Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 39: Hàn Dương Mẫu Thảo




-Đúng rồi, nơi này có Hàn Dương Thảo không? - Lắc đầu đem suy nghĩ lung tung xóa bỏ, Trương Huyền hỏi.

Gian hàng này không chỉ bán một chút hàng linh tinh mà còn có một số dược

liệu.

Sau khi xem hết sách tại Tàng Thư Các, hắn đã biết phương pháp giải quyết vấn đề của Triệu Nhã. Thân thể Thuần Âm cần tu luyện công pháp ôn hòa trung tính để giải quyết vấn đề âm khí tích tụ.

Tuy nhiên, nàng đã tu luyện công pháp Thuần Âm quá lâu, kinh mạch trong cơ thể đã thích ứng. Nếu đột ngột thay đổi, không cẩn thận sẽ làm bản thân bị thương nặng, tu vi giảm mạnh. Để đề phòng hiện tượng này, hắn cần chuẩn bị trước.

Một trong số đó chính là dùng dược liệu ôn dưỡng kinh mạch!

Hàn Dương Thảo sinh trưởng nơi âm hàn, nhưng lại yêu thích ánh nắng, ẩn chứa linh khí. Từ đó, lạnh nóng tương xung, âm dương giao hòa, chính là sự lựa chọn lý tưởng để nuôi dưỡng kinh mạch của nàng. Nếu đã đến cửa hàng, hắn thuận tiện hỏi một chút.

-Hàn Dương Thảo? Ngươi hỏi rất đúng lúc. Không phải khoe khoang, nhưng ta đảm bảo là nhà cung cấp duy nhất trong cả Thiên Vũ thương thành này. Ta đã hái được ở một nơi nguy hiểm trong Thiên Huyền rừng rậm, tổng cộng 10 cây, 100

kim tệ một cây. Ngươi muốn mấy cây?

Chủ quán cười một tiếng, mở ra chiếc rương, bên trong có mấy cây thảo dược tươi tốt.

Rễ cây, lá cây màu đỏ, hoa trắng như tuyết.

-Ta xem một chút! = Trương Huyền chỉ biết đến Hàn Dương Thảo qua thư tịch nên không thể nhận biết trong thực tế. Hắn với lấy một cây đặt trong lòng bàn tay.

Ông! Thư viện chấn động, một quyển sách xuất huyện.

-Hàn Dương Thảo, thu hoạch từ Thiên Huyền rừng rậm trong một sơn cốc không tên sâu 200km, hai năm tuổi... Khuyết điểm...

Trên sách viết tên dược liệu, nơi sản sinh cùng cả khuyết điểm.

-Đúng là Hàn Dương Thảo. Gia hỏa này không lừa ta!

'Thấy tên xuất hiện trong sách không sai, Trương Huyền biết đối phương. không lừa mình, đây là dược liệu thật. Gật đầu nhẹ, đang muốn nói chuyện, đột

nhiên hắn nhìn vào đáy rương.

-Cây Hàn Dương Thảo này sao lại khô héo như vậy? Có phải do phương pháp hái không đúng nên bị chết không?

Hái dược liệu cần thủ pháp chính xác. Phương pháp sai lầm sẽ rất khó bảo vệ được dược hiệu, giá cả cũng giảm bớt đi nhiều.

Hắn thấy cây Hàn Dương Thảo này khô héo nhỏ gầy, giống như chưa trưởng thành. Hơn nữa lại héo úa, nhìn như lúc nào cũng có thể khô cạn.

-Vị công tử này đùa rồi. Ta dựa vào công việc này để sinh sống, sao có thể làm hỏng được! Bản thân bụi dược liệu này đã không tốt, lúc ta hái đã như vậy. Nếu ngươi muốn, ta giảm giá một nửa, bán giá 50 kim tệ. - Chủ quán nói.

-Ừ! ~ Trương Huyền cầm lấy cây Hàn Dương Thảo khô héo này.


Ông!

-Hàn Dương Mẫu Thảo, nguồn cây của Hàn Dương Thảo, thu hoạch sâu 200km tại sơn cốc không tên trong Thiên Huyền rừng rậm, 15 năm tuổi... - Lật mở cuốn sách, tên của thảo mộc và chỉ tiết đã được ghi lại.

-Hàn Dương Mẫu Thảo? - Đôi mắt của Trương Huyền sáng lên.

Thứ này hắn từng thấy qua trên thư tịch, vô cùng quý giá, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, là nguồn cây của Hàn Dương Thảo. Lấy thứ này làm thuốc sẽ có hiệu quả ít nhất gấp mười lần!

Không nghĩ đến mua Hàn Dương Thảo lại gặp thứ này, hơn nữa còn là 15 năm tuổi, giá trị không nhỏ!

Nếu Triệu Nhã dùng Hàn Dương Thảo ôn dưỡng kinh mạch sẽ phải dùng thêm một chút thủ đoạn trong một thời gian mới có thể thay đổi công pháp. Nhưng với Hàn Dương Mẫu Thảo, nàng có thể dễ dàng giải quyết vấn đề, không cần dùng các thủ đoạn khác cũng không ảnh hưởng nhiều.

Đây là dược liệu thích hợp với Triệu Nhã nhất, không có loại thứ hai.

-Gói cây này cho ta! Kích động trong lòng nhưng ngoài mặt không hề biểu lộ gì, hắn tiện tay đưa cho chủ quán.

Nếu như để đối phương biết đây là cây mẹ mà không phải cây cỏ úa, chỉ sợ giá cả sẽ lập tức tăng mạnh gấp mười lần. Hơn nữa, chưa chắc hắn đã mua được.

Là một “thanh niên bốn cớ” tiếp thu văn minh hiện đại, có thể chiếm tiện nghi của người khác tất nhiên hắn sẽ làm.

-50 kim tệ!

Chủ quán nhìn thanh niên này quần áo ngăn nắp, vốn nghĩ rằng sẽ mua vài cọng với giá cao. Không nghĩ tới hắn chỉ mua một cây bị bệnh. Nhếch miệng, chủ sạp tiện tay gói lại, không còn nhiệt tình.

Bán đồ cũng phải nhìn người. Vị trước mắt này đến tiền mua dược liệu cũng không nỡ bỏ ra, nhất định là quỷ nghèo. Hắn có nói nhiều cũng chỉ lãng phí thời gian.

- Được!

Cầm lấy dược liệu, Trương Huyền sờ vào túi, bỗng trở nên lúng túng.

Vừa rồi hắn mải nghĩ đến sự tình ở thư viện nên quên mất mang tiền... Tiền thân hắn là một lão sư cấp thấp, tiền lương không cao. Vì thi khảo hạch không điểm, hắn bị trừ phần lớn tiền... Nói thật, túi tiền của hắn 10 kim tệ đều không lấy ra được, đừng nói đến 50 kim tệ!

-Thế nào? - Thấy sắc mặt hẳn kỳ lạ, chủ quán nhìn qua.

-Khụ khụ... ngươi có thể... Bán cho ta tám đồng vàng được không? - Trương Huyền rút tay từ túi tiền, đếm kỹ vẫn chỉ có tám kim tệ.

-Tám? Ngươi mơ à? Không mang tiền còn đòi đi mua đồ...

Thấy hắn moi ra mấy đồng xu lẻ, chủ quán suýt nữa ngã nhào ra đất. Chủ quán gặp qua nhiều kẻ túng, nhưng chưa gặp kẻ nào túng như hắn!

Tám kim tệ liền muốn mua Hàn Dương Thảo? Ngươi chưa tỉnh ngủ à? Dù cho cây này bị bệnh cũng không thể bán giá ấy được al

Chộp lấy bụi cây, hắn không nhịn được xua tay: -Không có tiền thì đi đi! Ta không rảnh tranh luận với ngươi về vấn đề này!

-Khụ khụ! Ta thực sự không mang theo tiền. Nhưng mà, ngươi chắc chắn không bán cho ta? - Thấy đối phương như vậy, Trương Huyền lắc đầu.

-Nói nhảm! Cây Hàn Dương Thảo này khó coi nhưng dược hiệu vẫn còn. Tệ hơn nữa cũng có thể bán ba mươi, bốn mươi kim tệ. Ngươi đòi bán tám kim tệ? Nói đùa gì vậy! Mau cút đi nếu không ta sẽ gọi chấp pháp đội!

Chủ quán thấy gia hỏa này không có tiền là lăng nhằng không chịu đi bèn tức giận khoát tay áo.

Để ngăn chặn hành vi cưỡng ép mua bán hay những người gây rối, hầu hết các thương thành lớn đều có một đội thực thi pháp luật tuần tra trong phạm vị của họ. Chỉ cần có người gọi một tiếng, dù là cường giả tầng năm Đỉnh Lực đều trực tiếp bị đuổi ra khỏi thành.

Hơn nữa, chống lại đội chấp pháp chẳng khác nào chống đối toàn bộ thương thành. Người bình thường không có lá gan này.

Chủ quán thấy gia hỏa này không có tiền còn không chịu đi bèn nhận định hắn là kẻ gây rối, trực tiếp mở miệng.

-Đừng gọi đội chấp pháp. Ta thực sự muốn mual - Trương Huyền cắt ngang lời hắn với vẻ bình tĩnh, cười khẽ:

Hắn nghĩ, tiểu tử này khẳng định là não tàn. Đi mua đồ không mang tiền thì thôi, còn nghĩ ta sẽ tặng hắn miễn phí...

Bản thân ta không bị điên, tại sao đi tặng không cho ngươi? Ngươi nghĩ mình là ai?

-Kêu ta là ông nội? Không cần đâu! - Trương Huyền lắc đầu, cười khanh khách nhìn về phía đối phương:

-Ta nói ngươi tặng miễn phí thì chắc chắn sẽ như vậy. Nếu không tin.. ngươi đi hai bước... khụ khụ... đánh một quyền ta xem!