Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 15: Thiên Đạo Thần Công




Thần, Thánh là các cấp bậc tu luyện công pháp, đừng nói là học viện Hồng Thiên, cho dù là tuyệt thế đại tông môn, đều chưa hẳn có thể luyện đến cấp đó, hơn nữa cho dù luyện thành, họ cũng sẽ giấu giếm rất kỹ, là một người bình thường, mãi mãi cũng không có cách nào tiếp xúc được. 

 Nếu hắn có thể sáng chế loại công pháp này, về sau tất nhiên có thể khiến việc tu luyện trở nên dễ dàng hơn, vừa tốn ít công sức, vừa tăng cấp nhanh! 

 - Cũng may không có phương pháp đột phá tầng thứ tư, đi đến Tàng Thư Các xem thử! 

 Học viện tu luyện Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết, mỗi lần tu luyện lên một tầng mới đều có tư cách nhận thêm một tầng bí tịch, ở đây hắn chỉ có ba tầng phương pháp tu luyện đột phá, chưa bao giờ thấy qua tầng thứ tư. 

 Quay lại chỗ ở, lúc này trời vừa sập tối, trên đường còn có không ít người qua lại. 

 Mặt đất mông lung sáng ngời dưới ánh ánh trăng, tựa như được dát một lớp bạc sáng loáng, không ít các cặp tình nhân vụng trộm rúc vào dưới táng cây, lặng lẽ tâm tình, không gian một mảnh điềm tĩnh. 

 Trương Huyền không có thời gian nhìn những thứ này, chân hắn tăng tốc, đi không lâu, liền nhìn thấy một tòa lầu cao lớn xuất hiện trước mắt. 

 Tàng Thư Các chia lão sư và học sinh thành hai bộ phận lớn, chứa đựng các loại bí tịch của học viện, công pháp, là một trong những nơi quan trọng nhất của cả học viện. 

 - Mặc lão! 

 Đi tới cửa trước, ngồi đối diện trước cửa lớn không xa có một lão già khom người. 

 Mặc lão là một trong các thủ hộ giả của Tàng Thư Các, thực lực không biết đạt tới cảnh giới gì, nghe nói đang học ở học viện đều biết tên tuổi của lão, chỉ có điều, đã nhiều năm không có xuất thủ, không ai biết chính xác được thực lực của ông. 

 - Ngươi đến rồi! Đột phá đến võ giả cấp thứ tư rồi sao? 

 Mặc lão nhìn qua, vuốt vuốt sợi râu lưa thưa. 

 - Chỉ là nhờ may mắn mà thôi! - Trương Huyền cũng không giấu diếm. 

 - Không tệ, không tệ, tu luyện cho tốt, học viện vẫn còn cần những người có tâm huyết như các ngươi! - Mặc lão hài lòng gật đầu: 

 - Bí tịch tầng thứ tư ở ngay hàng thứ tư trên giá sách công pháp, tự ngươi tìm đi! 

 - Được! - Trương Huyền cũng không nhiều lời, liền đi vào gian phòng. 

 Hắn vừa rời đi, Mặc lão nhịn không được lắc đầu, không khỏi cảm khái: 

 -Tên nhóc này là một đứa trẻ tốt, chỉ có điều thiên phú kém một chút, tu luyện cũng hơi chậm! 

 Một võ giả cấp ba chỉ cần hai năm liền có thể đột phá, Trương Huyền này tốn đến hơn ba năm, mới có thể thành công phá cảnh, thiên phú thật sự là không được tốt cho lắm. 

 - Đạt tới võ giả cấp bốn là một chuyện rất dễ làm, một lão sư bình thường cũng có thể làm được, chỉ hy vọng lần sau học viện đừng thu nhận những giáo viên quá kém như vậy vào dạy nữa. . . 

 Nói thầm một tiếng, Mặc lão không nói thêm gì, nhắm mắt lại lần nữa. 

 Trương Huyền chỉ là một trong rất nhiều những lão sư trẻ tuổi, hắn lễ phép hơn những người khác một chút, không tính là Mặc lão thích hay không thích hắn, chẳng qua là cảm thấy thiên phú của hắn không tốt nên có chút hối tiếc thôi. 

 Trương Huyền không biết Mặc lão nói thầm, cứ như vậy đi vào Tàng Thư Các. 

 Tàng Thư Các của học viện Hồng Thiên mặc dù cũng có kích thước nhất định, so với chỗ làm việc kiếp trước của hắn không kém chút nào, nhưng so với Thiên đạo thư viện trong đầu hắn, còn kém nhiều lắm. 

