Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 151: Ma Tu Gặp Quỷ




Mặc dù đã luyện tập qua nhiều lần, nhưng kinh nghiệm thực tế của hắn vẫn còn rất ít, nên chuyện thành công ngay lần đầu là điều không thể.

Mà thành phẩm đầu tiên của hắn là một đầu khôi lỗi thú hệ thú có tên Phi Thiên Điểu.

Nghe tên thì rất ra gì, nhưng Phi Thiên Điểu của hắn chỉ có thể chạy lạch bạch dưới đất.

Còn chuyện tung cánh lên trời là điều không thể, bởi vậy mới thấy "trình độ" luyện chế của hắn giỏi đến mức nào.

Tuy nhìn Phi Thiên Điểu chẳng khác gì đồ chơi, nhưng Trần Vũ rất ưng ý, vì ít ra nó đã hoạt động.

Trần Vũ rất thưởng thức thành quả của mình, hắn tin rằng lần sau sẽ làm tốt hơn rất nhiều.

Thời gian thắm thoát thoi đưa, chớp mắt cái đã trôi qua năm năm kể từ lúc tiến vào Hắc Tháp.

Trong năm năm này, ngoài việc nghiên cứu khôi lỗi thì hắn vẫn không quên tu luyện.

Cho đến nay, việc tu luyện của hắn đã tiến triển rất nhiều, chỉ cần thêm chút thời gian liền đặt chân vào tầng thứ mười.

Mà bên ngoài Hắc Tháp, khí tức của người thần bí kia cũng đang chìm vào quá trình tu luyện.

Nhưng đúng lúc này, Trần Vũ đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Tháp, ngươi có thể hấp thu thiên địa tinh hoa bên ngoài đúng không?"

"Ý chủ nhân là..." Tiểu Tháp hỏi được một nửa thì minh bạch, đây rõ ràng là muốn người kia tức chết đây mà.

"Đúng vậy, phiền ngươi hút hết ma khí trong địa đạo giúp ta. Một khi ta muốn đột phá, tên kia đừng mong có tài nguyên để củng cố tu vi." Trần Vũ gật đầu, trả lời một cách bình thản.

"Được, như chủ nhân mong muốn!" Hắc Tháp hơi rung chuyển, tiếp đó hai đầu Hắc Long lên ngoài phiến đại môn bắt đầu há miệng.

Từng luồng ma khí đen ngòm cứ thế bị hút vào tháp, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, không hề có chút cố kỵ nào.

Lão ma đầu thần bí kia đang tu luyện thì mở mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ không dám tin.

Ma khí nơi đây vốn sung túc, nhưng tại sao lại biến mất một cách kỳ lạ như thế?

Lão ma đầu cho thi thể của tu sĩ họ Hoắc đi điều tra, sau nhiều lần cực khổ rốt cuộc cũng tìm được chút manh mối.



Nguyên lai toàn bộ ma khí trong đây đều tập trung vào góc tường, sau đó biến mất không chút dấu vết.

"Chuyện này là sao?" Lão ma đầu chợt nhớ lại nụ cười của Trần Vũ, sau đó ngẫm lại cách tên kia đột nhiên biến mất.

Cái này đúng là có chút tà môn, tà môn đến mức ma đầu như lão không cách nào lý giải.

Ma khí cứ biến mất như thế này tuyệt không phải cách, nếu cứ tiếp tục lão sẽ bị giam trong bí cảnh này đến bao giờ?

Nghĩ như vậy, lão ma đầu liền thi triển Phệ Linh Đại Pháp, bắt đầu tranh giành ma khí với Hắc Tháp.

Nhưng đối mặt với chuyện này, Hắc Tháp chẳng có chút phản ứng nào, để mặc cho tên ma đầu muốn làm gì thì làm.

Còn nó cứ tiếp tục hấp thu ma khí không ngừng nghĩ, hơn nữa tốc độ còn tăng lên mấy phần.

"Mẹ kiếp, đây rốt cuộc là có chuyện gì?!" Sau một phen tranh giành mà không có hiệu quả, lão ma đầu gầm lớn một tiếng.

Tại sao ma khí cứ tụ lại một điểm rồi thi nhau biến mất như thế này chứ?

Năm nay lão đã trải qua không biết bao nhiêu tuế nguyệt, nhưng chưa từng thấy cảnh tượng này.

Chính vì vậy, lão không ngừng công kích vào vách đá, nhưng một hồi liền trợn tròn hai mắt.

Lão ma đầu nhất thời chết lặng, bởi vì lão phát hiện chỗ ma khí tập trung kia đang nằm trên người mình.

Mặc dù cỗ lực lượng này không trực tiếp hấp thụ ma khí trong người lão, nhưng ma khí lang bạt ở chung quanh đều không nghe sự điều khiển của bản thân nữa.

Lão ma đầu thi triển đủ các loại thủ đoạn khác nhau, nhưng sau một hồi đành bất lực, trơ mắt nhìn ma khí ngày một mỏng manh.

