Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 1: Lừa đảo




“Tên lừa đảo! Ngươi là tên đại lừa gạt!” Một tiếng kêu khẽ đầy phẫn nộ vang lên. Ngay sau đó là âm thanh bàn chân giẫm trên nền đá bỏ chạy.

Trương Huyền bất đắc dĩ duỗi ra hai tay: “Ta không lừa ngươi. Ta thực sự là lão sư của học viện này a... Ta chỉ muốn ngươi làm học sinh của mình thôi mà! Hơn nữa, cho dù ngươi nói ta là tên lừa đảo thì cũng thôi đi, tại sao còn thêm chữ “đại” làm gì? Ngươi khiến ta cảm thấy mình như một kẻ tội ác tày trời đấy!”

Lẩm bẩm xong, hắn nhớ tới câu nói của hiệu trưởng, Trương Huyền xoa mi tâm: “Người thứ mười bảy! Hôm nay nếu như hôm nay ngay cả một học viên cũng không tuyển được, ngày mai ta sẽ phải khăn gói quả mướp về nhà đấy!”

Trương Huyền thực sự không phải người của thế giới này. Hắn là một người rất bình thường sống ở trái đất, làm nhân viên quản lý tại thư viện của một trường đại học. Lúc đó, hắn chỉ nhớ rõ có lửa cháy hừng hực rất lớn, sau đó... Không có sau đó. Bởi vì khi tỉnh lại lần nữa, hắn đã ở thế giới này rồi.

Không khác gì trong tiểu thuyết miêu tả, ở nơi đây lấy võ vi tôn, thực lực vi vương*.

(*) Lấy võ vi tôn, thực lực vi vương: Võ đạo làm nền tảng của thế giới, kẻ có thực lực sẽ thống trị đỉnh cao.

Hắn vốn tưởng rằng mình xuyên qua sẽ giống như motip: trở thành một kẻ vô dụng, chịu nỗi sỉ nhục bị người từ hôn, sau đó trở nên mạnh mẽ, chà đạp lại những kẻ đó, một đường hát vang tiến lên, tương lai rộng mở.... Nhưng không ngờ, tất cả chỉ là do hắn cả nghĩ mà thôi. Hắn xuyên không đến nơi này mới phát hiện mình không phải trở thành học viên, mà là... lão sư!!!

Hắn chính là vị lão sư bi kịch nhất trong toàn bộ lão sư của học viện. Nhìn lớp học của người khác đều là cảnh học viên ngồi kín hết chỗ ngồi. Nhìn sang lớp học của hắn, đến một người cũng không có. Vất vả lắm hắn mới lôi kéo được mấy người vào lớp, nhưng đến cuối cùng, tất cả đều mắng hắn là kẻ lừa đảo. Sau đó bọn họ đều xoay người ba chân bốn cẳng bỏ chạy mất.

Nguyên nhân đều do cái thân xác bị hồn của hắn nhập vào. Không nói đến việc hắn là người có thực lực thấp nhất trong số các lão sư ở đây. Đã vậy nhãn quang cực kém, không nhìn được cái gì ra hồn cả.. Nhưng đó chưa là gì cả. Hắn là lão sư, thế nhưng lại đi dạy sai cho học viên, khiến cho họ đồng loạt không hẹn mà cùng tẩu hỏa nhập ma.

Chuyện này giống như bác sĩ trong bệnh viện chữa bệnh gây chết người vậy, ảnh hưởng đến danh tiếng nặng nề, người người phỉ nhổ. Thậm chí cả những người mới đến học viện cũng tránh xa hắn cả ngàn bước. Ai cũng sợ rơi vào ma trảo của hắn sẽ bị dạy đến sống dở chết dở.

Không có học viên, lại bị dư luận chỉ trích. Trong đợt đánh giá năm ngoái, hắn vinh dự được xếp hạng nhất từ dưới lên, thậm chí là người duy nhất trong lịch sử đạt điểm 0.

