Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 154: Thành Quả Đầu Tiên




Trần Vũ nhắm mắt cảm nhận xung quanh một thoáng, rất nhanh trên mặt đã hiện lên vẻ hài lòng.

Tuy ma khí cùng âm sát chi khí vẫn chưa bị hắn luyện hóa hết, nhưng số lượng còn lại không quá hai thành.

Chính vì vậy hắn quyết định không tu luyện nữa, vì yêu thú cùng mấy gốc cây màu trắng vẫn cần để sinh tồn.

Tiếp đến Trần Vũ chuẩn bị củng cố tu vi cho vững chắc, sau đó sẽ luyện thêm một ít đan dược.

Quá trình củng cố tu vi này thoáng cái đã hơn nửa tháng, trong nửa tháng này vi hạt thứ 5002 đã bắt đầu phát ra ánh sáng nhè nhẹ.

Mang theo vui mừng, Trần Vũ nhả ra một ngụm trọc khí, sau đó đứng dậy hít thở lấy bầu không khí trong lành.

"Hư Cơ Kỳ?!" Trần Vũ thầm cảm khái trong lòng, vẻ mặt có chút mê man.

Thật lâu sau Trần Vũ mới trở lại thực tại, sau đó ra thăm khu vườn linh điền của mình.

Hiện tại linh dược dùng để luyện chế Ngưng Long Đan chẳng còn lại bao nhiêu.

Phần lớn số linh dược còn lại đều là mầm non, chúng cần ít nhất trăm năm mới thành thục lần nữa.

Chính vì vậy Trần Vũ chuyển sang luyện mấy loại đan dược khác như: Tụ Khí Đan, Huyền Thanh Đan và Bạo Huyết Đan.

Tuy nhiên Trần Vũ không luyện đan một cách gấp gáp, mà chậm rãi từ tốn, một bên không quên củng cố tu vi của bản thân.

Mỗi khi có thời gian rảnh, Trần Vũ lại luyện thêm các loại tiên thuật mới, đồng thời thi triển võ thuật trong chốn phàm tục.

Trong khoảng thời gian đó, Trần Vũ đã dời nhà đến ngọn núi khuất trong mây, về sau được hắn gọi với cái tên Huyền Thiên Sơn.

Lúc nào trên Huyền Thiên Sơn cũng có sương khói lượn lờ, nếu không cẩn thận sẽ bị lạc đường.

Bất quá, thân là chủ nhân của Hắc Tháp, Trần Vũ tự nhiên không bị vướng vào những phiền toái đó.

Cuộc sống trên Huyền Thiên Sơn của hắn vô cùng thư thái, hằng ngày ngoài việc tu luyện và luyện đan thì hắn còn đi chăm sóc linh điền.



Đối với hắn, linh điền chính là huyết mạch để tu tiên, vì linh điền sẽ cung cấp một lượng lớn tài nguyên tu luyện.

Mà tu tiên là quá trình dài đằng đẳng, nhưng một tháng bên ngoài lại bằng một vạn năm trong Hắc Tháp.

Nên mỗi ngày bên ngoài khoảng 333 năm bên trong, vì vậy hắn không gấp gáp, trước cứ luyện cho vững chắc rồi từ từ tính toán đường lui vẫn chưa muộn.

Dù sao thời gian của hắn rất nhiều, tha hồ mà tận dụng một lần tiến vào của Hắc Tháp.

Thời gian chậm rãi trôi qua, một ngày rồi lại một năm, đến ba năm sau Trần Vũ rốt cuộc học được ba loại pháp thuật mới.

Bất quá ba loại pháp thuật này không phải dạng công kích hay phòng ngự, mà là dùng để chạy trốn.

Trong ba loại Thủy Độn Thuật, Mộc Độn Thuật và Hỏa Độn Thuật, Trần Vũ thấy Thủy Độn Thuật có tiến triển nhiều nhất.

Còn Hỏa Độn Thuật và Mộc Độn Thuật thì chưa thực sự hữu dụng lắm, nhưng ít nhất cũng là lá bài phòng thân của hắn.

Tuy nhiên đó chỉ là về mặt pháp thuật, còn Khôi Lỗi Thuật thì hắn đã tiến đến một tầng cao mới.

Đến năm ngày sau, trong khe đá là một con bò cạp dài chừng hai tấc đang đung đưa đôi càng.

Con bò cạp này thò đầu nhìn trước nhìn sau, chuẩn bị buổi đi săn đầu tiên của ngày mới.

Nhưng lúc nó vừa leo ra khỏi hang chừng bốn trượng, đột nhiên một quái vật màu đen dài hơn hai thước bỗng dưng phóng ra từ trong bụi cỏ.

Đầu quái vật này dùng móng trước vồ tới, dùng răng cắn chặt vào thân con bò cạp, sau đó ngậm thi thể cấp tốc chạy điên cuồng về phía nam.

Mà lúc này nhìn kỹ lại sẽ thấy cái đuôi dài và đen kia cộng với hai cây răng to lớn của quái thú, có thể thấy nó rất giống với loài chuột khổng lồ.

Chỉ là toàn thân của nó, từ trên xuống dưới đều cứng ngắt như không có sinh mệnh, lúc chạy lại phát ra tiếng "lạch cạch lạch cạch" làm cho người ta nghi hoặc không thôi.


Nhưng sau một phen nhìn kỹ sẽ phát hiện, nguyên lai đây là một đầu khôi lỗi được làm từ mảnh vụn pháp khí.

Con khôi lỗi này chạy rất nhanh, thoáng cái đã đến bên cạnh người mặc y phục màu xanh.

Người này đang ngồi xếp bằng trên phiến đá, hai mắt nhắm nghiền như đang rơi vào trạng thái huyền diệu nào đó.

Chỉ là lúc này người mặc y phục màu xanh bỗng nhiên mở mắt, đưa tay ra phía trước đầu khôi lỗi.

Con khôi lỗi thấy vậy liền nhả thi thể bò cạp vào tay hắn, sau đó chạy đi chỗ khác săn mồi.

Thấy một tràn hành động vừa rồi của con chuột, thiếu niên áo xanh vẫn không có chút ngạc nhiên nào.

Hắn thong thả ngoắt tay một cái, thi thể con bò cạp tự động bay tới trước người, lơ lửng cách mặt đất chừng hai xích.

Tiếp đó, người áo xanh điểm nhẹ ngón tay lên đầu bò cạp, trong miệng lầm bầm chú ngữ.

Một lát sau, ngón tay trỏ đang chỉ ra từ từ sáng lên, phát ra bạch quang nhàn nhạt.

Trong tiếng niệm chú, bạch quang càng ngày càng sáng, dần dần có cảm giác chói mắt.

"Tách!!!" Người áo xanh nhìn thấy hỏa hầu hơi quá, liền trầm giọng gầm một tiếng.

Bạch quang trên ngón tay đột nhiên bắn ra một tia màu trắng, từ đầu ngón tay chốc lác đã xuyên vào trong sọ bò cạp.

Sau đó người áo xanh chầm chậm chỉ về phía sau một cách khó nhọc, thần tình khẩn trương mà lại còn cẩn thận đến cực điểm.

Cuối cùng, dưới cái nhìn cẩn thận của người áo xanh, tia sáng từ thi thể con bò cạp hút ra một quang cầu màu xanh lục, nó nhẹ lâng lâng, chỉ lớn bằng đầu ngón cái.

Người áo xanh nhìn thấy thế liền mỉm cười, tựa như đã thu hoạch được bảo vật to lớn.

Tay còn lại của người áo xanh chợt lóe, một cái bình ngọc nhỏ màu vàng nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay.


Tiếp theo "phốc" một tiếng, từ trong bình ngọc bắn ra mấy tia sáng, đem quang cầu màu xanh lục cuốn lại rồi hút vào trong.

Lúc này, người áo xanh mới như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi, chậm rãi lau đi mồ hôi trên trán.

Có thể thấy, lần cử động vừa rồi chắc chắn đã hao phí không ít tinh lực của người nọ.

"Tu sĩ Hư Cơ Bán Kỳ quả thật không thể thi triển Ngưng Hồn Thuật một cách dễ dàng. Tính ra xác suất thành công cũng quá thấp, cả trăm lần thi triển mới thành công một lần. Xem ra cả ngày hôm nay khó mà có thêm thu hoạch ngoài ý muốn." Người áo xanh nhìn bình ngọc thì thào tự nói, trên mặt hiện ra vẻ bất lực.

Mà người vừa thì thào vừa rồi không phải ai khác, chính là Trần Vũ đang học và luyện tập Ngưng Hồn Thuật.

Về phần lý do tại sao hắn lại ngồi nhắm mắt trên phiến đá là vì hắn đang quan sát hành động của đầu khôi lỗi kia.

Còn hành động vừa rồi của hắn chính là đang thu thập hồn phách của vài loài động vật bé nhỏ.

Tuy nhiên việc thu hoạch hồn phách này chỉ có người ma đạo mới làm, nhưng việc này lại xuất hiện trên người của hắn.

Mà pháp thuật hắn vừa mới thi triển chính là Ngưng Hồn Thuật, là loại pháp thuật ngưng tụ hồn phách.

Bất quá, loại hồn phách này không tiện dụng như hồn phách bẩm sinh, nhưng so với hồn phách cấp thấp thì mạnh hơn nhiều.

Huống hồ pháp thuật này không chỉ uy lực nhỏ, tỷ lệ thành công thấp, hơn nữa chỉ có thể sử dụng đối với thi thể mới chết.

So sánh với bí pháp của ma đạo chuyên tấn công hồn phách, thì uy lực có thể nói là kém hơn đến mười vạn tám ngàn dặm.

Đương nhiên hắn không phải người ma đạo, chỉ là việc nghiên cứu Sơ Cấp Khôi Lỗi Thuật cần đến nên hắn mới làm.


Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: