Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 115: Đương nhiên rồi!




Mặc dù vị trước mắt này chỉ kể ra khuyết điểm trong quá trình luyện đan của ba vị luyện đan sư, nhưng đồng thời cũng cho thấy năng lực khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi.  

             Chưa kể đến những thứ khác, chỉ dựa vào việc động tác của Trình Giang vừa rồi có tốc độ nhanh như vậy, thời gian luyện đan lại ngắn mà hắn lại có thể nhìn ra từng động tác, phân tích ra nguồn gốc của từng thủ pháp, cũng thành công phản đòn lại đám người muốn học trộm kỹ nghệ của hắn. . .  

             Chỉ so về nhãn lực và số lượng tri thức như thê 1này thôi thì không ai có thể sánh được với hắn.  

             –Ba vị luyện đan sư đã nhận thua rồi, còn có bảy vị, trong các người ai muốn lên trước ?  

             Không có ai lên tiếng nên Trương Huyền tiếp tục nhìn về phía bảy người kia.  

             Luận đan thì nhất định phải để cho toàn bộ mười vị luyện đan sư đều phải nhận thua mới được, không thì là không được tính thông qua.  

             –Chuyện này. . .  

             Còn dư lại bảy người tiếp tục trầm mặc.  

             Nhãn lực của đối phương cao siêu thì cũng thôi đi nhưng kết cụ của ba vị luyện đan sư vừa bị hắn vạch trần đều quá thảm: một tên thì ở trước mặt mọi người bị vạch trần là bị mang nón xanh, một người thì sắp phải chết, kẻ cuối cùng chính là thân bại danh liệt. . .  

             Bọn họ chỉ là tới để tham dự luận đan chứ còn chưa muốn bị vạch áo ra cho người ta xem mà còn bị thương tích đầy mình!  

             Nhưng nhãn lực của đối phương lợi hại như vậy, người có tâm cảnh yếu một chút thì chắc chắn sẽ bị nhìn ra. Dưới loại tình huống như thế thì ai còn dám tiếp tục ngoi đầu lên chứ?  

             Hơn nữa. . . Luận đan là phải tỷ thí mới có thể nhận thua!  

             Nếu làm như vậy chẳng khác nào là nhường hoặc gian lận, một khi bị nghi ngờ thì kiểu gì cũng sẽ bị tra ra, nhất định sẽ bị xóa bỏ tư chất luyện đan sư.  

             Cho nên trong bảy người còn lại thì không ai dám làm chim đầu đàn hết!  

             –Chư vị, mong các vị nhanh chóng một chút, thời gian không thể cứ lãng phí như vậy!  

             Âu Dương Thành đã nhận thấy tình huống này có chút xấu hổ nên đành mở miệng nhắc nhở  

             –Để ta tới cho!  

             Trầm mặc một lát, luyện đan sư Đỗ Mãn đứng dậy.  

             Y và Trương Huyền xem như là có quen biết, thậm chí còn ép buộc hắn đánh cược. Y cho rằng Trương Huyền chỉ là một tên tiểu tử cuồng vọng, không biết trời cao đất rộng, nhưng nằm mơ y cũng không ngờ… hắn lại có được nhãn lực cùng năng lực như thế!  

             Dù là bản thân y cũng không có cách nào sánh được năng lực như vậy!  

             Nhưng mà bậy giờ cũng không còn có cách khác, bọn họ cũng không thể cứ lãng phí thời gian kiểu này được.  

             –Đan sư Đỗ Mãn đừng gấp! Nhường cho ta tới trước đi!  

             Đỗ Mãn đang muốn luyện đan để Trương Huyền vạch trần khuyết điểm của mình thì, một lão giả đứng dậy.  

             –Là đan sư Bạch Minh!  

             –Vừa rồi Trương Huyền vạch trần Trình Giang học trộm Thiên Ti Huyễn Thủ của ông ta, hình như ông ta rất tức giận mà, sao bây giờ lại muốn ra tay vậy?  

             –Không biết, cứ chờ một chút xem sao!  

             Khi nhìn thấy vị lão giả này, tất cả mọi người đều bắt đầu run rẩy.  