 Cả hai căn bản là không cùng một cấp bậc. 

 Đi nhanh đến khu công pháp, tìm tới hàng thứ tư. 

 Nơi này quả nhiên có phương pháp tu luyện tầng thứ tư của Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết. 

 Đưa tay rút sách ra, tiện thể đọc qua. 

 Hô! 

 Trong đầu xuất hiện một bản bí kỹ giống nhau, mở ra xem, cũng không khác với bản thứ ba là mấy, ước chừng có hơn ngàn khuyết điểm. 

 - Đúng lúc nơi này còn có các bí kỹ khác, cùng xem một lượt coi sao! 

 Có kinh nghiệm đột phá trước đó, Trương Huyền cũng không nhìn xem khuyết điểm là gì, mà nhìn về giá sách trước mắt. 

 Phía trên hàng thứ tư của giá sách có bày đầy đủ các loại công pháp lít nha lít nhít, đều là phương pháp tu luyện tầng thứ tư, còn có bút ký của không ít tiền nhân lưu lại, chú giải, rất nhiều, chừng mấy ngàn bản. 

 Đổi lại là người khác, chỉ nhìn một chút chắc chắn sẽ hoa cả mắt, dù sao nhiều sách như vậy, chú giải không ít, công pháp lý luận thậm chí cũng hoàn toàn tương phản, không biết có chính xác hay không, nếu tùy tiện tu luyện, không cẩn thận sẽ dễ bị tẩu hỏa nhập ma. 

 Trương Huyền không phải người thường, có được Thiên đạo thư viện, hắn có thể tự động phân rõ đúng sai, lúc này cũng không do dự, thuận tay cầm lên một bản, nhẹ nhàng đọc qua. 

 Hô! 

 Trong đầu xuất hiện một bản giống thư tịch. 

 Trương Huyền không ngừng lại, tiếp tục cầm bản tiếp theo lên đọc. 

 Hắn bây giờ không phải đang quan sát, cũng không phải đang chọn lựa, mà là để Thiên đạo thư viện có nhiều thư tịch hơn, như vậy mới có thể chọn ra các phương pháp tu luyện chính xác và tốt hơn. 

 Rầm rầm! 

 Bên trong gian phòng vang lên âm thanh đọc sách không ngừng. 

 - Tâm tính không vững, táo bạo xốc nổi! 

 Nghe được tiếng ồn, Mặc lão nhướng mày. 

 Một khi đã tu luyện Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết, thì không cần tham khảo những cái khác, dành thời gian ghi chép phương pháp tu luyện thứ tư xong, trở về nghiên cứu tu luyện là được, tuy nói đá ở núi khác có thể mài thành ngọc, nhưng tu vi kiến thức không tới, nhìn càng nhiều càng hỗn tạp, tâm thần càng rối loạn, đến cuối cùng, chẳng làm nên trò trống gì chỉ là chuyện nhỏ, làm không cẩn thận sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, mới thật sự là chuyện lớn! 

 Ba mươi năm trước, từng xuất hiện một ví dụ như vậy, một vị lão sư thiên tài, kinh tài tuyệt diễm, tự nhận là đã vượt qua người khác quá xa, nhất định đòi đọc thêm nhiều phương pháp để có thể sáng chế tuyệt chiêu thích hợp cho chính mình, kết quả đọc quá nhiều công pháp, không xác định được phải lựa chọn cái nào, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, bây giờ hắn đã trở thành người điên rồi. 

 Tham thì thâm! 

 Đây là chân lý, cũng là sự thật. 

 Tu luyện hơn ba năm mới đưa Chân Khí cảnh đột phá lên tầng thứ tư, thiên phú không cần nghĩ, cũng có thể biết là khá kém cỏi, với thiên phú như vậy, chỉ cần ngoan ngoãn tu luyện Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết tầng thứ tư là được rồi, còn đi đọc qua những quyển sách khác, đây không phải là tự tìm thách thức cho mình hay sao? 

 Xem ra chính là một tên nhóc còn xốc nổi! 

 Lúc đầu Mặc lão đối với Trương Huyền còn có một chút ấn tượng tốt, bây giờ vì những hành động của hắn mà hoàn toàn biến mất. 

 - Giả vờ giả vịt, lừa người! 


 Nghe thấy tiếng hừ lạnh phía sau, lúc này Trương Huyền mới phát hiện, hắn chỉ tiện tay đọc qua, cũng không đọc kỹ, đã khiến chân mày của Mặc lão nhíu càng chặt hơn, thậm chí cảm thấy những tia chán ghét bắt đầu bắn về phía mình. 

