Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 139: Tại sao Tôn Cường lại đi ra?




Cũng khó trách vì sao Trương Huyền không cao hứng. Hắn nói dược liệu quý giá chỉ là mượn cớ. Hắn có chân khí tinh khiết để khơi thông kinh mạch, làm sao còn cần dược liệu làm gì?   

             Nếu để đối phương đi mua, làm sao hắn kiếm tiền được nữa?  

             Đang nghĩ cách giải thích như thế nào mới có thể làm cho đối phương ngoan ngoãn đưa tiền, không tiếp tục dây dưa những chuyện này, hắn liền thấy Lăng Thiên Vũ vỗ trán một cái, cười nói:   

             - Dương sư, ngươi xem! Ta đối với thuốc cũng không hiểu lắm, e rằng phải làm phiền ngươi mua giúp ta rồi!  

             Nói rồi, hắn lấy ra một tờ kim phiếu đưa tới.   

             Cũng không phải là hắn lĩnh ngộ được ý tứ của Trương Huyền, mà là dưới cái nhìn của hắn, võ giả đều có những bí mật riêng. Vị danh sư trước mắt này, có thể cứu trị thê tử mà Nguyên Ngữ đại sư đều không thể cứu trị, khẳng định có phương pháp bí truyền.  

             Nếu bản thân tự đi mua dược liệu, chẳng phải là muốn vạch trần bí mật của đối phương sao?   

             Như thế đối phương có thể cao hứng mới là lạ!   

             Vì lẽ đó, hắn lập tức thay đổi lời nói.   

             - Ừm! - Hơi nghĩ một chút, Trương Huyền cũng hiểu được. Hắn cũng không giải thích mà vẫy tay để Tôn Cường tiếp nhận kim phiếu.   

             Hắn đường đường là Danh sư, tự tay đi nhận tiền chẳng phải là tự hạ thấp giá trị sao?   

             - Được rồi, bây giờ ta sẽ chữa trị cho nàng!  

             Lấy được kim phiếu, Trương Huyền cũng không phí lời. Hắn đi tới trước mặt Ngọc Nhu, lần thứ hai lấy ra ngân châm, đâm tới mấy chỗ kinh mạch bị tắc nghẽn.  

             Cùng thời khắc đó, chân khí tinh khiết được rót vào trong cơ thể đối phương.   

             Xì xì xì!   

             Chân khí tinh khiết đi đến đâu, ràng buộc lập tức biến mất đến đấy.   

             Ngọc Nhu vẫn đang hôn mê, bỗng “Ưm!” một tiếng, chậm rãi mở mắt.  

             - Chuyện này... - Lăng Thiên Vũ và mọi người trong gian phòng đồng loạt giật nảy mình.   

             Không phải ngươi nói rất khó trị liệu sao... Cần nỗ lực tám, chín ngày, tiêu tốn vô số tiền bạc sao?   

             Vậy mà mấy giây sau , nàng liền tỉnh rồi! Hơn nữa, có vẻ như chỉ cần vận dụng mấy chiếc ngân châm...   

             - Vọng thiên! Thất thủ rồi...  

             Hiển nhiên Trương Huyền cũng không nghĩ tới đối phương tỉnh nhanh như vậy, suýt chút nữa phun máu.  

             Tỉnh dậy nhanh như vậy, hắn làm sao kiếm tiền?  

             Thiên Đạo thư viện chỉ nói ra thiếu sót, không hề nói hiệu quả sau khi giải quyết thiếu sót, cũng không biết đả thông kinh mạch nào có thể khiến người ta thức tỉnh. Hắn vốn nghĩ mỗi ngày giải quyết mấy chỗ, chín ngày giải quyết xong tất cả, thời gian vừa vặn, tiền cũng có thể kiếm được. Nhưng nằm mơ đều không nghĩ tới, hắn chỉ châm mấy nơi, người liền tỉnh rồi.   

             Khụ khụ….  

             Nàng tỉnh quá nhanh... khiến người ta cảm thấy không mảy may khó khăn chút nào, hắn làm sao lừa gạt tiền a?   

             Trương Huyền một trận phiền muộn.   

             - Dương sư lợi hại! - Sau khi hết khiếp sợ, Lăng Thiên Vũ triệt để bái phục.   

             Mặc dù nhìn bên ngoài chỉ là mấy châm đơn giản, trên thực tế lại ẩn giấu huyền cơ, làm cho người ta cảm thấy thâm ảo khó có thể hiểu rõ. Nếu không phải vậy, vì sao đến Nguyên Ngữ đại sư cũng không làm được, mà vị Dương sư này chỉ một lần liền giải quyết được?   

             Rất rõ ràng, đây là năng lực!   

             - Ế?  


             Cứ tưởng đối phương sẽ cảm thấy lãng phí tiền của, không ngờ lại thấy hắn càng thêm sùng bái. Lúc này, Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm, vung tay lên, lạnh nhạt nói:   

             - Ngày thứ nhất trị liệu, cũng chỉ có thể làm cho nàng thức tỉnh. Hôm nay ta sẽ chuẩn bị một ít độc môn dược liệu, giúp nàng khôi phục nguyên khí. Sau khi làm xong, ta sẽ phái người đưa tới.  

             - Vâng! - Lăng Thiên Vũ liền vội vàng gật đầu.   

             - Ừm! - Trương Huyền không tiếp tục nói nữa.   

             - Vậy chúng ta không quấy rầy Dương sư... - Nói rồi, hắn liền ra hiệu thuộc hạ khiêng thê tử lên, định rời đi.   

             - Thiên Vũ...  

             Hai tên thuộc hạ còn chưa đến nơi, liền thấy nữ tử trên cáng bỗng mở miệng nói, thân thể loáng một cái, chậm rãi đứng lên.   

