Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 215: Động thủ đi!




Trên ghế dành riêng cho lão sư.  

             Vương Siêu ngồi ở đó với vẻ mặt kiêu căng, lưng thẳng tắp tựa như một cây trường thương muốn đâm thủng bầu trời.  

             - Xem ra Trương Huyền này là chum đã mẻ nên không sợ rơi a! Nếu là người khác sẽ cử thành viên mạnh nhất bên mình ra đầ tiên để giành chiến thắng, gia tăng sự tự tin cho cả đội. Nhưng hắn thì ngược lại, vừa bắt đầu đã phái ra một gia hỏa vô dụng như thế, đây không phải là tự nhận thua sao?  

             Hồng Hạo trưởng lão ngồi bên cạnh vuốt râu, mặt mũi tràn đầy hưng phấn.  

             Hồng Thiên lâu của hắn bị Trương Huyền vạch trần việc làm ăn không uy tín, vì vậy khách đến ăn ngày càng ít, đã đứng trước nguy cơ bị đóng cửa. Trong lòng hắn đã sớm hận không thể rút da người này.  

             Nếu không phải vì hắn sợ ra tay sẽ bị học viện điều tra ra, việc làm ăn càng không thể vãn hồi, khẳng định hắn đã sớm động thủ.   

             - Một tiểu tử là võ giả tầng một hậu kỳ, chiến đấy với võ giả tầng ba. . . Hoàn toàn không có khả năng so sánh!  

             Vương Siêu ngẩng đầu lên, hào khí vạn trượng, chỉ điểm giang sơn:   

             - Hơn nữa, Khổng Kiệt từ nhỏ đã tu luyện thiết chưởng, lực công kích siêu mạnh, chính là thiên tài ưa thích loại hình điên cuồng công kích. Một khi hắn xuất thủ, Viên Đào này chỉ sợ không kiên trì nổi đến mười hô hấp lập tức sẽ rơi khỏi lôi đài, trực tiếp bại trận!  

             - Tụ Tức cảnh hậu kỳ đại khái có được lực lượng chín mươi ki-lô-gam; trong khi đó, Chân Khí cảnh sơ kỳ có ba trăm ki-lô-gam, chênh lệch gấp ba lần. Hai người họ hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc. Đừng nói mười cái hô hấp, ta đoán có thể kiên trì được ba cái hô hấp hay không cũng rất khó nói!  

             Hồng Hạo trưởng lão cười nói.  

             - Không sai! Nếu như Khổng Kiệt xuất thủ ngay từ đầu, gia hỏa này sẽ bị hạ bởi một quyền! - Vương Siêu gật đầu:   

             - Xem ra, trận đầu không khó đoán!  

             - Đúng vậy a! Đừng nói trận đầu, ta cảm thấy năm trận đều không cần lo lắng. Lần này Lục lão sư khẳng định chiến thắng, để thanh danh của Trương Huyền quét rác.  

             Hồng Hạo trưởng lão hừ lạnh.  

             Đối phương làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của hắn, hắn đã sớm muốn làm cho đối phương thân bại danh liệt.  

             Trước đó hắn đã đi tìm Lục Tầm, nếu không phải vì hắn đổ thêm dầu vào lửa, cũng sẽ không có sư giả bình trắc ngày hôm nay.  

             Chỉ cần Trương Huyền thất bại, hắn có rất nhiều thủ đoạn để cho đối phương phải hối hận vì tất cả những gì đã làm tại Hồng Thiên lâu.  

             - Bắt đầu rồi!  

             Không biết hắn đang nghĩ những điều này, Vương Siêu gật gật đầu, lên tiếng.  

             Đối với Khổng Kiệt, hắn vẫn có tự tin rất lớn.  

             Hôm qua hắn giúp Lục Tầm một đêm nên cũng biết tuổi của năm tân sinh này không lớn lắm, nhưng thực lực lại vô cùng đáng sợ.  

             Một đám gia hỏa có tui vi cao nhất là Đan Điền cảnh cũng muốn chiến thắng bọn họ?  

             Đây không phải nằm mơ sao?  