             Đan sư Bạch Minh không chỉ là người có tuổi tác lớn nhất, tư lịch nhiều nhất mà còn là người là uy vọng nhất trong mọi người.  

             Ông ta không chỉ là luyện đan sư, người cầm lái của Bạch gia một trong bốn gia tộc lớn nhất Thiên Huyền thành.  

             Phía sau lưng ông chính là quyền thế và uy vọng!  

             Nếu Bạch đan sư muốn tỷ thí trước thì cứ tự nhiên, tại hạ mạn phép quan sát vậy!  

             Đan sư Đỗ Mãn ngồi xuống.  

             Luận về tư lịch hay địa vị thì y đều không thể so với vị Bạch đan sư này.  

             Trương Huyền, nhãn lực của ngươi quả nhiên rất tốt, hơn nữa năng lực phân tích cũng rất mạnh, bất quá. . . Lại sử dụng cho việc đầu cơ trục lợi, chứ chưa chắc ngươi có thể hiểu biết về việc luyện đan được như thế!  

             Xác định xong người được chọn, Bạch Minh nhìn về phía Trương Huyền, giọng nói có chút lãnh đạm.  

             Cũng khó trách ông ta tức giận, vừa qua đại thọ đã bị người đánh cắp bí tịchgia truyền. Đối phương tuy đáng chết nhưng chuyện này lại bị vạch ra trước mặt mọi người cũng làm cho ông ta rất mất mặt.  

             Nói gì đi nữa thì Bạch gia lớn như vậy mà không ngăn được một tên luyện đan sư, lời này mà truyền ra thì cả gia tộc đều bị mất thể diện.  

             Đầu cơ trục lợi hả? Sao Bạch đan sư lại nói như thế?  

             Trương Huyền có chút kinh ngạc.  

             Đơn giản thôi, vừa rồi vô luận là Mạnh Nham, Trần Tiêu hay là Trình Giang thì khi nãy, những điểm thiếu hụt mà ngươi kể ra cũng vừa mới bắt đầu hình thành, nếu nghĩ kỹ lại thì có thế là do ngươi đã nghe nói về tính cách hoặc những việc họ đã làm gần đây rồi sử dụng phương pháp suy đoán để kết luận ra thôi!  

             Bạch Minh nhẹ nhàng nói ra.  

             Phương pháp suy đoán à?  

             Không sai, Bạch đan sư vừa nói như vậy thì ta cũng nghĩ đến!  

             Đúng vậy! Cứ lấy Mạnh Nham làm thí dụ, nếu sớm biết hắn buổi sáng giết tiểu thiếp của chính mình thì tất nhiên còn có tồn tại sát khí cùng lửa giận, từ đó là có thể nhẹ nhàng kết luận ra Tĩnh Tâm đan hắn ta luyện chế khẳng định không có công hiệu!  

             Trần Tiêu đan sư cũng như giống vậy, nếu đã biết hắn bị bệnh, mệnh không còn lâu dài thì tự nhiên cũng có thể nói ra được là đan dược vấn đề. Tĩnh Tâm đan đại diện cho tâm cảnh, khi đã sớm biết những tin tức này thì cho dù là heo cũng có thể biết đan dược không ổn!  

             Các ngài vừa nói như vậy, ta cũng có chút hiểu ra, nếu là Trương Huyền đã chuẩn bị trước, biết việc Trình Giang học lén thủ pháp cảu mọi người thì suy đoán ra việc đối phương sẽ tham khảo mấy thứ kia cũng rất đơn giản!  

             Lời Bạch Minh nói như một viên đá làm dấy lên ngàn cơn sóng, tất cả mọi người đều "Bừng tỉnh đại ngộ" giống như hiểu ra cái gì.  

             Trước đó bởi vì bọn họ không thể nào hiểu được đối phương làm cách nào để nhìn ra được những khuyết điểm này nên mới cảm thấy sợ hãi, giờ phút này đã biết được nguyên nhân thì sự kinh sợ cũng mất theo.  