             - Thân thể ngươi còn yếu, nhanh nằm xuống... - Thấy nàng đứng dậy, Lăng Thiên Vũ vội vàng đi tới.   

             - Không cần! Ta nằm nửa năm nay đã cảm thấy thân thể tê cứng. Ta muốn đứng dậy đi lại một chút...  

             Tuy rằng thân thể còn có chút suy yếu, nhưng được phu quân đỡ đã có thể chậm rãi bước vài bước.  

             - Chính là nhờ vị Dương sư này đã xuất thủ cứu ngươi. - Lăng Thiên Vũ vội vã giới thiệu.   

             - Dương sư? Danh sư? - Ngọc Nhu vội vàng quỳ gối:   

             - Ngọc Nhu đa tạ ân cứu mạng của Dương sư...  

             - Nhấc tay mà thôi, không cần đa lễ. - Trương Huyền âm thầm đau lòng, trên mặt lại tỏ ra không để ý.   

             Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, mấy người Lăng Thiên Vũ càng thêm khâm phục.   

             Đây mới là danh sư chân chính!   

             Giải quyết vấn đề lớn như vậy, lại không khoe khoang công lao, để người khâm phục.   

             Buồn cười mới vừa rồi bọn họ còn hiểu lầm hắn, thực sự là... Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.   

             Ngay sau đó, Lăng Thiên Vũ đã giải quyết được vấn đề bèn mang theo thê tử rời đi. Tôn Cường cũng thức thời, vội vàng cầm trong tay kim phiếu giao cho lão gia.   

             Trương Huyền nhìn lướt qua một chút, âm thầm thán phục.   

             Mười tấm mười vạn, gộp lại chính là một trăm vạn.   

             Dương Mặc không biết “hành nghề” bao nhiêu lâu mới lừa gạt được nhiều tiền như vậy. Thế mà Danh sư chỉ một lần chữa bệnh liền kiếm được nhiều như vậy... Ngẫm lại thật rất khủng bố.  

             Nhưng mà... sau khi hết khiếp sợ, Trương Huyền vẫn đau đầu như cũ.   

             Một trăm vạn nhìn như rất nhiều, trên thực tế đối với tình hình trước mắt của hắn mà nói... Vẫn như cũ là muối bỏ biển.   

             Vốn hắn còn muốn nhiều kéo mấy ngày, kiếm thêm chút tiền. Kết quả... Người ta không những tỉnh táo, còn đứng đứng dậy đi ra ngoài. Lại liều mạng níu giữ cũng không tốt lắm a.   

             - Thê tử của Lăng đại nhân được coi là mắc bệnh nan y trong toàn bộ Thiên Huyền vương thành. Vậy mà lão gia ra tay một lần không chỉ khiến nàng tỉnh táo, còn trực tiếp có thể đi bộ. Quả thực quá lợi hại!!! - Tôn Cường hưng phấn nhắc tới, lộ rõ ánh mắt sùng bái.  

             Không nghe lời này còn tốt, vừa nghe Trương Huyền càng thêm phiền muộn.  

             Thật vất vả kiếm được một phú hào ngàn tỉ. Kết quả, bởi vì không biết hiệu quả trị liệu, không thể “làm thịt” đối phương. Ngẫm lại cũng đủ bi thương!  

             - Quên đi! Đi bước nào tính bước ấy đi!  

             Nếu không thể kéo dài thời gian trị liệu, vậy thì mau nhanh chữa khỏi đi! Trương Huyền đưa cho Tôn Cường một tấm kim phiếu và một đơn thuốc, để hắn đi mua một chút dược liệu.   

             Mặc dù hắn là chính thức luyện đan sư, nhưng là thông qua nhờ Luận đan, vì vậy không thể luyện chế đan dược . Nhưng kê toa một ít thuốc bột bồi dưỡng thân thể vẫn là rất đơn giản.   

             Những thuốc này coi như là “Quý giá dược liệu” đi!   

             Dù sao đối phương chỉ lo bản thân tức giận, nên sẽ không tìm người kiểm nghiệm.  

             …  

             - Ông chủ, cho đến bình trà! - Đứng ở phía trước quầy trà , Đỗ Viễn tìm một bàn đơn ngồi xuống, tiện tay ném ra một đồng tiền vàng.   

             - Đến đây!  

             Ông chủ là một ông lão hơn năm mươi tuổi, cười khanh khách bưng một bình trà đi đến trước mặt.   

             - Ông chủ, ta hỏi ngươi một chuyện… - Thấy quầy hàng vừa vặn ở vị trí đối diện với phủ đệ, Đỗ Viễn không nhịn được mở miệng.  

             - Khách quan muốn hỏi gì cứ việc nói... - Nhìn thấy kim tệ, con mắt ông chủ nhất thời sáng lên.   

             - Ta muốn hỏi một chút phía đối diện... - Đỗ Viễn chỉ về căn nhà đối diện, đang muốn nói tiếp, đột nhiên liền nhìn thấy cửa viện phủ đó lần thứ hai chầm chậm mở ra.   

             - Tại sao Tôn Cường lại đi ra?  

             Ta sẽ không nhìn lầm đi...   

             Nếu không phải hắn sớm biết thê tử của Lăng Thiên Vũ bị bệnh nặng, hiện tại tuyệt đối sẽ nghi ngờ có phải là đối phương đang diễn trò hay không...   

             Ta ngất! Đây chính là chứng bệnh đến Nguyên Ngữ đại sư đều không giải quyết được. Lúc vào còn nằm cáng, không tới mười phút ... Đi bộ đi ra...  

             Đỗ Viễn cảm thấy con mắt của mình có phải đã mù!