"Mẹ kiếp, ta gặp quỷ rồi sao?!" Lão ma đầu nghiến răng mắng lớn một tiếng, trong con ngươi hiện lên vẻ không cam lòng.

Bên trong tháp, Trần Vũ nghe Tiểu Tháp thuật lại những chuyện vừa rồi thì có hơi ngạc nhiên.


Vì theo như những gì Tiểu Tháp thuật lại, lão đầu này không có thể xác mà tồn tại dưới dạng linh hồn.

Còn cái xác kia chỉ là con rối để lão sai khiến, chứ bản thân từ đầu đến cuối vẫn chưa rời khỏi trung tâm bảo khố.

Nhưng đó chỉ là ngạc nhiên mà thôi, sau đó hắn lại cười trên nỗi đau của người khác.

Tính ra cái tháp này cũng được việc đấy chứ, không cần đánh nhau nhưng khiến tu vi đối phương trì trệ không tiến.

Mà tên kia rõ ràng vô phương ngăn cản, cho dù Phệ Linh Đại Pháp mạnh đến đâu cũng không bằng hai cái máy bơm "Hắc Long" ở bên ngoài.

Tiểu Tháp kể cho hắn nghe, nói rằng hiện tại lão ta đang ngồi thẩn thờ như con ma chết trôi.

Trần Vũ nghe vậy thì cười như tên điên, làm Tiểu Tháp không biết nên nói thế nào mới phải.

Bất quá lão ma tu kia thì thảm rồi, cho tới giờ lão vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cứ như có một thế lực vô hình nào đó đang ngăn cản vậy.

Nhưng nhớ tới chuyện gì đó, lão ma đầu lại đứng dậy thi triển các loại pháp thuật khác nhau.

Nhiều tiếng nổ "oành oành đùng đùng" vang lên không dứt, sau năm hơi thở mới bắt đầu chậm lại.

Lão phát hiện điểm hấp thu ma khí đã rời khỏi thân thể của mình, hơn nữa còn bị đánh ra xa ngoài kia thông đạo.

Lúc này lão ma đầu mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, đây là lần đầu lão cảm thấy hoang mang như thế.

Đối mặt với chuyện không thể giải thích như thế này, lão ma đầu cảm thấy lòng mình có chút lạnh lẽo.

Thời gian dần trôi, sau vài khắc, toàn bộ ma khí trong địa đạo liền trở nên trống rỗng.

Đến một tia ma khí cỏn con cũng không còn lại chút dấu vết, hiện tại trong địa đạo, ngoài không khí thì chẳng còn cái gì nữa.

Mà trong tháp, Trần Vũ đang tu luyện đến giai đoạn mấu chốt, từng vi hạt trong vòng xoáy dần dần phát sáng.

Số lượng vi hạt tăng lên mỗi lúc một nhiều, khí tức của hắn cũng theo đó mà tăng lên không ít.


Từng vi hạt dần thức tỉnh, đến nửa năm sau, số lượng vi hạt đã lên đến 4050, cùng với đó là số lượng ma khí cùng âm sát chi khí đã sắp hết.

Theo thời gian trôi qua, số lượng vi hạt trong cơ thể không ngừng tăng trưởng, 4055, 4069, 4085, 4990.

Thời điểm đạt đến vi hạt 4999, Trần Vũ thấy mình như chạm phải tầng băng mỏng.

Trần Vũ thầm nhíu mày, sau đó vận chuyển Hỗn Độn Thiên Kinh để hấp thu thêm ma khí.

Ma khí nhanh chóng bị phân tách thành tinh hoa, chậm rãi thẩm thấu vào vi hạt thứ 5000.

Chỉ có điều, trong sát na này, cơn đau nhói từ đan điền đột nhiên truyền tới, vi hạt thứ 5000 lóe sáng rồi tắt hẳn.

Trần Vũ lắm tắm mồ hôi, cắn răng chịu đựng đau nhức, vòng xoáy trong đan điền cũng theo đó mà ngừng hẳn.

Ước chừng một khắc sau, khi cơn đau đã biến mất hoàn toàn, Trần Vũ mới ngồi dậy hít sâu một hơi.

Trong thoáng chốc, Trần Vũ như nhớ tới chuyện gì đó, hắn lại vận chuyển Hỗn Độn Thiên Kinh.

Vòng xoáy không gian trong đan điền bắt đầu di chuyển, nhưng tốc độ lần này vô cùng chậm rãi.

Trần Vũ điều khiển từng dòng tinh hoa ma khí quán chú vào vi hạt thứ 5000, sau một hồi vi hạt cũng có dấu hiệu phát sáng.

Mang theo hưng phấn, Trần Vũ lại giảm tốc độ vận chuyển của pháp quyết xuống vài phần.

Lần này ma khí di chuyển vô cùng chậm chạp, chúng bắt đầu len lỏi theo kẻ hở, từ từ xông thẳng lên phía trên.

Nhưng mới làm được một nửa, Trần Vũ lập tức ngã lăn ra đất, khuôn mặt trở nên tái nhợt.


Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: