Trần Vũ đành cười khổ trong lòng, xem ra hắn đã quá xem trọng bản thân, luyện đan không phải chuyện ngày một ngày hai mà thành được.
Huống chi đây là lần đầu tiên hắn luyện Ngưng Long Đan, vì vậy khó mà tránh khỏi những sai lầm không đáng có.
Trần Vũ tiếp tục đâm đầu vào luyện đan đến ngày thứ chín thì có đan dược thành phẩm ra lò.
Bình thường một lò có khoảng mười hai khỏa đan dược, nhưng lần này hắn chỉ luyện ra một khỏa.
Nhưng như vậy cũng không khiến Trần Vũ nản lòng, vì đây đại biểu cho hắn sẽ thành công nhiều hơn trong lần tiếp theo.
Trần Vũ dùng hai ngón tay kẹp khỏa đan dược lên quan sát, sau đó cho vào miệng.
Đan dược vừa vào miệng, một luồng linh khí cực kỳ tinh nhuần lập tức chạy khắp kỳ kinh bát mạch.
Cảm nhận được luồng linh khí mạnh mẽ này, Trần Vũ nhanh chóng nhắm mắt cảm thụ.
Sau một hồi, Trần Vũ mở mắt, trên khuôn mặt hiện vẻ mỉm cười, vì hắn phát hiện đan dược này có hiệu quả với mình.
Mấy ngày tiếp theo, Trần Vũ đều đâm đầu vào quá trình luyện chế Ngưng Long Đan.
Không đến một tháng, Trần Vũ đã có trong tay sáu mươi lăm khỏa đan dược, có điều chúng chỉ là hạ phẩm chứ không phải trung phẩm hay thượng phẩm.
Tuy có hơi thất vọng về bản thân, nhưng Trần Vũ rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần.
Luyện đan là quá trình tích lũy kinh nghiệm từ từ, chứ không phải trong một hai tháng như hắn được.
Trần Vũ tự an ủi chính mình, sau đó đem toàn bộ đan dược cất vào bình sứ để bảo quản.
Nhìn bình đan dược cao hơn hai tấc trước mặt, Trần Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có số đan dược này trong tay, xem ra hắn có thể tu luyện liên tục hơn hai tháng mà không cần lo chuyện thiếu thốn.
Sở dĩ hắn không muốn luyện tiếp là vì trình độ tạc lô của bản thân quá lớn, số linh dược còn lại đã không đủ để luyện đan.
Cho nên hắn phải đành gác lại việc luyện đan mà chuyển hướng sang đột phá tu vi.
Một khi đã xác định được phương hướng của bản thân, Trần Vũ cũng không vội tu luyện ngay lập tức.
Mà điều đầu tiên hắn làm chính là đi tắm cho sảng khoái, sau đó ngâm mình dưới con suối.
Cảm giác lạnh lẽo làm hắn cảm thấy tỉnh táo hơn bao giờ hết, sau đó Trần Vũ vào nhà đi ngủ.
Một giấc này hắn ngủ cực kỳ ngon giấc, đến sáng hai ngày sau Trần Vũ mới giật mình tỉnh dậy.
Hắn đứng dậy vươn vai chào đón ngày mới, sau đó đi ra con suối tắm thêm lần nữa cho tỉnh táo.
Tiếp đó Trần Vũ nuốt một khỏa Ích Cốc Đan, sau đó mới lên giường ngồi chừng nửa canh giờ.
Đợi khi tinh thần đạt tới đỉnh phong, Trần Vũ mới bắt đầu nhập tâm tu luyện, một mực chìm đắm vào quá trình huyền diệu của bản thân.
Tuy rằng hắn chưa xung kích thành công, nhưng hiệu quả mang lại của Ngưng Long Đan là không thể chối cãi.
Mỗi ngày Trần Vũ phục dụng một khỏa Ngưng Long Đan, đợi hết dược lực hắn mới phục dụng khỏa tiếp theo.
Mãi cho đến hai tháng sau, Trần Vũ thấy bản thân không còn đau nhức khi tu luyện nữa.
Nhưng vi hạt thứ 5000 cứ như cũ, phát sáng chút rồi tối dần theo bóng tối làm hắn có chút lúng túng.
Theo như lý thuyết thì vi hạt thứ 5000 được Ngưng Long Đan hỗ trợ phải công phá bình cảnh mới đúng.
Tuy nhiên lần này lại khác biệt một trời một vực, vi hạt cứ hơi phát sáng lại tắt dần.
Trần Vũ nghĩ mãi cũng không biết nguyên nhân tại sao, cũng không biết nên làm thế nào mới phải.
"Ta nên làm thế nào đây Tiểu Tháp?" Trần Vũ thì thào lẩm bẩm, có điều đây chỉ là tự nói với bản thân.
Tiểu Tháp nghe hắn nói xong im lặng không nói, đôi bên lập tức chìm vào khoảng trằm lắng.
Trần Vũ nhìn chằm chằm năm khóa Ngưng Khí Đan còn lại trên giường, thần sắc trở nên trầm tư.
