Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 108: Thiếu hụt!




- Cái gì ?  

             - Chúng ta là luyện đan sư chính thức, ngươi chỉ là một học đồ, lại dám lên mặt dạy bảo bọn ta?   

             - Ngươi còn ở đó làm bộ làm tịch gì nữa? Thủ pháp luyện đan của chúng ta có nhiều mặt, đừng nói là vạch trần sai lầm, có thể nhận ra bọn ta đang dùng thủ pháp gì coi như ngươi thắng!  

             Nghe thấy lời nói của Trương Huyền, đám người lập tức như ong vỡ tổ.   

             Một tên nhóc con miệng còn hôi sữa, lại còn nói chỉ cần bọn hắn luyện đan, liền có thể nhìn ra thủ pháp, chỉ ra sai sót, đây là đầu óc bị vô nước hay là lừa bịp đây?  

             - Hắn... Điên rồi sao?  

             Mấy người như Âu Dương Thành, Văn Tuyết cũng đều sắp phát điên lên.  

             Luận đan, nhiều nhất chỉ đem ra một vài vấn đề để nói, cho dù có chút hiếm thấy, nhưng chỉ cần quen thuộc các thủ pháp luyện đan, rất có thể được cân nhắc cho luận đan, hắn lại ở đó đòi chỉ ra thủ pháp và sai lầm... Đây là cái quỷ gì?  

             Luyện đan giống như viết chữ, một vạn người thì có một vạn kiểu chữ, cùng một loại đan dược, thủ pháp luyện chế không có một ngàn cũng chí ít có hơn tám trăm loại, chủng loại phong phú, chiêu số phức tạp, hơi có một chút chênh lệch, lại trở thành một thủ pháp khác rồi.  

             Mặt khác, một loại luyện đan thủ pháp có thể truyền từ đời này sang đời khác, đồng thời công xuất luyện chế thành đan thuốc, nếu không phải làm đi làm lại cả trăm lần, thì ai cũng có thể làm được rồi. Không nói đến chuyện hoàn mỹ hay không hoàn mỹ, chí ít những thầy luyện đan này, mỗi ngày đều sử dụng, chẳng lẽ họ không nhận ra bất kỳ chỗ sai lầm nào.  

             Đừng nói là một vị luyện đan sư tam phẩm, luyện đan sư có cấp bậc càng cao, thì liền khó mà tìm thấy sai lầm của bọn họ!  

             Đây cũng không phải là khó gia tăng, mà là thay đổi quy tắc, đem độ khó thăng cấp đến vô biên vô hạn!  

             Nếu như nói học đồ luận đan chỉ là phép trừ trong phạm vi một trăm thì Trương Huyền đưa ra yêu cầu này tương đương thăng cấp lên hàng ngàn hàng vạn lần!  

             Độ khó của cái này không phải là ngừng gia tăng, mà là đã gia tăng đến không có cực hạn rồi.  

             Đại ca, ngươi xác định không có nói đùa chứ?  

             Văn Tuyết nhìn Trương Huyền giống như nhìn quái vật.  

             Hôm qua ngay cảTàng thư khố của công hội luyện đan sư ở đâu hắn cũng không biết, khảo hạch học đồ nên đọc sách gì hắn cũng không biết, hôm nay liền trở thành tuyệt thế đại cao thủ, ở trong này nói nhăn nói cuội, nếu như tự mình nhìn thấy quá trình đọc sách của hắn, người khác khi nghe thấy những điều này đều sẽ cho rằng hắn là bị tinh thần phân liệt.  

             Một người cho dù có khác biệt, nhưng cũng không thể khác biệt lớn như vậy đi!  

             Coi như muốn nổ, cũng không cần chơi lớn như vậy đi!  

             - Sao vậy? Không dám đồng ý? Là do các người sợ ta vạch trần sai lầm các ngươi, khiến cho các ngươi mất mặt có phải không? Hay là sợ thủ pháp của mình bị ta nói toạc ra, cảm thấy không còn mặt mũi?  

             Không để ý tới ánh mặt mọi người nhìn hắn như quái vật, Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng.  

             Trên đường tới hắn còn không sao.  

             Mặc dù nhìn qua hết toàn bộ sách trong Tàng thư khố của công hội luyện đan sư, nhưng hắn phải biết, muốn hoàn thành luận đan, e rằng cũng rất khó khăn.  

             Dù sao ở đây cũng có nhiều luyện đan sư như vậy, ai ai cũng có nhiều năm kinh nghiệm luyện đan, có thể nói ra một hai cái thư tịch đã đọc rõ ràng không thể nào giải quyết được vấn đề!  

             Một khi không đáp lại được, liền thua!  

             Đã như vậy, nên nghĩ biện pháp để bọn hắn không đề cập tới những vấn đề này.  

             Đối với người khác, nhìn bọn hắn luyện đan, vạch trần được thủ pháp và sai lầm, đã là phương pháp biện luận cực kỳ bất thường rồi, nhưng Trương Huyền có được Thiên Đạo thư viện, có thể tuỳ ý nhìn ra bất cứ thiếu hụt gì, ngay cả chuyện hiếm thấy nhất, ở trên người hắn liền biến thành cực kỳ đơn giản.  

             Luyện đan sư luyện đan cũng giống như võ giả khi thi triển võ kỹ, chỉ cần nhìn qua, sẽ có thư tịch xuất hiện.  

             Cho nên, Trương Huyền vừa đến liền cố ý khiến cho bọn chúng tức giận, để đám người đó nổi điên lên, sau đó lại lấy giọng điệu khinh miệt ranói, đám người này nhất định sẽ cảm thấy hắn ngạo mạn vô lễ mà đồng ý.   

             Chỉ cần bọn họ đồng ý loại phương thức khảo hạch này...  


             Hắc hắc, tiểu tử, nhìn xem ta có chơi chết các ngươi không!  

             - Nếu ngươi đã muốn tìm đường chết thì bọn ta đành tiễn ngươi một đoạn vậy!   

             - Đúng vậy, để ngươi khoác lác một chút đi, một lát nữa có khóc cũng không kịp!  

             ...  

             Quả nhiên, vừa mới kích bọn họ một lần nữa, đám người tất cả đều sắp khè ra lửa.  

             Từng người đều hận không thể mở miệng chửi mười tám đời tổ tiên Trương Huyền một lần.   

             Không có mặt mũi, không có mặt mũi... cái đầu ngươi!  

             Ta đã dám nói, chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh này!  

             Mười vị luyện đan sư từng người đều có ý chí chiến đấu sôi sục.  

             Nếu không phải cố kỵ thân phận mình là một luyện đan sư chính thức chỉ sợ bọn họ đã sớm xông lên, đánh hắn một trận.  

             - Nếu chư vị có lòng tin sẽ làm được như vậy, vậy thì bắt đầu đi! – Nhìn thấy bọn họ sảng khoái đồng ý như vậy, Trương Huyền cười hắc hắc, nhìn về phía Âu Dương Thành đứng giữa:   

             - Âu Dương hội trưởng, có thể bắt đầu chưa?  

             - Ây... Được rồi!  

             Không ngờ tới một trận luận đan lại nhanh chóng biến thành dạng này, Âu Dương Thành đầy bất đắc dĩ, giờ phút này cho dù hắn không đồng ý thì cũng không còn cách nào khác.  

             - Không biết vị nào muốn thử đầu tiên? Trương mỗ có thể chỉ điểm miễn phí cho người đó! - Ống tay áo Trương Huyền hất lên, tạo ra một luồng gió mát.  


             Sắc mặt mọi người lại xanh lét lần nữa.  

             - Ta hết nhịn nổi rồi, chư vị, hãy cho ta giáo huấn tên tiểu tử này trước đi!   

             Rốt cục, một cái luyện đan sư cuối cùng cũng không thể nhịn thêm được nữa, hùng hổ đứng lên.  

             Hắn là một người trung niên người, tầm hơn bốn mươi tuổi, mặt xám xanh, hai mắt sáng như đèn lồng, vừa nhìn liền biết tính tình của hắn không tốt lắm.  

             - Là Mạnh Nham luyện đan sư!  

             - Mạnh Nham mặc dù tính tình nóng nảy, nhưng lại là nhất phẩm luyện đan sư sơ kỳ đỉnh phong, có thể luyện chế hơn mười dạng đan dược hạng nhất, không thể khinh thường!  

             - Đúng vậy a, hắn sư xuất danh môn, thủ phápluyện đan cũng rất nhiều, để hắn xuất thủ là thích hợp nhất!  

             Nhìn thấy người đàn ông trung niên ra mặt, tất cả mọi người đều âm thầm gật đầu.  

             Có thể trở thành nhất phẩm luyện đan sư, đâu phải là chuyện đơn giản, vị này Mạnh Nham Đan sư này, mặc dù không phải là người có trình độ cao nhất trong số tất cả mọi người ở đây, nhưng chắc chắn là không phải thấp nhất, vừa đủ để xem tên nhóc này có bao nhiêu cuồng vọng.  

             - Tiểu tử, ta sẽ đi luyện đan ngay bây giờ, nếu như một lát nữa ngươi không nói được ta dùng thủ pháp gì để luyện thành, không chỉ ra được khuyết điểm, chống mắt lên mà coi ta sẽ giáo huấn ngươi như thế nào!  

             Hừ lạnh một tiếng, Mạnh Nham nhanh chân đi vào lô đỉnh trước mặt.  

             Hắn tiện tay lấy một chút dược liệu từ trên giá thuốc cách đó không xa, chân khí thổi động, khiến lô hỏa đốt mạnh hơn một chút.  

             Hừng hực!  

             Lửa đỏ đốt lớn, đan lô lập tức phát ra tiếng vang, giống như là một tiếng chuông lớn.  

             Hô hô hô!  

             Từng cây dược liệu rơi vào trong đó theo trình tự, dưới nhiệt độ cao nhiệt thiêu đốt, tỏa ra mùi thuốc vốn có.  

             - Đây chính là luyện đan?  

             Mặc dù Trương Huyền đã đọc qua không ít sách vở trong Tàng thư khố của công hội, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy tận mắt nhìn thấy người ta luyện đan.  

             - Lợi hại thật! - Trong lòng Trương Huyền không tự chủ được mà tán thưởng.  

             Mặc dù bàn về tu vi, hắn không thấp hơn so với những người này, nhưng muốn làm dược liệu bay vào trong lô đỉnh như nước chảy mây trôi, không chút trì trệ cũng không có chút chần chừ nào, bất kỳ vị thuốc nào cũng đều có thể phát huy vừa đủ dược lực, hắn làm không được.  

             Làm được như vậy chắc chắn là không thể nào không tập luyện làm đi làm lại nhiều lần.   

             Lý luận lại nhiều, cũng không có nghĩa là thực tiễn cũng có thể đơn giản như vậy.   

             Nhìn một hồi, kết hợp phân tích tri thức học được trong các sách đã đọc trong tàng thư khố trước đó, Trương Huyền rất nhanh phát hiện...  

             Nếu là người bình thường, dù có đồ chơi gì cũng nhìn không ra!  

             Đừng nói là nhìn ra khuyết điểm, ngay cả đối phương đang dùng thủ pháp gì họ cũng không thể biết được.  

             Một tiếng vang lên, Thiên Đạo thư viện chấn động, một quyển sách đột ngột xuất hiện trong não hải của Trương Huyền.  

             Trên sách ghi rõ thủ pháp mà vị Mạnh Nham luyện đan sư này đang thực hiện cũng như khuyết điểm của hắn.  

             - Chuyện này…  

             Tiện tay lật sách xem, chỉ nhìn thoáng qua, Trương Huyền liền cảm thấy cổ quái.