Chỉ là điều này không thể trách hắn được, dù sao kinh nghiệm cùng tu vi của cả hai chênh lệch quá lớn.
Mặc dù Cực Cảnh Thần Thức giúp tầm quan sát vượt xa tu sĩ cùng cấp, thậm chí không thua kém tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Bất quá, cho dù cực hạn có vượt xa tu sĩ bình thường, nhưng so với tu sĩ Trúc Cơ chân chính thì vẫn còn cách một đoạn.
Huống chi người kia cũng không phải tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, nên việc bị thần thức đối phương bắt được là điều hết sức dễ hiểu.
Nhưng bản thân là người sợ chết, nên suốt quá trình độn thổ, Trần Vũ vẫn không quên dò xét bốn phương tám hướng.
Mà người kia cũng không rảnh đến mức theo đuôi một tên tiểu bối như hắn, nên ai làm việc đó, đường ai nấy đi.
Trong lúc độn thổ Trần Vũ đột nhiên có dự cảm không hay, tựa như bản thân sắp gặp một loại nguy hiểm nào đó.
Hắn luôn tin vào dự cảm của mình, nên lập tức đề thăng mười hai phần tinh thần, một bên không dám lơ là mất chú ý.
"Chẳng lẽ dự cảm của ta có vấn đề?" Trần Vũ độn thổ về phía trước chừng hai dặm, tuy nhiên lại không gặp phải sự tình gì.
Điều này khiến hắn nghi hoặc không thôi, trong lòng không ngừng nghi ngờ chính mình.
Bất quá, không vì thế mà Trần Vũ hạ bớt sự cảnh giác, thậm chí còn gia tăng thêm vài phần.
Thời gian ước chừng một chén trà, Trần Vũ bỗng rơi vào một cái địa đạo sâu hun hút.
Hắn cũng không biết địa đạo này sâu bao nhiêu, kéo dài đến nơi nào, nhưng nhìn hướng đi thì tám chín phần là cùng với mục đích của hắn.
Trần Vũ trầm ngâm một lát, sau đó quyết định theo địa đạo này tiến về phía trước.
Một đường này vô cùng thuận lợi, đi hơn nửa canh giờ mà không gặp phải bất kỳ vấn đề gì.
Trần Vũ thậm chí còn nghĩ mình quá đa nghi rồi, trên đời này làm gì có nhiều chuyện nguy hiểm như thế chứ?
Cũng không biết có phải do hắn đánh giá thấp nơi này, khiến chủ nhân trước kia tức giận mà hiển linh hay không.
Vừa mới đi được hai trăm thước, Trần Vũ đột nhiên cả kinh, vội vàng lách người sang bên trái.
Trong sát na đó, một vệt sáng hình trụ đột nhiên bay xẹt qua mặt Trần Vũ, tiếp đó liền "oành" một tiếng.
Tiếng nổ trầm thấp vang lên, không gian địa đạo đã xuất hiện một cái hố to hơn hai trượng, khói đen mù mịt.
Tránh được một kiếp, Trần Vũ không khỏi thở phào, thuận tiện hướng mắt nhìn về phía phát ra quang trụ.
Chiếu theo ánh mắt của hắn, chẳng biết từ lúc nào mà phía trước đã xuất hiện một ít ánh sáng.
Ánh sáng này không mạnh lắm, hơn nữa cũng không phải do thiên nhiên tạo ra, mà do một loại vật liệu nào đó.
Sau một phen quan sát, Trần Vũ rốt cuộc định hình được nguyên nhân khiến nơi đây có ánh sáng.
Nguyên lai vách đá phía trước đã được người ta khảm nạp lên vô số Nguyệt Quang Thạch.
Đây là loại khoáng thạch đặc biệt trong tu tiên giới, thường được dùng để thắp sáng, thay thế cho đèn dầu của phàm nhân.
Bất quá điều đó không quan trọng, mà khiến hắn chú ý nhất chính là trận pháp không biết tên nằm giữa trung tâm kia.
Nhưng hắn cảm thấy rất khó hiểu, lúc trước rõ ràng không có nhìn thấy mấy thứ kia cơ mà?
Vậy bọn chúng từ đâu mà có?
Chẳng lẽ tự động xuất hiện để ngăn cản hắn hay sao?
Nghĩ tới đây, Trần Vũ bỗng lắc đầu như cái trống, một mực phủ định ý nghĩ hoang đường của mình.
Lúc này Trần Vũ như nghĩ tới chuyện gì đó, chỉ thấy hai mắt của hắn đột nhiên lóe lên lam quang nhàn nhạt, sau đó liền rơi vào trầm tư.
Nguyên lai vừa rồi hắn mới thi triển Thiên Nhãn Thuật, thông qua đó phát hiện phía trước có một cái kết giới vô hình.
Chính cái kết giới kia đã làm thần thức của hắn không thể nhìn thấu sự việc phía trước.
Nhưng chẳng biết tại sao cái trận pháp kia lại mang đến một loại áp lực vô hình cho hắn.
Trần Vũ có cảm giác, nếu bản thân cố tiến đến phá trận, chính mình sẽ bị mất mạng ngay lập tức.
"Chuyện này..." Trần Vũ hơi trầm ngâm, bắt đầu tính toán được và mất, sau đó lắc đầu cho qua.
Tuy đi trong địa đạo giúp hắn ít tốn pháp lực hơn, nhưng xung quanh kết giới kia lại có rất nhiều cấm chế phức tạp.
Trần Vũ biết, mười phần thì có đến chín phần không thể phá giải, hơn nữa còn mang đến nguy hiểm cho bản thân.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, còn chưa kịp nghĩ ra đối sách, phía trước lại phóng tới một đạo quang trụ.
Trần Vũ sẽ không ngu ngốc mà đi đón tiếp mấy đạo quang trụ này, hắn vội vàng tránh sang một bên rồi lùi về sau giữ khoảng cách an toàn.
"Oành oành..." Sau mấy tiến nổ trầm đục, Trần Vũ đành thở dài một hơi, trong lòng đã có quyết định.
"Xem ra đã không thể đi trong thông đạo này được nữa, thật đúng là có chút đáng tiếc."
Trần Vũ thì thào tự nói, sau đó thi triển Thổ Độn Thuật, trực tiếp xuyên qua vách đá, thong dong tiến về phía trước.
Cũng chẳng biết có phải do hắn đã sử dụng hết vận khí của ngày hôm nay hay không.
Vừa mới rời khỏi địa đạo chưa được bao lâu, Trần Vũ lại chạm mặt với một thứ còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần.
Nguyên lai hắn đang bị một đám Phệ Thi Trùng truy đuổi, hơn nữa tốc độ đào hang của bọn chúng cũng không kém.
Trần Vũ thầm mắng trong lòng, một bên không ngừng chạy như điên về phía trước, tuyệt nhiên không dám quay đầu nhìn lại.
Thành thật mà nói, một hai trăm con Phệ Thi Trùng thì hắn còn dám đứng lại chiến đấu.
Nhưng thử nhìn lại sau lưng mà xem?!
Đó là một bầy có hơn trăm vạn con, đến tu sĩ Trúc Cơ còn phải co giò bỏ chạy, huống chi một tên ngưng khí tầng chín như hắn?
Trần Vũ liều mạng thi triển Thổ Độn Thuật, một bên không ngừng quăng Hỏa Diễm Phù để ngăn cản bọn chúng.
Cũng may là hắn chạy nhanh, sau một lúc mà không thể đuổi kịp, đám Phệ Thi Trùng kia liền từ bỏ mục tiêu.
Nhưng cho dù là vậy, Trần Vũ cũng không dám dừng lại, mà tiếp tục chạy như điên về phía trước.
Một đường chạy như điên này khiến hắn vô cùng hao tổn pháp lực, đến mức đan dược cũng sắp không bù đắp kịp.
Sau một hồi chạy như ma đuổi, Trần Vũ rốt cuộc cũng giảm tốc độ độn thổ xuống.
Nhưng hắn không có ngừng lại, mà vừa độn thổ vừa rút lấy ma khí cùng âm sát chi khí ở chung quanh để bổ sung.
Sỡ dĩ có thể làm được như vậy, là vì trước kia hắn từng luyện tập qua Nhất Tâm Nhị Dụng.
Chính vì thế, hiện giờ Trần Vũ mới có thể vừa độn thổ vừa luyện hóa pháp lực cho bản thân.
Trần Vũ thầm than may mắn, nếu lúc trước bỏ qua cái tiểu xảo này, chắc hiện giờ đã gặp rắc rối lớn.
Riêng chuyện trốn vào Hắc Tháp, Trần Vũ tự nhiên cũng nghĩ đến, bất quá không phải trong tình huống thế này.
Chỉ khi nào gặp phải nguy hiểm mà bản thân không thể khống chế, tám chín phần mười phải bỏ mạng thì hắn mới nghĩ đến việc chui vào tháp.
Dù sao thì cũng không thể ra vào Hắc Tháp một cách tùy tiện, nên hắn phải cân nhắc cho thật kỹ.
Liên tục độn thổ chừng năm dặm, Trần Vũ bỗng nhiên giảm tốc độ, sau cùng là dừng lại hoàn toàn.
Nguyên nhân khiến hắn làm như vậy là vì Trần Vũ phát hiện mình đã bất tri bất giác rời khỏi phạm vi của sương vụ.
Trần Vũ thầm thở ra một hơi, sau đó quyết định ở dưới lòng đất để khôi phục pháp lực.
Dù sao một đường độn thổ liên tục như vậy, cho dù pháp lực có thâm hậu hơn người khác, hắn cũng chịu không nỗi.
Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: