Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 11: Cầu xin tha thứ




Võ giả tầng bốn Bì Cốt cảnh, cơ bắp, xương cốt và cả làn da đều được tôi luyện khiến cho lực lượng tăng lớn. Chân Khí cảnh so với Bì Cốt cảnh kém nhau rất xa. 

 Hiện tại, tiểu tử này mới chỉ ở Chân Khí cảnh, vậy mà có có thể dùng một chiêu đánh cường giả Bì Cốt cảnh phun máu, khiến người ta vô cùng bất ngờ, khó có thể tin được. 

 Lần trước tỷ thí để khảo hạch, tên gia hỏa này không phải đứng bét sao? Tại sao… bây giờ hắn lại mạnh như vậy? 

 “Chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi. Chúng ta không cần phải sợ hắn!” Tiền Bưu rống to một tiếng. 

 Một lão sư khác cũng nghĩ như vậy, bèn lao đến. 

 Hắn cũng là võ giả Bì Cốt cảnh hậu kỳ giống Lý Nguyên. Khi hắn cử động, cơ bắp cuồn cuộn như cốt thép, làn da tựa tấm thép, khiến mọi người cảm giác như không thể phá vỡ tầng phòng ngự của hắn. 

 “Nằm xuống cho ta!” Đi đến trước mặt Trương Huyền, hắn ta trừng mắt, vồ tới. 

 Đùng… Đùng… 

 Không khí bị nén lại, phát ra tiếng nổ lớn. 

 Đối diện với tuyệt chiêu tàn nhẫn của đối phương, Trương Huyền mặt không đổi sắc, ngón trỏ chập với ngón giữa, chếch lên trên một chút. 

 Bịch! 

 Cảm thấy dưới nách tê rần, mắt hắn tối sầm lại, thân thể như sắt thép ngã ầm xuống đất. 

 “Cái gì?” Chỉ với hai chiêu, hai vị võ giả cảnh giới tầng bốn bị trọng thương ngã sấp mặt. Còn lại Tiền Bưu và người còn lại dù có ngốc cũng biết họ đã xem thường gia hỏa này rồi! 

 “Cùng tiến lên…” Tiền Bưu hét lên, giơ nắm đấm muốn xông đến. Không ngờ, chưa động thủ, hắn đã thấy Trương Huyền xuất hiện trước mặt. Tay trái Trương Huyền vồ lên mặt hắn, tay phải nhẹ nhàng đâm về phía trước. 

 Phù…phù… 

 Dưới bụng Tiền bưu tê rần, ngã xuống. Hắn vừa chạm đất, lão sư còn lại cũng nằm bẹp trên đất run rẩy như điên. 

 “Ngươi…Tại sao ngươi có thể biết tất cả mệnh môn của chúng ta?” Phun ra một ngụm máu tươi, Tiền Bưu sợ hãi ngước nhìn gia hỏa trước mặt. 

 Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao thực lực của đối phương rõ ràng kém xa bốn người họ nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại. 

 Vừa ra tay đã nắm được nhược điểm chí mạng, làm sao họ đỡ nổi? Người tu luyện ai cũng có mệnh môn. Chỉ cần đánh vào chỗ đó, dù là trẻ con cũng có thể giết người. 

 Nói đi cũng phải nói lại, mệnh môn là nơi quan trọng nhất nên được người tu luyện bảo vệ rất cẩn thận. Dù có là người thân thích nhất cũng không cho biết. Vậy mà mặc dù thực lực của Trương Huyền không mạnh nhưng dường như biết được mệnh môn của họ ở đâu, vừa ra tay liền đánh những chỗ yếu hại. 

 Không thể ngăn cản! 

 Nghe thấy đối phương vô cùng kinh ngạc, Trương Huyền cười cười, không buồn giải thích. 

 Dĩ nhiên là dựa vào Thiên đạo thư viện á! 

 Thiên đạo thư viện không chỉ nhìn ra chỗ thiếu hụt của công pháp mà còn có thể nhìn ra mệnh môn của mỗi người tu luyện. Sau đó ghi chép lại rất rõ ràng, chi tiết. 

 Đã biết được khuyết điểm của chiêu thức, dù cho Trương Huyền là người Địa cầu xuyên việt tới, không quen thuộc công pháp của dị giới, cũng có thể chế phục bốn người rất dễ dàng. 

 “Nếu đã đánh cược thì phải chuẩn bị tinh thần trả cược chứ. Nếu các ngươi ngoan ngoãn để ta tát mấy cái, mọi chuyện sẽ không phiền phức như vậy.” Trương Huyền cười khẽ. 

 “Trương Huyền, ngươi đừng đắc ý! Mặc dù không biết ngươi đã dùng phương pháp hèn hạ gì để biết được mệnh môn của chúng ta, hạ gục chúng ta. Nhưng ngươi là lão sư thấp kém nhất mà lại công khai ra tay với các lão sư khác, chỉ với lý do này chúng ta có thể kiện ngươi ra học viện để hủy bỏ tư cách giảng dạy của ngươi!” Tiền Bưu quát tháo. 

 Trong học viện, đẳng cấp của giáo sư được phân chia rõ ràng. Hạ đẳng lão sư mà dám đối đầu với cao cấp lão sư, chính là đại nghịch bất đạo. 

 Trương Huyền còn trẻ, thi khảo hạch lại bị không điểm nên địa vị thấp kém. Nếu tin tức hắn làm bị thương bốn vị lão sư có địa vị cao truyền ra khắp học viện, chắc chắn sẽ gây nên chấn động. Nhẹ thì hắn sẽ bị bủy bỏ tư cách giáo sư, không cẩn thận còn bị khai trừ ngay lập tức. 

 “Sao nào? Không đánh lại ta liền đem quy củ ra dùng?” Đối mặt với sự uy hiếp của đối phương, Trương Huyền giống như không thèm quan tâm. 

 “Đúng vậy!” Lý Nguyên cũng nghĩ đến chuyện này, đôi mắt ánh lên hưng phấn và tàn nhẫn: “Ngươi hãy ngoan ngoãn quỳ xuống để chúng ta đánh một trận ngay lập tức! Nếu làm chúng ta hài lòng sẽ không bẩm báo lại chuyện này. Nếu không, ngươi cứ chờ bị khai trừ đi!” 

 “Sau khi bị khai trừ công chức, không có thân phận lão sư bảo vệ, chúng ta có giết ngươi cũng không ai dám nói gì!” Một vị lão sư khác cũng quát lên. 

 Tại Thiên Huyền vương quốc, lão sư trong học viện có địa vị tương đối cao. Một khi mất đi thân phận này, địa vị sẽ rớt xuống ngàn trượng. Người khác thật sự dám động thủ giết hắn. 

 “Nếu các ngươi đã muốn dùng quy củ để nói chuyện, đơn giản thôi, ta cũng sẽ dùng quy củ nói chuyện với các ngươi!” Trương Huyền không thèm để ý, đi đến trước mặt Tiền Bưu: “Tiền Bưu lão sư, nửa năm trước ngươi từng vụng trộm lấy bảo vật của Trần Minh trưởng lão đem đi nịnh nọt tiểu thiếp. Ba tháng trước, ngươi tham ô công quỹ, mua nhà cho hậu nhân. Một tháng trước, làm vỡ đồ sứ mà Liễu Khê trưởng lão yêu quý nhất rồi đổ tội cho một học viên, khiến hắn bị đuổi học vô cớ… Những việc này ngươi có cần ta nói ra từng chuyện từng chuyện trước mặt cấp trên không?” 

 “Ngươi…ngươi…” Con ngươi của Tiền Bưu co rụt lại, thân thể mập mạo run rẩy không ngừng. Ngay cả đồng sự của hắn, đám người Lý Nguyên, cũng không biết, tại sao hắn biết được những chuyện đó? Lại còn nói chi tiết rõ ràng như vậy. 


 “Lý Nguyên lão sư, ba năm trước ngươi làm nhục một nữ sinh khiến nàng tự sát. Không biết oan hồn đó có đến tìm ngươi không? Vài ngày trước, sau lưng ngươi mọc nhọt, có lẽ là do nàng đến trả thù đi!” Không để ý đến Tiền Bưu đang hoảng sợ, Trương Huyền quay sang nói với Lý Nguyên. 

