc Địa Ma vừa tiến vào cái bóng của hắn, mặt đất dưới chân bỗng nhiên rung chuyển.
Rung chuyển càng lúc càng mạnh, ban đầu là nhè nhẹ, nhưng bây giờ đã khiến hắn đứng sắp không vững.
Trần Vũ lòng đầy kinh hãi, còn chưa kịp định thần đã nghe âm thanh như núi sụp vang vọng khắp nơi.
Trần Vũ thầm hô không ổn, nhanh như chớp định xoay người rời khỏi động quật.
Có điều, vừa mới đi được hai bước, Trần Vũ đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn chằm chằm về phía Truyền Tống Trận.
Một tia pháp lực cuối cùng, hắn đã dùng để nội thị cơ thể, trên cơ bản không còn chút pháp lực nào nữa.
Cộng thêm bản thân đang bị thương rất nặng, hắn liệu có cơ hội thoát khỏi địa đạo hay sao?
Không! Hắn tuyệt đối không cách nào thoát khỏi địa đạo trong thời điểm hiện tại.
Nghĩ đến đây, tròng mắt Trần Vũ khẽ đảo, truyền âm hỏi: "Địa Ma, ngươi còn lại bao nhiêu pháp lực?"
"Đại nhân, thật không hay rồi, vừa rồi ta đã dùng hết số pháp lực còn lại để thi triển khế ước, hiện giờ lực bất tòng tâm."
Địa Ma nói đến đây thì hai mắt phát sáng, tựa như đã nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức lên tiếng đề nghị:
"Đại nhân, ngươi có thể thử khởi động Truyền Tống Trận, đây là cơ hội duy nhất để chúng ta rời khỏi nơi này."
Trần Vũ nghe vậy thì không nói lời nào, hiện giờ quả thật không thể khu sử pháp lực, làm gì có cơ hội thoát khỏi địa đạo?
Trước mắt đã có đường cứu cánh, đó là Truyền Tống Trận không biết địa điểm đến ở trước mặt.
Trần Vũ ngẩn đầu nhìn đất đá rơi xuống càng lúc càng nhiều, tâm tình như ngồi trên đống lửa.
Hiện giờ hắn đã không còn lựa chọn nào khác, một là bị chôn ở đây, hai là liều mạng tìm đường sống trong cái chết.
Rơi vào hoàn cảnh không có đường lui như hiện tại, Trần Vũ biết mình không thể loạn động, mà phải bình tĩnh mới được.
Trần Vũ cố gắng hít sâu một hơi để bình ổn tâm tình, hai mắt nhắm nghiền như đang nghĩ đến chuyện gì đó.
Hắn biết, lúc này còn phân vân chính là tự đưa mình vào chỗ chết, trước mắt chỉ có một cửa sinh.
Đó là dựa vào cổ trận để rời khỏi hiểm cảnh, nếu bây giờ còn không động thủ, đến lúc Truyền Tống Trận bị phá hủy thì hối hận cũng không kịp.
Trần Vũ đành cười khổ, nhanh chóng lật sách để tìm hiểu cách sử dụng Truyền Tống Trận.
May mắn là trước kia hắn đã thu thập hết sách trong Truyền Công Các, nếu không hiện giờ chỉ có thể chờ chết.
Trong sách có một bản vẽ tương tự như trận pháp dưới chân, Trần Vũ đối chiếu theo đó, đi một vòng để quan sát.
Quả nhiên, xung quanh có hai mươi bốn cái lỗ khảm, mỗi cái đều to đến một thước, căn bản chứa đựng được rất nhiều đồ.
Mà theo như Trận Pháp Thông Huyền Ký, hai mươi bốn cái lỗ khảm kia dùng để chứa linh thạch.
Tuy nhiên, còn một điều quan trọng, đó là sử dụng Truyền Tống Trận cự ly xa phải dùng đến Đại Na Di Lệnh, nếu không sẽ xảy ra tình huống ngoài ý muốn.
Mà hắn lại không biết Đại Na Di Lệnh là cái gì, tìm xung quanh cũng không có thứ này nên đành bất lực.
Với lại, hiện thực để hắn không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, huống hồ bản thân còn không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng Trần Vũ biết, nếu ở lại đây, hắn nhất định sẽ chôn cùng đống di tích cổ xưa này.
Mắt thấy thời gian đã không còn nhiều nữa, Trần Vũ đành cắn răng liều mạng, lập tức bỏ linh thạch vào hai mươi bốn cái lỗ khảm.
Thời điểm vừa bỏ linh thạch vào lỗ khảm thứ hai mươi bốn, Truyền Tống Trận đột nhiên tản mát ra linh quang nhè nhẹ.
Chỉ là đúng lúc này, Truyền Tống Trận đang phát sáng lại đột nhiên tắt hẳn, để không gian xung quanh rơi vào bóng tối.
Trần Vũ không khỏi giật mình, trái tim như bị bóp chặt, gân xanh nổi đầy trán.
Đây là đường sống duy nhất của hắn, là ánh sáng duy nhất trong con đường tối tăm phía trước.
Nhưng hiện tại lại bị dập tắt, biểu sao Trần Vũ không giật thót cho được, đổi lại người khác, có lẽ cũng không khác là bao nhiêu.
Trần Vũ siết chặt nắm tay, cầm Nguyệt Quang Thạch lên quan sát, rất nhanh đã phát hiện nguyên nhân.
Nguyên lai, số linh thạch bỏ vào trong Truyền Tống Trận đã hóa thành tro tàn.
Đến mức này, hắn còn không hiểu hay sao? Đây rõ ràng là không đủ năng lượng để khởi động cổ trận.
Trần Vũ không dám nghĩ nhiều nữa, liều mạng lấy hết số linh thạch tích lũy trong Hắc Tháp ra sử dụng.
Hắn vội vàng, đem toàn bộ linh thạch thả vào hai mươi bốn vị trí trên Truyền Tống Trận.
May mắn là suy nghĩ của hắn đã đúng, Truyền Tống Trận quả thật bị thiếu năng lượng nên mới ngừng lại.
Thời điểm toàn bộ số linh thạch đã nằm vào vị trí, linh quang bên dưới Truyền Tống Trận lại bắt đầu phát sáng.
Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: