Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 163: Tâm Tư Đỗ Trạch




Chỉ bất quá, thời điểm Địa Ma vừa chui vào liền bị cổ lực lượng không gì cản nổi trấn áp.

Địa Ma chỉ thấy trước mắt là khoảng hư vô mờ mịt, tuy xung quanh chẳng có gì, nhưng luồng uy áp kia lại tồn tại ngay trước mặt.

Thật lòng mà nói, tới giờ Địa Ma vẫn không tin khí tức như viễn cổ này lại xuất phát từ một tên tiểu tử.

Có điều Địa Ma thật sự quá đen, bản thân còn chưa lấy được cái gì đã bị cỗ lực lượng không gì cản nỗi kia đè xuống.

"Không... không... không thể nào như vậy được..., đây... đây rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao lại xuất hiện cổ lực lượng như thế này?"

Trong đầu Địa Ma hiện lên vô vàn câu hỏi vì sao, nhưng mãi cũng không có đáp án chính xác.

Hơn nữa, Địa Ma phát hiện mình căn bản không cách nào thoát khỏi khống chế của khí tức viễn cổ.

Giờ khắc này, Địa Ma như bị đóng đinh tại chỗ, cho dù muốn trốn cũng vô phương trốn thoát.

Cho tới giờ Địa Ma thật sự không ngờ tới, tất cả đều là cái bẫy mà Trần Vũ lập ra để lão rơi vào.

Bởi vì hắn biết mình không phải là đối thủ, nên mới làm ra chuyện này để Địa Ma tò mò mà sưu hồn.

Một khi đã chủ động sưu hồn thì Hắc Tháp sẽ không để yên, vì đây chính là cấm kỵ của nó.

Nhớ năm xưa, Trịnh sư thúc cũng vì muốn biết bí mật của hắn mà thi triển Sưu Hồn Thuật.

Nhưng cuối cùng lại bị Hắc Tháp làm cho phản phệ mà thần hồn câu diệt, vĩnh viễn không thể tái sinh.

Tuy nhiên lần này có chút khác biệt, đó là hắn đã nói với Tiểu Tháp từ trước, cho nên Địa Ma không có bị tiêu diệt ngay lập tức.

Vì đối với hắn, Địa Ma vẫn còn tác dụng, để lại có khi tương lai sẽ có việc cần dùng đến.

Nhưng để làm việc này, Trần Vũ đã đánh một ván bài hết sức mạo hiểm, nếu tính sai một bước, chắc chắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.



Trong lúc Trần Vũ đang hôn mê, thời gian bên ngoài Động Thiên Bí Cảnh vẫn trôi qua một cách bình lặng.

Tuy nhiên có một vài địa phương đã xuất hiện cảnh tượng sụp đổ, tựa như bí cảnh này không trụ được bao lâu nữa.

Cùng thời điểm đó, Đỗ Trạch đã rời khỏi Động Thiên Bí Cảnh được một đoạn thời gian.

Có điều, hiện tại hắn chưa thể rời khỏi Trọng Dương Môn, mà bị giữ lại để điều tra một số chuyện.

Mặc dù yêu thú của Trọng Dương Môn có khứu giác vô cùng nhạy bén, nhưng đối mặt với người trùng sinh nhiều kinh nghiệm như Đỗ Trạch thì giống như châu chấu đá xe.

Căn bản đám yêu thú chẳng ngửi ra cái gì, ngoài một ít linh dược không trọng yếu mà hắn muốn đối phương phát hiện.

Về phần những thứ trọng yếu khác, Đỗ Trạch đã giấu đi, cho dù tu sĩ Kết Tinh Kỳ có điều tra cũng không thể phát hiện.

Huống hồ, chỉ riêng đám linh dược cùng đống sách Đỗ Trạch mang ra khỏi bí cảnh đã làm cao tầng vô cùng hài lòng.

Nào ai nghĩ tới một tên Trúc Cơ Kỳ như Đỗ Trạch lại thu được nhiều thành quả như thế?

Bấy nhiêu đây cộng lại đã hơn hai đợt tiến vào bí cảnh, bảo sao đám người cao tầng không vui mừng cho được?

Tiếp đó Đỗ Trạch lại tìm ra một cái lý do hoàn hảo liền khiến cao tầng Trọng Dương Môn không khỏi cảm thán.

"Đỗ Trạch, không nghĩ ngươi lại may mắn như thế. Ai ngờ những cây linh dược quý giá này lại rơi vào tay của ngươi, đúng là trời cao cũng muống giúp Trọng Dương Môn chúng ta."

Hạo sư thúc vuốt vuốt chòm râu, hai mắt không ngừng ngắm nghía cây linh dược màu tím, gật đầu nói:

"Quả nhiên, ngoài tư chất và nghị lực thì vận may đúng là thứ không thể thiếu trong quá trình lịch luyện, lần này ngươi lập công lớn rồi."


Hạo sư thúc vừa dứt lời, La sư thúc đứng bên cạnh khẽ híp mắt, nhìn chằm chằm vào Đỗ Trạch, hỏi:

"Tiểu tử, nếu ngươi lấy được những quyển pháp quyết này, chắc hẳn đã thăm dò qua Côn Sơn Phái không ít?"

Đỗ Trạch nghe La sư thúc hỏi như vậy thì âm thầm cười lạnh, con ngươi khẽ đảo một cái, sau đó ôm quyền nói:

"La sư thúc tuệ nhãn như đuốc, quả thật đệ tử đã tra xét qua một vài lần, tuy nhiên đó chỉ là sơ lược qua mà thôi, còn cụ thể ra sao thì đệ tử thật sự không rõ lắm, vì bên trong có rất nhiều yêu thú quỷ dị, đệ tử không dám mạo hiểm cho nên chỉ lấy được từng ấy mà thôi."

Nói đến đây, khuôn mặt Đỗ Trạch khẽ đượm buồn, nhẹ thở dài một cái, tiếc hận nói tiếp:

"Về phần những đạo hữu khác, bọn họ cũng lấy được không ít linh dược trân quý, có điều bọn họ không may mắn như đệ tử cho nên đã bỏ mạng, bằng không môn phái chúng ta đã thu được không ít tài nguyên quý giá."

"Thật vậy sao?" Ngu sư thúc nghe vậy thì híp mắt nhìn hắn, trong con ngươi hiện lên một tia giảo hoạt.

Hai vị sư thúc còn lại đồng loạt nhìn về phía Đỗ Trạch cười như không cười, trong đó mang theo vài phần uy hiếp.

Đối mặt với sự chất vấn của ba vị sư thúc, Đỗ Trạch hơi cười nhẹ, sau đó lo lắng nói:

"Sư thúc minh giám, những lời đệ tử nói đều là sự thật, nếu có nửa phần gian dối sẽ bị thiên lôi trừng phạt."

Vừa nghe Đỗ Trạch thề thốt như đinh đóng cột, Ngu sư thúc khẽ mỉm cười, sau đó xua tay nói:

"Được rồi, ta chỉ thuận miệng hỏi như vậy mà thôi, ngươi lui xuống trước đi, ba ngày sau sẽ có người đưa phần thưởng đến cho ngươi."

"Đa tạ Ngu sư thúc, đa tạ Ngu sư thúc, đệ tử xin phép cáo từ." Đỗ Trạch làm ra bộ mặt vui mừng, cung kính lui xuống.

Đợi khi thân ảnh Đỗ Trạch đã khuất ở phương xa, La sư thúc đột nhiên lên tiếng: "Chư vị thấy lời nói của tiểu tử này có mấy phần là thật?"

"Theo ta thấy thì có tám phần là thật, hai phần còn lại hoàn toàn không thể tin được." Ngu sư thúc thở ra một hơi, không nhanh không chậm nói.


"Ngu sư đệ nói không sai, nhưng mà như vậy cũng tốt, đôi khi cũng có vài chuyện không thuận tiện nói ra ngoài, mất công bêu xấu môn phái chúng ta." La sư thúc gật đầu đồng ý.

"Người này đối mặt với tu sĩ Kết Tinh Kỳ như chúng ta mà không chút bấn loạn, đúng là nhân tài hiếm thấy, tương lai có thể bồi dưỡng được." Hạo sư thúc có vài phần thưởng thức, nhịn không được mà lên tiếng tán thưởng.

"Nhưng nghe hắn nói như vậy, tám chín phần mười là chưa biết về bảo khố kia, xem ra kiện cổ bảo kia còn phải ở lại trong đó một đoạn thời gian." Ngu sư thúc nhẹ thở ra một hơi, trong con ngươi tràn đầy sự tiếc nuối.

Trong lúc ba vị sư thúc đang thảo luận về sự tình trong bí cảnh, Đỗ Trạch đã trở về động phủ của mình.

Bất quá giờ khắc này, có thể thấy được trên khuôn mặt hắn đang hiện lên nụ cười như có như không.

Hiển nhiên những gì hắn kể lại hoàn toàn là thật, nhưng sự tình trọng đại thì tự nhiên chỉ có người trong cuộc mới biết.

Có điều, Đỗ Trạch cũng không dám đem chuyện bản thân lấy được cổ bảo ra rêu rao để bản thân vướng phải những phiền toái không đáng có.

Huống hồ, hắn còn dự định ở lại Trọng Dương Môn một thời gian để tìm cách moi móc tài nguyên tu luyện.

Đợi khi tu vi đại thành, sợ gì không có chỗ cho hắn dung thân?

Trước mắt chỉ cần nhịn nhục một đoạn thời gian mà thôi!

Tương lai tươi sáng đang chờ hắn ở phía trước, làm sao Đỗ Trạch không vui mừng cho được?

Về phần pháp quyết và pháp thuật lấy được trong Truyền Công Các, hắn đã giao lại toàn bộ cho tông môn quản lý.


Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: