Yên tĩnh.
Toàn trường yên tĩnh.
Tất cả mọi người há to miệng, cả đám trợn mắt há mồm.
Thẩm Bích Như mới vừa chắc chắn Vương Dĩnh phải thua không thể nghi ngờ, bây giờ cũng như bị người tát mạnh một cái, đôi mắt đen nhánh sắp rơi cả ra đất.
- Một cước. . . đạp bay Đỗ Lỗi? Nàng. . . Làm sao biết đâu là huyễn ảnh, đâu là chân thân?
Tốc độ của Đỗ Lỗi nhanh như vậy, dù là cao thủ cùng cấp bậc cũng chưa chắc có thể phân biệt rõ ràng. Vậy mà Vương Dĩnh chỉ tùy tiện đá ra một cước. . . liền đá bay hắn, gống như đá một cái phá bao tải vậy.
- Không chỉ là vấn đề về phân biệt ra được huyễn ảnh. Tốc độ một cước này của nàng còn phải nhanh hơn Đỗ Lỗi rất nhiều mới được. Nếu không, đến đuổi theo hắn còn không kịp, làm sao đả thương được hắn?
Hàn Quỳnh nghiêm túc nhận xét:
- Xem ra, chân của Vương Dĩnh chẳng những đã chữa khỏi, mà nàng còn học tập được thối công cùng thân pháp rất lợi hại.
- Đúng vậy a! - Thẩm Bích Như cũng kịp thời phản ứng.
Không chỉ đơn giản là nhìn ra thân ảnh của đối phương, nếu không có võ kỹ phối hợp, làm sao có thể dùng một cước đạp bay Đỗ Lỗi?
- Chuyện này. . . - Vương Siêu túm tóc.
Mới vừa mắng đối phương ngu xuẩn, người ta liền một cước đá bay Đỗ Lỗi. Vương Siêu cảm thấy bị người đàu giỡn.
Hồng Hạo trưởng lão ở một bên cũng như bị trúng một tát, mặt nhăn như sắp khóc.
Lúc đầu, hắn tới đây là muốn nhìn Trương Huyền bị bẽ mặt, thân bại danh liệt. Nhưng đến bây giờ lại thành danh tiếng của hắn càng ngày càng vang dội, ngược lại Lục Tầm bị đánh cho tơi tả.
- Khụ khụ khụ!
Một bên khác của tỷ thí đài, Lục Tầm bị sặc nước bọt ho sù sụ, suýt chút nữa ngã quỵ.
Hồng Hạo trưởng lão khóc, hắn còn khóc ác hơn.
Đến cùng chuyện gì xảy ra?
Đây chính là Huyễn Ảnh Cửu Cung Bộ, Đỗ Lỗi vận dụng không hề có chút nào sai lầm. Mặc dù hắn còn thiếu một chút hỏa hầu, nhưng Chân Khí cảnh phát huy đến trình độ này đã được tính là thiên phú tuyệt hảo!
Bộ pháp lợi hại như thế lại bị một cước đạp bay?
Mấu chốt nhất là. . .
Giờ phút này, vành mắt tiểu nữ hài ở trên đài đã đỏ hoe, một mực nói lời xin lỗi, nói nàng đá mạnh quá. . .
Mạnh em gái ngươi a!
Chẳng lẽ vừa rồi ngươi chần chờ không phải vì không biết ra tay như thế nào, mà là xuất thủ như thế nào mới không mạnh?
Không mạnh mà một cước đạp bay người ta ra xa mười mấy mét. Vậy một khi mạnh chẳng phải đạp chết tại chỗ sao?
Những người quan chiến đều muốn phát điên rồi! Trên đài, cuối cùng Đỗ Lỗi cũng giãy dụa bò lên được. Hắn nhìn về phía nữ hài đầy áy náy trước mắt càng không kiềm chế được, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.
- Ngươi không sao chứ. . . Ta thực sự không cố ý mà. . . Ta mới học võ kỹ, không khống chế được lực lượng, dùng sức hơi lớn. . .
Vành mắt của Vương Dĩnh đã phiếm hồng.
- Lớn em gái ngươi a!
Đỗ Lỗi rít lên một tiếng, mãnh liệt đánh tới Vương Dĩnh.
Hắn thực sự nổi giận rồi.
Một cước đạp bay ta thì thôi đi, ngươi cònnói xin lỗi cái gì? Cảm thấy ta không bằng ngươi nên cố ý nhục nhã ta sao?
Lại còn nhấn mạnh là do dùng sức lớn. . . Có phải ngươi cảm thấy ta quá yếu, không xứng để ngươi dùng toàn lực hay không?
- A?
Vương Dĩnh không nghĩ tới bản thân thành khẩn nói xin lỗi, đối phương lại giống như nổi bão xông đến, dọa cho sắc mặt nàng trắng nhợt.
Nàng mặc dù có tu vi cao hơn Trịnh Dương, Lưu Dương và mấy người khác, nhưng nàng lại không có chút kinh nghiệm thực chiến nào, trong khi đó tính cách lại quá mức hiền lành. Bây giờ nhìn thấy đối phương đánh tới, nàng bị dọa đến trắng bệch cả mặt.
Dưới tình thế cấp bách, chân nàng chuyển động một cái.
Hô!
Chỉ trong chớp mắt, nàng đã cách đó hàng chục mét.
- Cái gì?
- Nháy mắt đã di chuyển mười mấy mét? Đây là. . . Thân pháp gì?
- Quá nhanh đi! Nàng sao có thể làm được?
. . .
Sau một vài giây yên lặng, xung quanh bỗng vang lên âm thanh như vỡ òa.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Huyễn Ảnh Cửu Cung Bộ của Đỗ Lỗi đã là vũ kỹ thân pháp hàng đầu rồi. Vậy mà Vương Dĩnh còn khủng bố hơn.
Chưa tói nửa cái hô hấp đã di chuyển cách xa mười mấy mét, đây đã không thể dùng thân pháp để hình dung, mà phải dùng từ quỷ mị.
Đừng nói Đan Điền cảnh, dù là võ giả Ích Huyệt cảnh khẳng định cũng không nhanh được như vậy.
Làm sao nàng làm được?
- Vương gia khẳng định không có loại thân pháp này. Nếu có, họ đã sớm nổi danh rồi. . .
- Đúng vậy a! Nếu không phải của Vương gia, vậy nàng học ở đâu?
- Nhất định là Trương lão sư. Vừa rồi thương pháp lợi hại của Trịnh Dương không phải cũng học từ Trương lão sư học sao?
- Thân pháp lợi hại như thế mà hắn có thể truyền thụ ra ngoài? Ta muốn rời khỏi khóa học, quỳ gối xin làm học sinh của Trương lão sư rồi!
- Đâu chỉ có mình ngươi, ta cũng muốn. . .
. . .
Dưới đài, ánh mắt tất cả mọi người đều phát ra lửa nóng.
Không phải người nào đều có thể tu luyện thương pháp, vì vậy chưa đủ để cho người ta động tâm. Nhưng thân pháp thì khác biệt. Đây chính là bảo mệnh khi chiến đấu, yếu tố quan trọng để dành chiến thắng. Nếu như họ có thể học được, sau này gặp phải nguy hiểm cũng sẽ có thêm thủ đoạn bảo mệnh.
Võ kỹ lợi hại như vậy, ai không muốn học?
- Ta muốn ngươi thua. . .
Thấy Vương Dĩnh lóe lên một cái đã cách xa mười mấy mét, Đỗ Lỗi cũng cảm thấy choáng váng. Tuy nhiên, giờ phút này hắn đã bị sự phẫn nộ chiếm cứ đầu óc, lần nữa lao đến không để ý tới bất kỳ cái gì nữa.
- A!
Nhìn thấy đối phương như hung thần ác sát xông tới, khóe miệng còn tràn đầy máu tươi, Vương Dĩnh bị dọa lần nữa kêu lên, thân thể nhoáng một cái, lại chạy ra ngoài.
Một người đuổi một người chạy.
- Tính cách của nàng thực sự quá yếu đuối, xem ra sau này phải huấn luyện lại thật tốt.
Đem thấy cảnh tượng này, Trương Huyền lắc đầu.
Hiện tại rơi vào tình thế này, đừng nói là Trịnh Dương, Lưu Dương hay Viên Đào là nam sinh, nếu người trên đàu là Triệu Nhã, khẳng định nàng sẽ dùng một cước đạp bay Đỗ Lỗi, đạp không chết cũng sẽ để hắn không đứng lên được nữa.
Nhưng mà Vương Dĩnh lại bị đuổi toàn vòng quanh.
Tính cách của nàng ngốc nghếch, ôn nhu, vì vậy mới dẫn đến cục diện này.
Xem ra nàng không phải thiếu võ kỹ cùng tu vi, mà là thiếu kinh nghiệm chiến đấu.
- Thiên Đạo thân pháp cực kỳ tiêu hao thể lực. Một hai lần còn được, nhưng nhiều hơn sẽ rất khó khăn!
Thiên Đạo thân pháp cho phép di chuyển với tốc độ cực nhanh và dịch chuyển khoảng cách mười mấy mét trong chớp mắt. Tuy vậy, nó cũng có những sai sót riêng.
Đó chính là tiêu hao thể lực thực sự quá lớn.
Vương Dĩnh chạy trốn một hai lần còn có thể, nhưng cứ chạy như vậy thêm mấy lần nhất định sẽ bị đối phương bắt được.
Quả nhiên, hắn vừa nghĩ xong đã thấy trên đầu Vương Dĩnh đổ đầy mồ hôi, miệng thở hổn hển, rốt cuộc chạy không nổi rồi.
Lúc này, nàng đã bị đối phương dồn đến rìa tỷ thí đài.
Soạt!
Đỗ Lỗi đi đến bên người nàng, túm lấy cánh tay của nàng kéo lại:
- Ta không thắng được cũng sẽ không để ngươi thắng. . .
Gào thét xong, hắn tung người nhảy xuống dưới đài.
- Ngươi. . .
Vương Dĩnh không có nghĩ tới tên này bí quá hóa liều, muốn kéo nàng cùng nhảy xuống tỷ thí đài. Dưới tình thế cấp bách, rốt cuộc nàng không quản được nhiều nữa, lập tức giơ chân đạp một cái.
Hô!
Đỗ Lỗi giống như quả bóng da bị đá bay, trong nháy mắt bay ra ngoài, lăn lộn trên không trung mấy vòng rồi rơi xuống cách tỷ thí đài hơn ba mươi mét.
Phù phù!
Tuy nhiên, Vương Dĩnh đá xong cũng hao hết khí lực, trực tiếp ngã khỏi tỷ thí đài, rơi trên mặt đất.
Hai người đều rơi khỏi tỷ thí dưới đài, hơn nữa gần như đồng thời rơi xuống đất, vì vậy chỉ có một kết quả. . . Hòa!
Đỗ Lỗi biết mình không thắng được Vương Dĩnh, cố ý kéo nàng rơi xuống, lưỡng bại câu thương.
Tuy nhiên, dưới tình thế cấp bách, Vương Dĩnh đã làm ra phản lợi hại, đá hắn bay xa hơn ba mươi mét. Một đá này dù cho không chết cũng khiến hắn phải nằm trên giường ít nhất hai tháng.
- Đây. . . Đây là chơi xấu!
- Vô sỉ. . .
- Rõ ràng không phải là đối thủ, còn kéo người ta xuống tỷ thí đài. Bị đá bay là đáng đời. . .
- Tại sao có thể không biết xấu hổ như vậy? So với Viên Đào còn không biết xấu hổ hơn!
Dưới đài một trận xôn xao.
Đám người cũng đã nhìn ra Đỗ Lỗi chơi xấu.
Tỷ thí liền tỷ thí, hắn biết rõ thân pháp, thối pháp của mình không bằng đối phương, lại khi dễ đối phương là nữ hài, ỷ mình khỏe hơn nên kéo người ta xuống. Đây quả thực là vô sỉ đến cực điểm.
Về phần bị đá bay, đó là đáng đời. . . Không có ai đồng tình với hắn.
Nghe thấy tiếng mắng, Viên Đào hoàn toàn im lặng. Nói gì không nói sao lại chĩa mũi thương vào hắn rồi?
Ai không biết xấu hổ? Các ngươi mới không cần mặt, cả nhà cũng không biết xấu hổ. . .
- Đồng thời rơi xuống đất, hòa!
Nghe được tiếng cãi vã ầm ĩ, trọng tài lão sư cũng thấy nhức đầu. Tuy nhiên, hắn vẫn phải gật đầu, nói ra kết quả.
Mặc dù hành động của Đỗ Lỗi có chút không được quang minh chính đại, nhưng xác thực hai người đồng thời rớt xuống đất, hắn chỉ có thể coi là đánh ngang tay.
- Lão sư. . .
Nghe được cái này kết quả, Vương Dĩnh cắn cắn môi. Nàng đi đến trước mặt Trương Huyền, khuôn mặt dầy áy náy.
Trương lão sư tín nhiệm nàng như thế, chẳng những chữa khỏi chân của nàng, còn truyền thụ thối công, thân pháp. Vậy mà cuối cùng. . . nàng lại không đánh thắng đối phương khiến nàng cảm thấy rất xấu hổ.
- Không sao, lần sau chú ý là được rồi. Ngươi không cần áy náy. - Trương Huyền gật gật đầu:
- Là sơ sót của ta. Ngươi kém không phải tu vi, công pháp, mà là tâm tính.
- Đa tạ lão sư!
Thấy hắn không những không trách tội mà còn an ủi, Vương Dĩnh càng xấu hổ. Tuy nhiên, kết quả đã không thể thay đổi, nàng đành phải rầu rĩ đi đến đằng sau đám người.
Nếu như Đỗ Lỗi thấy được bộ dáng này của nàng, nhất định sẽ trực tiếp phát điên.
Ta cũng bị ngươi đạp cho nằm bất động trên đất, ngươi còn phiền muộn. . . Nên buồn bực là ta được không?
- Trương lão sư thắng liền tiếp hai trận, hòa nhau một trận, đã ở thế bất bại.
- Đúng vậy a! Dù Lục lão sư có thể toàn thắng hai trận sau cũng chỉ được tính là hòa.
- Cùng xem hai trận sau thế nào. Ta cảm thấy cơ hội chiến thắng của Lục lão sư đã không lớn.
- Ta cũng cho là như thế. Vốn đang nghĩ Lục lão sư khẳng định nghiền ép, không nghĩ tới. . . ngược lại là Trương lão sư nghiền ép. Đến cùng chuyện gì xảy ra?
. . .
Mặc dù cảm thấy cách làm của Đỗ Lỗi quá mức vô sỉ, nhưng đám người rất nhanh chấp nhận được sự thật này.
Quy tắc là như thế, mặc dù thoạt nhìn là không công bằng, nhưng cũng không có biện pháp.
Hai bên hòa nhau lại làm nảy sinh vấn đề.
Năm học sinh tỷ thí, Trương lão sư đã hai thắng một hòa, áp lực lại chuyển đến trên người Lục lão sư. Nếu như học sinh của hắn lại thua một lần nữa, người cuối cùng cũng sẽ không cần lên đài rồi.
Mà nếu cả hai cùng chiến thắng thì kết quả sẽ là hòa, song phương cũng không tổn thương mặt mũi, được cho là kết cục tốt nhất.
Nghĩ đến điểm này, toàn bộ mọi người đều đưa ánh mắt tập trung lên người Lục Tầm. Họ muốn nhìn xem lần này hắn sẽ phái ai lên, chiến đấu như thế nào.
Không thể thua nữa. . . Ta đã mở ra sư giả bình trắc là để mở mày mở mặt, thể hiện bản lĩnh của mình. Nếu bây giờ lại thua sẽ không còn mặt mũi gặp người khác…
Suy tính một chút, Lục Tầm làm ra quyết định. Hắn vẫy tay gọi Bạch Siêu.
Bạch Siêu từ trong đám người đi ra, nhanh chân đi vào tỷ thí đài.
- Tới lượt ta!
Thấy hắn ra sân, Lưu Dương nhẹ nhàng cười một tiếng. Hắn không đợi Trương Huyền phân phó mà lập tức đi vào.