 “A…” Nghe đến đó, Lý Nguyên sợ chết khiếp, liên tục lui về phía sau, mặt cắt không còn giọt máu. 

 Ba năm trước đây, hắn nhìn trúng một mỹ nữ của học viện. Sau đó hắn đã vũ nhục nàng, khiến nàng xấu hổ và tức giận dẫn đến tự sát. Chuyện này tuyệt đối bí mật. Trừ hắn ra, không có bất kỳ người nào biết. Mà trong ba năm qua, vì lương tâm cắn rứt, hắn thường xuyên mơ thấy oan hồn đối phương đến giết mình. Nửa tháng trước, phía sau lưng mọc một cái nhọt vô cùng lớn, nhìn như bàn tay người, khiến hắn sợ chết khiếp. 

 Giờ phút này, nghe thấy Trương Huyền nói tường tận như vậy, toàn thân hắn trở nên run rẩy. 

 Phù phù! 

 Đầu gối hắn mềm nhũn, quỳ rạp trên nền đất. Thậm chí đám người xung quanh còn ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc. Đường đường một võ giả tầng tư hậu kỳ lại bị dọa vãi tè. 

 “Đỗ Thuần lão sư, ngươi cướp đoạt sản nghiệp của huynh đệ tốt, dùng rượu độc hại chết người ta. Mặc dù năm đó chưa xử lý chuyện này, nhưng ngươi nghĩ xem nếu bây giờ nhắc lại, ngươi còn có thể làm lão sư được nữa không?” 

 “Bạch Lâm lão sư, mặc dù ngươi không làm những chuyện quá xấu xa, nhưng là người yêu thích đồ cổ, chắc bình thường đã thu không ít lễ vật của học sinh đi! Nếu ta không nhìn lầm, nhẫn Cổ Ngọc trên tay ngươi chính là của một học sinh dùng để nhờ vả ngươi. Còn chuyện nhờ vả đó là gì, có cần ta nói một cách cẩn thận không?” Trương Huyền nhìn về phía hai vị lão sư còn lại, nói tiếp. 

 “Ngươi…ngươi là ma quỷ!” 

 “Ngươi không phải người!” 

 Hai vị lão sư này cũng vị dọa đến mức run rẩy toàn thân, hoảng sợ nhìn nhau. 

 Những việc bọn họ đã làm, mặc dù không đến mức người không biết quỷ không hay, nhưng người ngoài nhất định không thể biết được. Thế mà gia hỏa này lại có thể rõ như lòng bàn tay, chắc chắn hắn là ma quỷ! 

 Nếu bọn hắn bị đánh bại bằng võ nghệ, cùng lắm thì thấy nhục nhã thôi, sẽ không cảm thấy sợ hãi. Nhưng những điều này vừa được nói ra, bọn hắn thực sự hoảng sợ rồi! Tưởng như tất cả quần áo trên người đều bị tan thành từng mảnh trong nháy mắt, trần như nhộng trước tất cả mọi người. 

 Thử tương tượng, một khi tất cả chuyện này bị lan truyền ra ngoài, không thể tiếp tục làm lão sư là chuyện nhỏ, đáng sợ là bọn hắn có thể bị ra tòa án dành cho giáo viên, tử hình tại chỗ. 

 “Chúng ta sai rồi!” 

 “Trương Huyền lão sư, ngươi là đại nhân đừng chấp nhặt tiểu nhân, xin hãy bỏ qua cho chúng ta đi…” 

 … 

 Đám người run rẩy toàn thân, sợ hãi van xin. 

 “Trương Huyền lão sư, đây là thân phận ngọc bài mà ngươi muốn. Ngươi cần bao nhiêu cứ lấy tự nhiên…” 

 … 

 Nghe thấy hắn nói sẽ không tố cáo mình, đám người Tiền Bưu mới thở phào nhẹ nhõm, liên tục cầu xin tha thứ. 

 Không đánh lại người ta, còn bị nắm nhược điểm, không cầu xin tha thứ cũng không được a!