             Nói thật, nếu như cho bọn hắn biết những tin tức này thì bọn hắn cũng nhất định có thể đánh giá ra từng khuyết điểm của mỗi người rồi sớm tìm ra vấn đề.  

             Hử? Phương pháp suy đoán sao? Một ý tưởng khá thú vị đấy!  

             Không ngờ não động của vị đan sư Bạch Minh này lớn như vậy, Trương Huyền cười nhạt một tiếng:   

             Ngài đừng quan tâm ta dùng phương pháp gì, chỉ cần ta có thể nhìn ra khuyết điểm của ngài khi luyện đan là được!  

             Không sai, nếu ngươi có thể nhìn ra khuyết điểm luyện đan của ta thì ngươi hoàn toàn thắng , bất quá, ta cũng phải sửa đổi quy tắc một chút !"  

             Đan sư Bạch Minh nói tiếp:  

             Xin lắng nghe một chút!  

             Ngươi vẫn là nhìn ta luyện đan, vạch ra khuyết điểm của ta, nhưng. . . cái ta muốn chính là ngươi phải vạch ra chỗ thiếu hụt chân chính trong quá trình luyện đan, như là thủ pháp, khống chế lửa luyện, cách phối hợp dược liệu… Mà không phải là dùng cảm xúc hay mấy việc vặt bên ngoài để suy đoán ra!  

             Bạch Minh nói.  

             –Đúng! Nên làm như vậy đi!  

             –Nếu như thế hắn sẽ không thể dùng cảm xúc hay các yếu tố ngooại cảnh để rêu rao nữa!  

             –Có quy định này, cho dù hắn muốn dùng phương pháp suy đoán thì cũng chả đoán được gì đâu!  

             –Đúng vậy! đây mới đúng là chỉ ra điểm thiếu hụt!  

             Mọi người đều gật đầu.  

             Thật ra, tất cả mọi người đều bị khả năng vạch trần của Trương Huyền làm cho sợ hãi. Họ là người tu luyện, một đường lên cao, phải trổ hết tài năng của bản thân mình từ trong số trăm vạn người tu luyện thì có ai mà không có một hai việc bí mật không thể lộ ra ngoài chứ? Vạn nhất việc đó bị tiểu tử này nói ra trước mặt mọi người thì thật sự là mất mặt.  

             Cho nên, khi đan sư Bạch Minh vừa tuyên bố quy tắc mới thì lập tức được mọi người ủng hộ.  

             Chỉ cho phép ngươi nói khuyết điểm trong phương diện luyện đan, không cần phải nói mấy việc bên ngoài như từng giết người hay là sắp chết,…  

             Mặc dù bọn họ là luyện đan sư. . . nhưng tim cũng chả khỏe hơn người thường bao nhiêu đâu!  

             –Ngài đã chắc chưa?  

             Nghe thấy quy tắc mà đối phương mới công bố, sao Trương Huyền không biết bọn họ đang sợ gì cơ chứ, vì thế hắn nở nụ cười.  

             –Đương nhiên rồi!  

             Đan sư Bạch Minh hất ống tay áo lên:   

             –Xem ngươi có dám hay không đây!  

             –Bắt đầu đi!  

             Trương Huyền lười nhác lên tiếng.  

             –Được!  

             Nhất phẩm đan dược, Nhuận Huyệt đan! Đây là đan dược chuẩn bị chuyên biệt cho cường giả võ giả lục trọng, có thể làm dịu huyệt đạo giúp người tu luyện có thể tiến xa hơn trong cảnh giới Ích Huyệt.  

             Lúc trước, Thượng Thần trưởng lão từng tốn một cái giá rất lớn để có cho Thượng Bân viên, còn một viên là để làm tiên công cho Bạo thiên Sư giáo huấn Trương Huyền.  

             Dù vậy, Bạo Thiên Sư vẫn phản chiến, điều này khiến cho Thượng Bân oán hận không thôi.  

             Nhưng dù nói thế nào thì trong số các loại nhất phẩm đan dược thì Nhuận Huyệt đan cũng xếp ở vị trí trung bình, hơn xa Tĩnh Tâm đan!