Vì tâm trạng buồn bã, mượn rượu giải sầu. Kết quả, hắn đạt được như ý nguyện, chết mất. Trương Huyền nhờ đó mà trùng hợp mượn xác hoàn hồn, xuyên không tới thế giới này.

Năm học mới bắt đầu, học viện gửi đến tối hậu thư*: nếu như năm nay hắn lại không thể tuyển thêm dù chỉ một học viên nào, liền sẽ trực tiếp xóa bỏ tư cách lão sư của hắn.

* Tối hậu thư: Bức thư nêu ra những điều kiện buộc đối phương phải chấp nhận, nếu không sẽ dùng biện pháp quyết liệt.

Hôm nay đã có 17 học viên mới đi ngang qua phòng học của hắn. Kết quả, vừa mới nghe tên hắn, tất cả đều không hề do dự chạy mất. Tình cảnh thật giống như tiểu cô nương gặp yêu râu xanh, chạy nhanh như chó đuổi.

“Xem ra phải nghĩ biện pháp dụ dỗ ai đó mới được.”

Trong lòng đang suy tính kịch bản để dụ dỗ học viên vào lớp mình, bỗng nhiên hắn thấy một nữ hài có gương mặt ngơ ngác rất khả ái ló đầu vào.

“Xin hỏi đây là lớp học của lão sư Lục Tầm phải không ạ?”

Giọng nói ngọt ngào, đáng yêu, dáng dấp thanh tú động lòng người.

Lão sư Lục Tầm chính là minh tinh của học viện này. Lớp học của hắn ta mỗi lần đều chật ních học viên, vô số người vì ngưỡng mộ danh tiếng mà tìm đến.

“Chính là nàng!” Thấy có người tự chui đầu vào rọ, mắt Trương Huyền sáng lên như sói đói thấy con mồi.

Hồi tưởng lại kỹ năng và kinh nghiệm kiếp trước, hắn yên tĩnh ngồi tại chỗ, bày ra bộ dáng thế ngoại cao nhân*: “Ngươi muốn bái ông ấy làm thầy?”

Thế ngoại cao nhân: cao nhân, người tài giỏi sống quy ẩn nơi vắng vẻ.

Tiểu la lị gật đầu liên tục như chim sẻ, đôi mắt đen nhánh toát lên vẻ sùng bái: “Ta nghe nói Lục Tầm lão sư là lão sư lợi hại nhất của Hồng Thiên học viện. Học viên của thầy ấy ai cũng có thực lực phi phàm. Tất cả mọi người đều coi việc được vào lớp của thầy là vinh dự.”

“Tin đồn chưa chắc đã là sự thật. Lão sư cũng giống như đôi giày, quan trọng là phải vừa vặn thích hợp. Dù cho hắn giảng tốt đến đâu, nếu không phù hợp với lý luận tu luyện của ngươi, không những không giúp ngươi tiến bộ, mà còn có thể làm thụt lùi. Ngược lại, mặc dù lão sư không có danh tiếng nhưng phù hợp lý luận tu luyện của ngươi, cũng có thể khiến ngươi nhanh chóng tiến bộ, tu vi tăng tiến.”

“Thật vậy sao… Ta cũng từng nghe anh trai nói như vậy.” Tiểu la lị sửng sốt, đôi mắt tuyệt đẹp càng thêm mơ màng: “Tuy nhiên ta không biết mình thích hợp với lớp học nào a.”

Thấy nàng mắc câu, đôi mắt Trương Huyền sáng lên. Do dự một chút, hình ảnh các nhà hiền triết hiện lên liên tiếp trong não hải của hắn. Ra vẻ khó khăn, hắn nói: “Chúng ta gặp được nhau chính là cái duyên. Như vậy đi, ta cũng là giáo sư của học viện này. Ta có thể miễn phí xem căn cốt, thiên phú, bản tính giúp ngươi. Sẵn tiện, ta sẽ đề cử cho ngươi một vị lão sư thích hợp.”

“Vậy làm phiền tiên sinh rồi!” Không ngờ gặp được vị lão sư tốt bụng như vậy, tiểu la lị vội vàng gật đầu đầy hưng phấn.

“Ngươi hãy biểu diễn một chút tu vi của mình cho ta xem.”

Đôi mắt của Trương Huyền nửa mở nửa khép, giống như chẳng thèm để ý đến.

“Dạ!”

Hự…hự…hự…

Một lát sau, trong phòng vang lên tiếng quyền gào thét, từng đạo khí kình như du long, khí tức trên người nàng ngưng tụ mà không tan, uy nghiêm nhưng không hiển lộ. Điều này đại biểu cho căn cơ của nàng cực tốt.

“Tốt. Ta đã nhìn ra, bình thường ngươi tu luyện nghiêm túc khắc khổ, cơ sở vững chắc, thiên phú tuyệt hảo. Có thể nói ngươi chính là một trong số những thiên tài hiếm có!” Sau khi tiểu la lị đánh xong một bài quyền, Trương Huyền gật đầu hài lòng.

Chiêu này hắn học được từ thầy bói trên địa cầu. Một lời nói ra, mát lòng mát dạ, bao quát phạm vi rộng lớn, khiến cho người nghe khó phát hiện điểm sai, ngược lại thầm hô chuẩn xác.

“Đặc biệt là lực lượng trên hai chân của ngươi, giống như bàn long vậy. Nhất cử nhất động* giống như nước sông cuồn cuộn, vô cùng vô tận. Sau này ngươi hãy tu luyện thật chăm chỉ, khẳng định sẽ rất có tiền đồ nha.”

“Lão sư, thực ra đùi ta từng bị thương. Thầy y nói, về cơ bản đã bị phế…” Tiểu la li ngắt ngang lời thao thao bất tuyệt* của hắn, ánh mắt nàng đầy nghi hoặc.

Nhất cử nhất động: mỗi một cử chỉ, hành động.

Thao thao bất tuyệt: nói không ngừng nghỉ.

“Bị thương à…” Trương Huyền xấu hổ mặt đỏ ửng. Nhưng mà, da mặt hắn dày, người khác nhìn vào đều không nhận ra. Vì vậy, hắn tiếp tục chém gió: “Ngươi nghĩ ta không nhận ra sao? Vừa rồi lức ngươi thi triển lực lượng, ta đã biết rồi. Sở dĩ nói như vậy, bởi vì… Không có phá làm sao có lập! Mặc dù hai chân của ngươi đã bị thương, nhưng ngươi lại tình cờ nhận được cơ duyên mà không phải ai cũng có. Nắm thật chắc cơ hội này, nó sẽ trở thành sức chiến đấu mạnh nhất của ngươi. Khiến người khác không theo kịp!”

Dù sao ngay từ đầu đã là nói bừa, phi lao thì phải theo lao. Trước tiên cứ để nàng trở thành học viên của mình rồi tính tiếp.

“Cơ duyên? Thưa lão sư, đây là cơ duyên gì ạ?” Nữ hài mắt sáng như sao.

Sau khi chân bị thương, nàng vẫn cảm thấy mình không bằng người khác, từ đó sinh ra tự ti. Hiện tại không ngờ rằng đó lại trở thành nhân họa đắc phúc*.

Nhân họa đắc phúc: trong họa có phúc.

“Với cơ duyên này, ngươi có thể nhất phi trùng thiên*, không biết chừng sẽ trở thành người mới giỏi nhất. Dù sao thiên phú của ngươi vốn rất tốt, có thể coi là thiên tài tuyệt thế đấy. Nhưng mà…” Trương Huyền lại thao thao bất tuyệt, suýt nữa thì lấy ra cả cuốn “Như Lai Thần Chưởng”.

Nhất phi trùng thiên: một bước lên trời.

Sau khi nghe thấy có người khen mình là thiên tài, có thể trở thành đệ nhất người mới, hai má tiểu la li đỏ bừng. Nàng vội vàng hỏi: “Nhưng mà cái gì thưa thầy?”

“Nhưng…” Trương Huyền thở dài một tiếng, giống như một thiên tài sắp bị mai một: “Vị lão sư có thể nhìn ra loại cơ duyên này trong toàn bộ học viện chúng ta cũng không nhiều. Tính thêm cả ta, cũng chỉ có hai người khác. Tuy nhiên, hai vị đó từ ba năm trước đã không còn thu nhận học viên nữa. Cho nên… Ta cũng khó có thể xin giúp ngươi.”

“Họ không nhận học viên nữa sao?” Cô gái đang tràn đầy hi vọng, nghe nói vậy, ánh mắt trở nên ảm đạm*. Nhưng ngay lập tức nghĩ thông suốt vấn đề, nàng nhảy cẫng lên, nói: “Hai vị lão sư đó không thu nhận học viên nữa, vậy còn người thì sao?”

Ảm đạm: tối đi.

“Ta dĩ nhiên còn thu. Chỉ là, như ngươi thấy đấy, ta không màng danh lợi, cũng không có nhiều thời gian như vậy.” Trương Huyền lộ vẻ khó xử. “Nếu như không phải ngươi là viên ngọc quý chưa được phát hiện, lại có duyên với ta, ta sẽ không dễ dàng đáp ứng đâu…”

Uỵch…

Hắn còn chưa nói hết câu, tiểu la lị đã quỳ xuống đất: “Lão sư là người thanh cao. Xin ngài hãy thu nhận ta làm đệ tử! Ta nhất định sẽ tu luyện chăm chỉ, không làm lão sư thất vọng!”

Trương Huyền mừng như điên, nhưng hắn vẫn tiếp tục giả vờ khó xử: “Ngươi với ta thực sự là có duyên. Chỉ là…Ngươi nhìn thấy đấy, ta là người thích thanh tĩnh.”

“Ta cam đoan với người, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta nhất định không quấy rầy lão sư!” Nhìn thấy hắn tỏ ra không tình nguyện, nàng vội vàng gật đầu với vẻ mặt thành khẩn.


“Học trò của ta không nhiều, so với các lão sư khác, có lẽ chúng ta sẽ không được chia nhiều tài nguyên. Thậm chí, con còn có thể bị người khác chỉ trích nữa…” Trương Huyền nói tiếp.

“Điều này… Ta nghe nói tài nguyên để tu luyện rất quan trọng a…” Nghe đến đó, cô gái tỏ ra do dự.

Nguồn tài nguyên mà lão sư nhận được từ học viện có liên quan trực tiếp tới số lượng và thành tích của các học viên. Nếu như những nguồn tài nguyên này không đủ, sẽ gây khó khăn trong việc thúc đẩy tu luyện.

“Khụ…khụ… Ta chỉ cố ý thử lòng ngươi nên mới nói như vậy. Nếu ngươi đã kiên quyết, thành tâm muốn bái ta làm thầy, ta cũng đành thu nhận ngươi vậy.” Thấy nàng có vẻ chần chờ, Trương Huyền lập tức cắt ngang, vội vàng nói: “Nghiệm chứng thân phận đi!”

“Chuyện này… Nhanh như vậy sao ạ?”

Cô gái vô cùng kinh ngạc. Vị lão sư này lật mặt nhanh như lật sách, không giống bình thường. Nàng vươn tay nhận lấy thân phận lệnh bài, suy nghĩ có nên xác nhận hay không. Nhưng không ngờ, vị Trương lão sư lúc nãy còn vô cùng bình tĩnh, vậy mà bỗng nhiên kéo lấy bàn tay nàng, giơ ra một con dao sắc nhọn vạch nhẹ một đường. Một giọt máu nhẹ nhàng rơi xuống ngọc bài.

Ông…

Ánh sáng chớp nhoáng.

“A…” Tiểu la lị ngẩn người.

Không phải vừa rồi lão sư còn đang do dự, không màng danh lợi sao? Tại sao bây giờ động tác lại nhanh như vậy? Hơn nữa…đến dao cũng đã chuẩn bị sẵn???

“Từ giờ trở đi, ngươi chính là học viên của ta!” Sau khi cho thân phận lệnh bài nhỏ máu nhận chủ, Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn lại khôi phục bộ dáng cao nhân, hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Dạ thưa lão sư, ta tên là Vương Dĩnh ạ.”

Dù sao cũng không thể thay đổi, cô gái không nói thêm nữa mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

“Ừ. Ngươi hãy cầm lấy lệnh bài này, đi nhận chăn đệm, thư tịch, sẵn tiện đi tìm chỗ ở của mình đi. Mai là ngày chính thức nhập học, hãy tới nơi này tìm ta là được.”

Trương Huyền xua tay.

“Dạ!” Vương Dĩnh gật đầu, quay người rời đi.

“Hô! Thành công lừa gạt người đầu tiên.”

Sau khi thành công để tiểu la lị trở thành học viên của mình, Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.

Thật không dễ dàng a… Nếu không phải hắn đã nhìn qua rất nhiều kỹ xảo giả bộ trâu bò trên internet, chỉ sợ hôm nay đã không thể thành công rồi.

Có một học viên, hắn có thể tránh khỏi việc bị đuổi về. Tâm tình Trương Huyền cũng được thả lỏng một chút. Những chấp niệm trong lòng theo đó mà chậm rãi biến mất.

“Yên tâm đi! Nếu ta đã xuyên qua thành ngươi, ta sẽ thay ngươi sống thật tốt!”

Trước kia, bởi vì Trương Huyền không thể chiêu thu được học viên nào mà chết đi, trong lòng cảm thấy rất không cam lòng. Giờ phút này đã thu nhận được học viên, sự kiên trì cuối cùng của gia hỏa đó cũng biến mất vô ảnh vô tung. Đến bây giờ, Trương Huyền mới xem như hoàn toàn làm chủ thân thể này.

Ầm ầm!!!

Sau khi đã khống chế thân thể này một cách trọn vẹn, Trương Huyền đang muốn lại đi dụ dỗ thêm mấy học viên nữa. Nhưng bỗng nhiên, hắn thấy não hải của mình chấn động. Âm thanh như tiếng chuông đồng cổ vang lên ầm ầm.

“Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu…”

“Nhật nguyệt doanh trắc, thiên địa có thiếu…”*

* Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu (Đạo Đức kinh) : trời đất không có nhân tính, coi vạn vật như con sâu cái kiến.

* Nhật nguyệt doanh trắc, thiên địa có thiếu (Thiên tự văn): mặt trăng mặt trời luân phiên thay đổi, trời đất không hoàn mỹ.

Ầm ầm…

Các loại ngôn ngữ huyền diệu vang lên, làm cho hắn hoa mắt chóng mặt. Ngay sau đó, trong não hải của hắn liền xuất hiện một tòa cung điện rất lớn, phía trên đó có bốn chữ lớn tỏa sáng lấp lánh.

THIÊN ĐẠO THƯ VIỆN!

“Để xem có những loại sách gì nào.”

Mặc dù trong lòng rất bất đắc dĩ nhưng Trương Huyền vẫn tiến đến mấy giá sách, định bụng tìm hiểu xem thư viện này có tác dụng gì. Nhưng khi vươn tay ra với một quyển sách, hắn mới phát hiện, bàn tay của hắn trực tiếp xuyên qua giá sách, không chạm vào được.

“Ngươi đùa lão tử sao? Cho ta cái thư viện, nhưng lại không cho động vào sách, cũng không thể đọc. Rốt cuộc thì ta có thể làm gì với cái thư viện này đây a?”

Trương Huyền á khẩu, khóc không ra nước mắt.