 Nếu như đọc kỹ, mặc dù có chút xốc nổi, dù sao hắn vẫn là đang cố gắng học tập tri thức, còn tên nhóc này tùy ý lật sách, tốc độ đọc này, ngay cả lão cũng nhìn không thấy nội dung, một tiểu tử võ giả vừa mới lên cấp bốn thì có thể đọc được cái gì ? 

 Nhất định chính là giả vờ giả vịt, lừa mình dối người mà! 

 - Học viện thực sự là ngày càng xuống cấp, ngày càng lụn bại! 

 Mặc lão hừ một câu, nhắm mắt lại không tiếp tục để ý đến tên nhóc xốc nổi này. 

 - Tốt! 

 Đọc qua rất nhanh, bình thường một quyển sách, một hai lần thở liền có thể lật hết, hơn một canh giờ, toàn bộ tất cả các công pháp bí tịch ở hàng thứ tư đều bị hắn lật ra một lần, Thiên đạo thư viện cũng có thêm mấy ngàn bản thư tịch giống nhau như đúc. 

 - Trở về tổng kết! 

 Biết mục đích đã hoàn thành, Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, đi ra ngoài. 

 - Ngươi không ghi chép gì lại sao? 

 Nhìn thấy hắn đi tay không ra ngoài, Mặc lão cũng không nhịn được nữa. 

 Coi như là xốc nổi, hầu như ai cũng muốn ghi chép lại một phần bí tịch để trở về nghiên cứu thật kỹ, ngươi tay không mà đến, tay không trở về, ngươi đến đây chỉ để chơi thôi sao? 

 - Không có, ta chỉ xem thử thôi... 

 Không biết suy nghĩ trong lòng đối phương, Trương Huyền cười cười, quay người cáo từ. 

 - Xem thử thôi? Lỗ mãng! Xem ra học viện cũng nên chỉnh đốn đàng hoàng lại một chút! Người lỗ mãng như vậy, sao có thể làm lão sư chứ! - Mặc lão vung tay. 

 Công pháp bí tịch là thứ bất kỳ người tu luyện nào cũng đều phải tâm niệm trong đầu, tên nhóc này thế mà chỉ nhìn xem, tiện tay lật qua rồi về, đơn giản quá, không ra gì! 

 Xem ra nhất định phải tìm viện trưởng báo cáo một tiếng, để người chỉnh đốn lại các phương pháp học tập không tốt mới được. 

 Trở lại chỗ ở, Trương Huyền tìm giấy bút, lật bí tịch Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết tầng thứ tư ra, ghi chép chính xác lại. 

 Sau đó lại lật ra các bản tiếp theo, cũng viết lại toàn bộ các nội dung chính xác ra. 

 Sau khi lật ra mấy bản liên tục, Trương Huyền xoa xoa mi tâm. 

 Mấy ngàn quyển sách, đọc qua kiểu này, tưởng chừng sẽ rất phiền phức, không ngờ lại dễ dàng như vậy. 

 Đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể tăng thêm tốc độ, đột nhiên thức hải lần nữa chấn động. 

 Mấy ngàn bản thư tịch trong thiên đạo thư viện vừa mới được sao chép lại giống như có linh tính vậy, từ từ dung hợp. 

 Ông! 

 Sau tiếng động đó, mấy ngàn bản thư tịch đều dung hợp lại với nhau, hình thành một quyển sách. 

 Trên sách không có tên, Trương Huyền tiện tay lật ra. 

 - Cái này. . . Là đem mấy ngàn bản bí tịch, tất cả đều gom về cùng một cuốn sách? 

 Nhìn thoáng qua, Trương Huyền hưng phấn đến nỗi sắc mặt đỏ lên. 

 Mới vừa rồi còn nghĩ đến việc hắn phải tự mình tìm ra điểm chính xác trong mấy ngàn quyển sách, chắc chắn là phiền phức vô cùng, là một chuyện gian khổ mà hao tâm tổn trí và tiêu tốn sức lực, hắn có nằm mơ cũng không ngờ, thư viện còn có cơ chế tự động tổng hợp! 


 Tinh thần khẽ động, Trương Huyền đặt cho bản Vô Danh thư tịch này một cái tên. 

 Ông! 

 Tựa hồ cảm ứng được ý nghĩ của hắn, bìa sách trống không lúc đầu kia liền xuất hiện bốn chữ lớn. 

 Thiên Đạo Thần Công!