Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 21: Cách cách”.




Vết thương này tuy bình thường không ảnh hưởng tới việc đi lại, nhưng lại khiến nàng gặp khó khăn trong lúc tu luyện, đặc biệt là độc ở xương mu bàn chân. Trong suốt nửa năm qua, ngày nào nàng cũng chịu giày vò. 

 Chính vì thế nàng mới trở thành loại ngươi khép kín, không muốn nói chuyện với ngươi khác giống như ngày hôm nay. 

 Vốn tưởng rằng cả đời này cũng không thể chữa trị được nhưng Trương Huyền lão sư – vốn bị mọi ngươi coi là phề vật, lại có thể nói đây là việc nhỏ. Điều này khiến nàng khó mà tin được. 

 Nếu trước đó mà nghe thấy điều này thì chắc chắn nàng sẽ nghĩ nghĩ đây là khoác lác. Nhưng khi nghe hắn nói ra rành mạch nguyên nhân thì nàng lại bắt đầu tin tưởng. 

 - Để ngươi một mình tiến vào phòng là bởi ta muốn giúp ngươi trị liệu. Bây giờ hãy buông lỏng toàn thân! 

 Trương Huyền lấy một chiếc hộp ngọc nhỏ từ trên tường xuống, nhẹ nhàng mở ra, ở bên trong có những cây châm bạc với độ dài ngắn khác nhau. 

 Võ giả khi tu luyện, gặp chấn thương là chuyện bình thường. Vì thế mỗi phòng học của học viện đều có bộ dụng cụ này: đó là ngân châm có thể giúp người ta khơi thông huyết mạch, tạm thời làm dịu thương thế. 

 Nhìn thấy thiếu niên trước mặt nói năng bình tĩnh và tự tin, trong nội tâm của Vương Dĩnh không kìm được mà tin tưởng, sau đó liền buông lỏng toàn thân. 

 - Viu. 

 Trương Huyền ngồi tại chỗ, không hề động đậy, cầm lấy một cái châm bạc, phi thẳng vào Vương Dĩnh. 

 - A - Vương Dĩnh kêu nhẹ. 

 Cây châm cắm chuẩn xác vào chân của Vương Dĩnh. 

 - Huyền không hành châm? - Con mắt Vương Dĩnh trợn trừng, thân thể run rẩy. 

 Huyền không hành châm là thủ pháp chữa bệnh không cần tiếp xúc với thân thể của ngươi bệnh mà tận dụng khả năng không chế lực lượng của võ giả để không chế châm bạc bay trên không, chuẩn xác đâm vào huyệt vị. 

 Làm như thế thì y sư nam không cần tiếp xúc với thân thể của bệnh nhân nữ mà vẫn có thể châm cứu, tránh khỏi sự xấu hổ ngượng ngùng. 

 Cách này nghe thì đơn giản nhưng thực ra lại rất phức tạp. Đầu tiên võ giả phải có khả năng không chế lực lượng rất tốt, chỉ mắc một chút sai lầm là thất bại. Tiếp theo khả năng hiểu biết về y thuật cũng cần cao siêu bởi cách quần áo thì sẽ rất khó xác định được vị trí của huyệt đạo nên châm cứu sẽ gặp phải nhiều khó khăn. 

 Nguyên Ngữ đại sư từng nói rằng muốn thực hiện Huyền không hành châm thì tu vi ít nhất cũng phải đạt đến võ giả tầng năm Đỉnh Lực cảnh. 

 Chẳng lẽ vị lão sư bị ngươi ta chê cười là phế vật đã đạt tới cảnh giới này rồi sao? 

 Điều đó thật khó tin. 

 Sau khi đạt tới Đỉnh Lực cảnh, mỗi lão sư đều có tiếng tăm lừng lẫy, giống như Lục Tầm lão sư. Mà căn cứ lời của Lưu lão, Trương Huyền lão sư chỉ là võ giá tầng ba Chân Khí cảnh, còn cách tầng năm Đỉnh Lực cảnh rất xa. 

 Võ giả tầng ba Chân Khí cảnh mà có thể thi triển Huyền không hành châm sao? Nàng không thể nào tin nổi. 

 Viu viu viu viu. 

 Đang lúc nàng cảm thấy không thể tin nổi thì thiếu niên trước mặt lại phóng ra mấy cái châm bạc nữa. 

 Tiếng gió vang lên không dứt, châm bạc cắm vào chân nàng, độ sâu giống hệt nhau, đủ thấy khả năng không chế lực lượng của hắn cực kỳ cao siêu. 

 Vương Dĩnh đang muốn xem đối phương chuẩn bị trị liệu như thế nào thì đã thấy bàn tay của Trương Huyền ấn vào ngân châm, truyền chân khí vào thẳng thân thể nàng. 

 - A! 

 Chân khí tiến vào trong cơ thể của nàng khiến cả người tê dại, huyệt đạo bị phong ấn trước đó lập tức trở nên thông thoáng. 

 Đây là chân khí đẳng cấp cao hơn thượng đẳng. 

 Sau một hồi, Vương Dĩnh mới nhìn rõ ràng được hình dáng của chân khí vừa tiến vào cơ thể mình. 

 Trong veo như nước, không có chút tạp chất nào. 

 Chân khí này là chân khí có đẳng cấp cao hơn cả thượng đẳng. 

 Đây chính là chân khí mà chỉ có ngươi tu luyện công pháp Thần hoặc Thánh cấp mới có thể luyện ra được. Trong toàn bộ Vương quốc, chưa từng nghe nói có ai tu luyện được. Thế mà vị lão sư hay bị chửi là rác rưởi này lại có thể làm được. Mọi ngươi đều đã nhìn lầm rồi! 

 - Tốt rồi! 

 Tinh thần nàng đang rung động thì ngân châm đã được Trương Huyền thu lại. 

 Ngay sau đó, Vương Dĩnh cảm thấy hai chân của mình thật nhẹ nhõm, dễ chịu chưa từng thấy. 

 Sau khi bị thương, hai chân của nàng có thể bước đi bình thường nhưng lại giống như bị bó thạch cao ở bên ngoài, lúc nào cũng cảm thấy cứng ngắc. Thế mà bây giờ sự thoải mái này khiến cho nàng cảm thấy giống như mình vừa phá vỡ một gông xiềng nào đó khiến cho đôi chân trở nên vô cùng linh hoạt. 

 - Chân của ta! 

 Kẻ ngốc cũng biết chân của nàng đã hoàn toàn bình phục. 

 - Lão sư, đa tạ người! 

 Vương Dĩnh quỳ rạp xuống đất, khóc đỏ cả mắt. 

 Nàng đã đợi một ngày này quá lâu, thậm chí đã hơi có chút tuyệt vọng. Nhưng nằm mơ cũng không nghĩ được rằng chứng bệnh khó chữa như thế lại được một vị lão sư bị coi là kém nhất học viện chữa khỏi. 

 - Thật ra, hắn là người có bản lĩnh lớn như vậy, chẳng qua là khiêm tốn mà thôi! 

 Trong đầu nàng chợt nghĩ. 

 Nếu như không phải khiêm tốn thì làm sao mà một ngươi có khả năng giảng bài tuyệt đỉnh, đồng thời cũng mang năng lực trị liệu siêu đẳng như thế này lại bị ngươi ta coi là lão sư rác rưởi của học viện. 

 Ý nghĩ này vừa hiện lên, Vương Dĩnh lập tức không còn ý định bỏ học nữa, một lòng muốn bái Trương Huyền làm thầy. 

 - Ừ, nếu chân của ngươi đã được chữa lành thì đi ra bên ngoài tu luyện đi, có vấn đề gì thì cứ tới tìm ta! 

 Trương Huyền dặn dò: - Ngươi gọi Lưu Dương vào đây luôn! 

 - Dạ! - Mặt mũi của Vương Dĩnh vô cùng vui vẻ, bước ra ngoài. 

 - Một lát nữa ta dự định bỏ học các ngươi có làm cùng không? 

 Trong lớp học, sau khi bốn ngươi làm quen với nhau, Lưu Dương mở miệng. 

 Quả thật hắn cực kỳ khó chịu. 

 Thân là một kẻ đứng trong hàng ngũ trăm người mạnh nhất, rất nhiều lão sư cao cấp đều sẽ muốn tranh đoạt hắn. Nhưng kết quả là bởi vì một trận đánh cược mà hắn lại phải trở thành học sinh của lão sư kém nhất học viện. 

 Cảm giác nhục nhã này khiến hắn phát điên. 

 Mặc dù thế nào thì hôm nay hắn phải bỏ học! Không ai có thể ngăn được hắn! 

 - Ta cũng muốn nhưng ta sợ lão sư sẽ tức giận rồi sẽ đánh một trận! 

 Tên mập Viên Đào khuyên. 

 - Tức giận? Hắn tức giận thì có thể làm gì ta? Ta không muốn bị hắn chỉ điểm đến mức tẩu hỏa nhập ma - Lưu Dương nói. 

 - Tẩu hỏa nhập ma? - Trịnh Dương có vẻ nghi ngờ. 

 Hắn mặc dù biết thầy của mình thi thố đạt kết quả rất kém nhưng chưa từng nghe nói rằng Trương sư đã chỉ điểm khiến một ngươi tẩu hỏa nhập ma. 

 - Ừ! - Lưu Dương nói: không tin thì các ngươi chờ xem, một lát nữa khi Vương Dĩnh đi ra, chắc chắn sẽ rất khó chịu, thậm chí còn biết rằng mình đã bị lừa. Tên Trương Huyền này có trình độ gì ta đã sớm hỏi thăm mọi ngươi rõ ràng hết. Nếu có thể chỉ điểm cho ngươi khác thì chắc chắn sẽ không đến mức bị tất cả lão sư xem thường. 

 “Cách cách”. 

 Đang nói chuyện, cánh cửa phòng chợt mở ra, Vương Dĩnh đi ra với vẻ mặt hưng phấn. 

 - Hả? 


 Một lần chỉ điểm có thể khiến học viên vui mừng như thể nhặt được bảo vật thì kể cả lão sư nổi tiếng như Lục Tầm cũng khó làm được. 

 - Lưu Dương, lão sư gọi ngươi vào! - Không cần biết người khác nghĩ gì, Vương Dĩnh nói một câu rồi đi sang một bên tu luyện. 

 - Ta? - Lưu Dương cắn răng – Ta cũng muốn xem xem hắn sẽ chỉ điểm ta như thế nào? Nếu không làm được thì ta sẽ bỏ học. 

 Lưu Dương thầm nhủ, chậm rãi bước vào căn phòng.