             Trong lòng hắn cảm thấy vui vẻ, hắn nhìn về phía trước tỷ thí đài. Ở nơi đó có hai tân sinh đang mặt đối mặt đi tới.  

             - Khổng học trưởng, xin hãy thủ hạ lưu tình. . .  

             Sau một khắc, thanh âm Viên Đào cầu khẩn vang lên. Nghe lời này của hắn, hai người suýt chút nữa cười ngất, phun ra cả nước bọt.  

             Thanh âm của Viên Đào không lớn, nhưng bọn họ đều là cao thủ, tai thính mắt tinh, vì vậy có thể nghe được rõ ràng không xót từ nào.  

             - Còn chưa xuất thủ đã sợ hãi đến vậy, thế này thì so đấu cái rắm!  

             - Không đánh mà thắng, học sinh của Lục lão sư quả nhiên lợi hại. . .  

             Hai mắt Hồng Hạo trưởng lão tỏa sáng.  

             Thấy không, dạy học sinh tới cảnh giới tối cao, không phải học sinh chiến đấu lợi hại bao nhiêu, mà là vừa ra trận, học sinh đối phương đã bị dọa tè ra quần. . .  

             Đây mới là cường giả!  

             Đây mới thật sự là minh tinh giáo sư!  

             Ngươi chỉ là một giáo sư cấp thấp, còn kém xa vạn dặm a!  

             - Xem ra, gia hỏa này sẽ chủ động nhận thua. A…?  

             Nghe được cuộc đối thoại của hai người, Vương Siêu cũng gật gật đầu. Hắn đang muốn tiếp tục bình luận, đột nhiên cả người giống như bị người bóp cổ, thanh âm kẹt tại cổ họng, sắp nghẹn chết.  

             - Sao vậy?  

             Đang chìm đắm trong niềm vui của mình, Hồng Hạo trưởng lão không nhìn thấy tình cảnh trên khán đài. Giờ phút này nghe thấy thanh âm quái dị của Vương Siêu, hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn xuống dưới. Ngay lập tức, hắn cũng suýt chút nữa phun máu.   

             Không ngờ gia hỏa Viên Đào mà bọn hắn khẳng định rằng chắc chắn sẽ thua không thể nghi ngờ lại đang đứng trên đài, vỗ vỗ quần áo trên người, ra vẻ anh hùng vô địch. Trong khi đó, Khổng Kiệt có lực công kích mạnh mẽ chẳng biết lúc nào đã nằm ở dưới lôi đài, con mắt trắng bệch, đã ngất đi.  

             - Đây là. . . Chuyện gì xảy ra?  

             Trong cuộc tỷ thí, chỉ cần có một bên bị rớt xuống lôi đài, bên đó thua. Vừa rồi không phải còn rất tốt sao?  

             Làm sao, , Lúc đầu, vị tân sinh Chân Khí cảnh này định diễu võ giương oai, nhưng tại sao vừa nháy mắt một cái đã bị đánh mắt trắng dã?  

             Quả thực là không đến ba cái hô hấp đã kết thúc cuộc tranh tài, nhưng mà. . . tại sao lại là kết quả này?  

             Hồng Hạo trưởng lão cảm thấy sắp điên rồi.  

             - Thằng ngu này. . .  

             Vương Siêu ngẩn người, rồi chợt gầm lên giận dữ, hận không thể đánh chết tên Khổng Kiệt này.  

             Lực công kích của ngươi mạnh như vậy, thực lực lợi hại như vậy, cùng hắn phí lời làm gì. . . Trực tiếp xuất thủ không phải tốt sao? Lần này hay rồi, còn chưa kịp thi triển thiết chưởng đã bị đánh cho cha ruột cũng không nhận ra. . .  

             - Ngươi. . . Đánh lén, chơi xấu! - Chu Hồng ở đối diện gào thét.  

             Có kiểu tỷ thí như này sao?  

             Một khắc trước còn nói muốn nhận thua, sau một khắc liền đánh ra một quyền, cũng quá không có phong độ cao thủ a!  

             Tuy nhiên, vừa nhớ lại lần trước đi đưa tin bị đánh thành bộ dáng kia, khóe miệng của hắn chợt co lại.  

             Có vẻ như. . . học sinh củaTrương lão sư này. . . Không có một người nào có phong độ cao thủ. . .  

             - Đánh lén? Tỷ thí cũng đã bắt đầu, bất kỳ người nào đều có thể công kích, sao có thể gọi là đánh lén được chứ? Nếu như hắn muốn động thủ với ta, ta cũng không để ý!  

             Không thèm nghe đối phương lải nhải, Viên Đào hất ống tay áo lên, toát ra khí chất của một cao thủ, trong mắt là vẻ khinh bỉ:   

             - Muốn trách thì trách chính hắn, ngay cả một quyền cũng không chịu nổi, quá yếu!  

             - Quá yếu?  

             - Ngươi đánh lén như vậy, dù là người mạnh hơn cũng không ngăn cản nổi…  

             - Có thể nói về đánh lén quang minh chính đại như thế, ngươi sao có thể không biết xấu hổ đến vậy?  

             . . .  

             Nghe được lời nói của hắn lẽ thẳng khí hùng như vậy, tất cả mọi người đang quan chiến đều co giật khóe miệng.   

             Người khác chiến thắng nhờ đánh lén cũng sẽ cảm thấy áy náy. Gia hỏa này ngược lại tốt, lời lẽ chính khí lẫm liệt, khí thôn sơn hà. . .  

             Em gái ngươi a!  

             Da mặt ngươi dày vậy sao?  

             - Lão sư, coi như ta chiến thắng sao?  

             Chắp hai tay sau lưng, Viên Đào nhìn về phía trọng tài lão sư.  

             - Cái này. . . Chiến thắng!  

             Vị lão sư này quay đầu nhìn một chút, phát hiện Khổng Kiệt bị một quyền đánh trúng đầu, trong thời gian ngắn hẳn là không thể tỉnh lại được. Hắn đành phải im lặng gật đầu.  

             Hắn đã chủ trì thi đấu tân sinh rất nhiều năm, nhưng đây là lần thứ nhất gặp phải tình huống này.  

             Nếu nói người ta đánh lén thì không được. Tỷ thí đã bắt đầu, bản thân ngươi không có chú ý, bị người đánh bại cũng không trách người khác được.  

             Nhưng không nói đánh lén… rất rõ ràng đây không phải chiến đấu bình thường a. . .  

             - Hừ!  

             Nhìn thấy đệ tử thứ nhất ra sân vốn nắm chắc thắng lợi lại bị đánh xuống lôi đài, Lục Tầm kém chút nữa bị tươi sống tức chết.  

             Hao tốn ròng rã ba trăm vạn mua đan dược tăng cao tu vi; vất vả một đêm, hao phí vô số chân khí để trợ giúp hắn đột phá đến Chân Khí cảnh. . .  

             Nhưng vẫn ngỏm?  

             Ít nhất, ngươi cũng nên đánh lên một quyền, nếu thực lực quả thực không bằng đối phương, ta cũng nhận. Đằng này, nửa chiêu cũng không đánh đã bị người đá bay ra ngoài. . .  

             Lục Tầm ôm lấy lấy trái tim, hai mắt biến thành màu đen.  

             Nếu không phải định lực tốt, chỉ sợ hiện tại hắn đã lên cơn đau tim.   

             - Lục lão sư, trận đầu thất bại, làm sao bây giờ? - Chu Hồng sốt ruột hỏi.  

             - Mạc Hiểu, ngươi lên đi.  

             Cố nén cảm giác bế tắc trong lòng, Lục Tầm nói.  

             - Vâng! - Mạc Hiểu gật gật đầu, cầm trường thương đi tới.  

             - Trịnh Dương, ngươi đi đi!  

             Nhìn thấy đối phương phái ra Mạc Hiểu, Trương Huyền nói một tiếng.  

             Trịnh Dương gật gật đầu, cũng cầm trường thương trong tay, đi tới tỷ thí đài.  

             Hai người bạn tốt lần nữa đứng đối diện nhau.  

             Không để ý tới Trịnh Dương tiến lên nghênh chiến, Trương Huyền nhìn Viên Đào đang đi tới, hài lòng gật đầu.  

             Cũng không phải hắn đồng ý với việc đánh lén, mà bởi vì Viên Đào chỉ là Tụ Tức cảnh hậu kỳ, đối phương lại là Chân Khí Cảnh, chênh lệch hơn một đại cấp bậc.  

             Vì vậy, dù phòng ngự của ngươi có mạnh hơn nữa, lực công kích cũng không yếu, nhưng phải đánh tới trên người đối phương mới được a; đánh không đến, những thứ đó đều vô dụng.  

             Viên Đào rất rõ ràng khuyết điểm của mình, tốc độ theo không theo kịp đối phương. Vì thế hắn cố ý giả vờ yếu thế, sau đó tìm cơ hội đánh lén. . . Nói thật, Khổng Kiệt bại cũng không trách được người khác.  

             . . .  

             - Là Mạc Hiểu, lần này khẳng định có thể chiến thắng!  

             Thật vất vả kìm nén cảm xúc buồn bực trong lòng, Vương Siêu chợt nhìn thấy Mạc Hiểu đi đến, hai mắt sáng lên.  

             - Vị này là. . .  

             Hồng Hạo trưởng lão thấy hắn nói chắc chắn như thế thì tò mò hỏi.   

             - Mạc Hiểu am hiểu thương pháp, từng là đệ tử của ta! - Vương Siêu gật đầu:   

             - Không những thực lực của hắn đạt đến Chân Khí cảnh, mà sự lý giải đối với thương pháp cũng rất lợi hại. Mấu chốt nhất là, ta đã truyền thụ cho hắn ba chiêu Vương gia thương, thức thứ ba, thức thứ bảy cùng thức thứ mười tám!  

             - Hàn Mang Sạ Khởi, Tịch Dương Dư Huy, Quy Điểu Nhập Lâm ? – Mắt Hồng Hạo trưởng lão sáng lên, không thể tin được:   

             - Ba chiêu này mặc dù không phải chiêu thức mạnh nhất của Vương gia, nhưng lại có công có phòng, uy lực vô tận. Ngươi có thể truyền thụ thương pháp trân quý như vậy cho người khác?  

             Vương gia thương là bí kỹ thương pháp cao cấp nhất của Thiên Huyền vương quốc. Tất cả những người học thương đều muốn học tập. Vương Sùng và Vương Siêu là hai cha con, từ trước tới giờ không truyền thương pháp này ra ngoài.  

             Chính vì vậy, bộ thương pháp này lại càng trân quý, để vô số người điên cuồng.  

             Bình thường có thể học được một chiêu đã có thể vô địch cùng cấp. Vậy mà hắn truyền ba chiêu, hơn nữa đều là chiêu thức có uy lực lớn như vậy?  

             - Đúng vậy a! Cho nên, Mạc Hiểu nhất định chiến thắng!  

             Sự tự tin của Vương Siêu triệt để khôi phục, như thể thất bại vừa rồi hoàn toàn không ảnh hưởng tới hắn.  

             Cũng khó trách.  

             Khổng Kiệt không phải của học sinh của hắn. Hắn chỉ biết đối phương không yếu, nhưng cũng không rõ lắm về tính cách.   

             Mạc Hiểu lại khác.  

             Hắn từng là lão sư của Mạc Hiểu, biết đối phương có tính cách cứng cỏi không chịu thua. Trịnh Dương muốn đánh lén cũng sẽ không thể nào thành công.  

             Hơn nữa nhận được sự truyền thụ của hắn, muốn thua cũng khó!  

             Mấu chốt nhất là lúc trước Trịnh Dương đã từng muốn bái hắn làm thầy, đã từng triển khai thương pháp trước mặt hắn. Thương pháp của đối phương mềm mại, không có chí tiến thủ, bởi vậy đã bị hắn cự tuyệt ở ngoài cửa.  

             Người như vậy sao có thể tiến bộ trong nửa tháng ngắn ngủi được. Dù có tiến bộ, khẳng định cũng không hơn được bo nhiêu, không phải là đối thủ của Mạc Hiểu.  

             Tháng côn năm đao cả một đời thương.  

             Thương pháp nếu như trong thời gian ngắn có thể tiến bộ, Vương gia của bọn hắn cũng sẽ không được xưng là đệ nhất gia tộc thương của Thiên Huyền vương quốc.  

             Lục Tầm hiển nhiên cũng biết điểm ấy nên mới phái Mạc Hiểu lên, hi vọng hắn có thể chiến thắng để lật lại thế cục.  

             - Mạc Hiểu, chúng ta lại gặp mặt!  

             Trên đài tỷ thí, Trịnh Dương cầm trường thương cắm xuống đất, lưng đứng thẳng tắp, trong nháy mắt thương cùng người hợp thành một đường thẳng.  

             - Đúng vậy a, lại gặp mặt!  

             Mạc Hiểu gật gật đầu, cũng dựng trường thương lên.  

             Hai người bạn thân cùng nhau lớn lên từ nhỏ, không nghĩ tới lần gặp mặt tiếp theo lại là ở trên tỷ thí đài, hơn nữa còn là trường hợp này.  

             - Động thủ đi!  

             Biết rằng sẽ rất khó để hảo hữu ra tay, vì vậy Trịnh Dương mở miệng trước.  

             - Đừng vội, để ta làm nóng người đã!  

             Mạc Hiểu lắc đầu, lui về phía sau mấy bước. Chân khí trong cơ thể bị khuấy động, thi triển ra ba chiêu thương pháp đã học tập từ Vương Siêu như nước chảy mây trôi.  

             Ô ô ô ô!  

             Ngọn thương phát ra sóng xung kích bắn ra bốn phía tựa như gió lốc, làm cho mái tóc của những người xung quanh tỷ thí đài đều dựng thửng lên.   

             - Gia hỏa này đang làm gì? Hiện tại hắn lại thi triển ra ba chiêu thương pháp, chẳng phải để cho đối phương biết hắn có Vương gia thương mà làm ra chuẩn bị sao? Như thế làm sao đánh tiếp?  

             Nhìn thấy Mạc Hiểu không trực tiếp động thủ mà lại thi triển thương pháp làm nóng người, Hồng Hạo trưởng lão vô cùng nghi hoặc.  

             Trong lúc chiến đấu cùng người khác, tốt nhất không nên cho đối phương biết thủ đoạn của mình. Bây giừo còn chưa chiến đấu đã làm lộ ra con át chủ bài, đây chẳng phải là vạch áo cho người xem lưng sao?   

             - Ha ha, yên tâm đi! - Vương Siêu cười cười, gương mặt kiêu ngạo cùng tự hào:   

             - Vương gia thương không có biện pháp phá giải. Những năm qua các chiêu thức đã sớm lưu truyền ra ngoài, không ít người đều thử bắt chước, nhưng ai có thể thực sự phá giải? Mạc Hiểu làm như vậy rất đúng! Cố ý làm cho đối phương nhìn thấy, cho nội tâm hắn sinh ra áp lực, sau đó lại đánh bại hắn. từ đó, danh tiếng cuẩ Vương gia thương sẽ được lan truyền hơn nữa!   

             - Cái này. . . Cũng đúng! - Hồng Hạo trưởng lão gật đầu.  

             Vương gia thương đúng là đã được lưu truyền từ lâu, đáng tiếc không có phương pháp vận chuyển chân khí, vì vậy dù có thể bắt chước giống nhưng cũng vô dụng, quan trọng nhất là. . . không thể phá giải được.  

             Nếu quả thật có thể phá giải, Vương Sùng cũng sẽ không có uy danh lớn như vậy.  

             Trên sân tỷ thí, Mạc Hiểu đã làm nóng người xong, cũng phô bày ba chiêu Vương gia thương một cách hoàn mỹ.  

             Còn chưa đánh, ngươi nhận thua cái cọng lông a?  

             Dù cho muốn thua, cũng là đối phương nhận thua mới đúng!  

             Mẹ nó, đây rốt cuộc thế nào?  

             Lục Tầm ở phía đối diện cũng lảo đảo một cái, rất muốn khóc.