Sau một phen quyết định, Trần Vũ quyết tâm nuốt một lần năm khỏa Ngưng Khí Đan.
Vừa nuốt vào bụng, Trần Vũ thấy cả người đột nhiên nóng như lửa đốt, sắc mặt trở nên đỏ bừng, thất khiếu bóc khói.
Trần Vũ cố gắng trấn định tinh thần rồi vận chuyển Hỗn Độn Thiên Kinh, vòng xoáy trong đan điền lập tức bắt đầu dịch chuyển.
Tốc độ của vòng xoáy đan điền mỗi lúc một nhanh, lúc này Trần Vũ thấy thân thể trở nên thoải mái hơn một ít.
Chỉ là lúc này hắn phát hiện vi hạt thứ năm ngàn đang phát ra ánh sáng lấp lánh.
Trần Vũ nắm bắt thời cơ, chậm rãi cho linh khí thẩm thấu lên tầng băng mỏng manh kia.
Trải qua nửa ngày, lúc này mồ hôi trên người hắn càng lúc càng nhiều, đến mức cả y phục đều ướt đẫm.
Thời gian dần trôi, đến khi mặt trời sắp xuống núi, lúc này Trần Vũ đột nhiên nhướng mày, sau đó trên khuôn mặt hiện ra nụ cười ngoài mong đợi.
Theo luồng tinh hoa đang dồn nén vào tiên linh thứ năm ngàn, tầng băng mỏng manh kia dần tan biến.
Không đến một khắc sau, vi hạt tiên linh thứ năm ngàn không trăm lẻ một bắt đầu phát sáng.
Trong sát na này, Trần Vũ đột nhiên nhíu mày, từ trong cơ thể vang lên âm thanh "răng rắc", tựa như đã phá vỡ cái gì đó.
Âm thanh vừa chấm dứt, lấy hắn làm trung tâm, từ đó đánh ra một trận xung kích.
Ngọn cỏ xung quanh mười trượng bị lay động kịch liệt, sau đó yên tĩnh đến lạ thường.
Xiềng xích tầng mười vừa bị phá vỡ, Trần Vũ lập tức rơi vào không gian ảo cảnh tràn ngập mây trắng.
Trong không gian mờ ảo đó, hắn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng lão nhân đang ngồi đánh cờ, nhưng rất nhanh đã bị trục xuất ra ngoài thực tại.
Trần Vũ thoáng mở mắt nhìn lại xung quanh, trong lúc nhất thời có cảm giác huyền diệu vô cùng.
Như thường lệ, Ngưng Khí chỉ có chín tầng, nhưng hiện tại hắn đã vỡ giới hạn đó, trực tiếp bước lên tầng thứ mười.
Theo ghi chép trong Hỗn Độn Thiên Kinh, tầng thứ mười còn được gọi là Hư Cơ Kỳ.
Mà hiện tại hắn đang trong giai đoạn Bán Bộ Hư Cơ, nghĩa là chưa bước tới giai đoạn sơ kỳ của Hư Cơ Kỳ.
Chỉ khi nào hắn đột phá đến tầng thứ mười một thì mới gọi là sơ kỳ, mười hai là trung kỳ và tầng mười ba là hậu kỳ.
Về phần để đột phá đến Hư Cơ Sơ Kỳ, Trần Vũ phải kích phát mười ngàn vi hạt tiên linh.
Con số mười ngàn này không hề ít, hầu như cần gấp đôi của cảnh giới ngưng khí tầng mười.
Bất quá Trần Vũ cũng không lo lắng lắm, nước tới thì đất ngăn, cái gì cũng có cách giải quyết của nó, kể cả tài nguyên tu luyện cũng vậy.
Trần Vũ thử thả thần thức ra một chút, lần này nó vậy mà vượt xa tu sĩ tầng chín, thậm chí có thể so với tu sĩ Trúc Cơ Sơ Kỳ.
Trong vòng năm trăm trượng đều bị nhìn thấy rõ ràng, căn bản không gì có thể qua khỏi thần thức của hắn.
Trần Vũ không ngừng suy nghĩ miên man, mà cùng lúc này, bên trong Hắc Tháp đã có sự chuyển biến nghiên trời lệch đất.
Không gian tầng một của Hắc Tháp bắt đầu chuyển động, bốn bức tường sương vụ màu xám ở bốn phía bắt đầu lui ra xa.
Ban đầu, không gian trong tầng một chỉ có sáu mươi dặm, nhưng hiện tại diện tích đang không ngừng tăng lên.
Sáu mươi dặm, sáu mươi lăm dặm, bảy mươi dặm, tám mươi dặm, tám mươi lăm dặm,...
Diện tích trong tầng một tăng lên không một tiếng động, đến khi đạt đến con số một trăm dặm thì mới chịu dừng lại.
Đám yêu thú trong tháp trở nên kinh hãi, Bạch Cốt Thụ cũng thu hồi tán cây để tự vệ.
Bất quá Trần Vũ không quan tâm, bởi vì đây là sự mở rộng không gian mỗi khi đột phá.
main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh