Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 137: Sờ sờ lão bà ngươi




- Danh danh... Danh sư?

Đỗ Viễn run run rẩy một cái.

Thiên Huyền quốc chỉ là một trong các Vương quốc bất nhập lưu, không có danh sư trấn thủ, đây là sự thực mà người người đều biết. Từ khi nào lại có một vị tới, hơn nữa còn để tên này làm quản gia cơ chứ?

Khó trách Lăng Thiên Vũ lại cam tâm tình nguyện chờ một đêm, dù gặp hắn cũng phải cẩn thận như vậy...

Coi như người ở trong đình viện chính là danh sư nhất tinh cấp thấp nhất thì cũng là một dạng người mà ngay cả Thẩm Truy bệ hạ cũng không dám xem thường.

Người như thế, đừng nói để cho Lăng Thiên Vũ ở bên ngoài một đêm, coi như đứng ngoài hơn nửa năm thì đối phương cũng không dám cãi lời.

Thậm chí nếu như gia gia mình biết, nhất định cũng sẽ vội vàng đến đây bái kiến, cho dù đối phương mạnh miệng cũng không dám nhiều lời.

Danh sư ép một quốc gia, một câu nặng nghìn vàng.

Đây chính là trọng lượng của danh sư!

Nếu như phụ thân hắn có thể được danh sư chỉ điểm, có lẽ có thể tiêu trừ được mầm họa, lần nữa khôi phục lại thân phận thiên tài.

Trong nháy mắt, Đỗ Viễn đã tràn ngập đố kị với người ở trước mắt này.

Tôn Cường này vốn chỉ là chủ một cửa hàng bất nhập lưu. Khi nhìn thấy bản thân hắn còn phải cúi đầu khom lưng, không cung kính không được, chỉ lo đắc tội với hắn. Mà hiện tại... e rằng bản thân hắn chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí một nói chuyện với đối phương, chỉ lo chọc giận đối phương.

Bằng không, căn bản không cần danh sư động thủ, chỉ cần một câu nói nhất định sẽ có vô số cường giả lấy lòng, vui vẻ hỗ trợ giáo huấn bản thân hắn.

- Dương sư... đến đây lúc nào vậy, sao ta chưa từng nghe nói qua chứ?

Cố nén chấn động trong lòng, Đỗ Viễn không nhịn được hỏi.

Nếu như danh sư đến Thiên Huyền quốc, tất nhiên sẽ gây ra náo động tới mức toàn thành đều biết, tại sao hắn lại chưa từng nghe qua tin tức này cơ chứ?

- Lão gia nhà ta khiêm tốn, không muốn để cho người ta biết được. Cho nên chuyện này ngươi nghe là được rồi, không nên truyền ra bên ngoài nhiều. Được rồi, ta còn có việc phải làm. Nếu như Đỗ công tử không có chuyện gì thì không nên quanh quẩn ở chỗ này, ngộ nhỡ bị lão gia nhà ta nhìn thấy sẽ dẫn tới hiểu lầm không cần thiết, khi đó sẽ rất phiền phức.

Sự tự tin đã có, khí thế của Tôn Cường cũng đủ, khi nói chuyện cũng dần trở nên có vẻ cao cao tại thượng.

- Vâng, vâng!

Đỗ Viễn vội vàng gật đầu.

Nói xong cũng không tiếp tục để ý tới hắn nữa mà Tôn Cường quay trở về cửa lớn. Không lâu sau đã thấy một chiếc xe ngựa đi tới trước mặt, Lăng Thiên Vũ từ trên xe đi xuống, hai tên hộ vệ đi tới nhấc một cái cáng trên xe ngựa xuống.

- Lăng đại nhân, mời!

Tôn Cường chào đón.

- Làm phiền Tôn huynh rồi!

Lăng Thiên Vũ vội vàng ôm quyền, mấy người cùng đi vào trong đình viện.

- Nghe nói thê tử Lăng Thiên Vũ bị bệnh nặng, xem ra tên này biết ở đây có một vị danh sư cho nên mới đứng cả một đêm cầu khẩn hỗ trợ trị liệu...

Trong nháy mắt Đỗ Viễn đã thu thập được đầy đủ tin tức.

Danh sư, không những có thể chỉ điểm tu vi, luyện đan, y thuật... Không gì không giỏi, chính vì như thế cho nên mới có thể trở thành là nghề nghiệp đứng đầu trong tất cả nghề nghiệp, tiếu ngạo quần hùng.

Chuyện thê tử Lăng Thiên Vũ sinh bệnh, ở trong toàn bộ cao tầng Thiên Huyền quốc cũng không tính là bí mật gì cả. Ngay cả Đỗ Viễn cũng đã từng nghe nói qua, dường như ngay cả Nguyên Ngữ đại sư cũng không thể giúp sức, cho nên lúc này có một vị danh sư đến đây, đương nhiên đối phương phải chạy tới đây rồi.

- Nếu như ngay cả chứng bệnh mà Nguyên Ngữ đại sư cũng không trị được mà vị này có thể trị được. Như vậy chẳng phải cha ta sẽ có hi vọng hay sao?

Trong nháy mắt, hai mắt Đỗ Viễn sáng lên.

Nghĩ tới đây, hắn cũng không vội vã đi nữa, do dự trong chốc lát, nhìn thấy phía đối diện có một quán trà, hắn liền đi thẳng tới.

Ta đi qua đó uống trà, không có khả năng đắc tội với vị danh sư này đâu nhỉ!

...

- Đây chính là thê tử Ngọc Nhu của ta, kính xin Dương sư ra tay giải cứu!

Trong phòng, các hộ vệ đặt cái cáng xuống rồi rời đi, Lăng Thiên Vũ trực tiếp quỳ xuống đất.

Hắn và thê tử cùng chung hoạn nạn, cảm tình cực sâu, chỉ cần có thể cứu được đối phương, cho dù có tiêu tốn, đánh đổi lớn hơn nữa thì cũng đáng!

Hiển nhiên hắn cũng từ trong miệng Tôn Cường biết được tên giả của Trương Huyền.

- Ừm!

Trương Huyền đứng dậy, nhìn về phía nữ tử trên băng ca, khẽ cau mày.

Tuổi của nữ tử này chắc cũng xấp xỉ với Lăng Thiên Vũ, thế nhưng dường như năm tháng không có để lại quá nhiều dấu vết ở trên mặt đối phương, tuy rằng không phải quá xinh đẹp, thế nhưng lại có một loại cảm giác khoan thai tự nhiên khiến cho người ta tín nhiệm.

Nhưng nữ tử được trời chiếu cố như vậy, giờ khắc này lại đang nằm đó không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền.

- So với tưởng tượng của ta còn nghiêm trọng hơn!

Sắc mặt hắn hơi trầm xuống.

Trước đó hắn chỉ sờ qua Đề Nam Huyết Ngọc, biết vật này sẽ tạo ra thương tổn khó có thể nghịch chuyển đối với người bình thường. Vốn hắn tưởng rằng sẽ không quá nặng, chỉ cần hủy diệt huyết ngọc, cố gắng ôn dưỡng, có lẽ sẽ dễ dàng khôi phục được. Thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của nữ tử trước mắt này, hắn biết suy nghĩ này của mình đã sai.

Rất rõ ràng, đối phương đã rơi vào hôn mê rất sâu, nếu không chữa trị thì sẽ không còn cách nào để xoay chuyển tình thế được nữa.

- Còn nữa... nếu như còn tỉnh táo, tùy tiện đánh mấy quyền là có thể sinh ra thư tịch, tìm ra chỗ thiếu sót mới có thể trị liệu được. Thế nhưng bằng vào dáng vẻ như hiện tại... Làm sao bây giờ?

Trương Huyền buồn rầu.

Suy nghĩ trước đó của hắn rất đơn giản, chỉ cần đối phương tỉnh táo, đánh một quyền thì Thiên Đạo Đồ Thư Quán có thể sinh ra thư tịch, ghi chép chỗ thiếu hụt!

Như vậy, coi như không có phương pháp giải quyết thì nhất định cũng có thể nói ra một ít, tìm được một chút phương pháp.

Thế nhưng hiện tại... Lại nằm đó không khác gì người chết, hắn nên làm sao đây?

Đánh hai quyền, cũng không có cách nào đánh...

Lần này không dễ giả vờ rồi, càng ngày càng khó lăn lộn!

- Dương sư, thê tử của ta còn cứu được nữa không?

Thấy hắn đi lại vài vòng xung quanh người Ngọc Nhu, lông mày vẫn nhíu lại, ánh mắt Lăng Thiên Vũ tràn ngập vẻ lo lắng.

- Đừng gấp, ta đang quan sát!

Trương Huyền đang buồn bực tới mức đầu váng đầu mắt hoa, bị đối phương hỏi như vậy lại càng thêm phiền muộn.

Nói khoác cũng đã khoác rồi, mà thời khắc mấu chốt lại không làm được, như vậy sẽ vô cùng mất mặt.

Đây là khách hàng thứ nhất, một khi không thành công, không chỉ mọi chuẩn bị trước đó như là gà bay trứng vỡ, mà nhất định còn tự tay phá vỡ bảng hiệu, một danh sư như hắn cũng trở nên hữu danh vô thực.

Khi đó muốn trong vòng chín ngày kiếm được hơn 2000 vạn đồng tiền vàng chẳng khác nào là nằm mơ cả.

- Ồ...

Thấy hắn nói đang quan sát, không nói là không thể cứu được, Lăng Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, căng thẳng đứng ở bên cạnh liên tục xoa tay.

- Thiếu sót... Thiếu sót! Ngươi mau hiện lên đi a...

Lại đi quanh hai vòng, trong đầu không ngừng la lên hai chữ này. Thế nhưng kết quả Thiên Đạo Đồ Thư Quán lại giống như đã chết, không có động tĩnh gì cả. Làm cho Trương Huyền phiền muộn tới mức muốn thổ huyết.

Xem ra... giống như nhiều lần sử dụng trước đó vậy, chỉ khi nào đối phương thi triển võ kỹ hoặc là đánh quyền thì thư viện mới có thể xuất hiện thư tịch ghi chép tin tức về chỗ thiếu hụt. Hắn đi loạn, trong đầu không ngừng hô, nhe răng trợn mắt, vò đầu bứt tai...

Kết quả... đương nhiên, cũng không có một chút tác dụng nào cả...

- Xem ra, quả nhiên thời khắc mấu chốt lại thất bại...

Lại đi loạn vài vòng, phát hiện ra ngay cả một chút động tĩnh của thư viện cũng không có, Trương Huyền đang định bất đắc dĩ nói cho đối phương biết mình không cách nào trị liệu thì đột nhiên trong lòng khẽ động, một ý nghĩ xuất hiện.

Hắn không nhịn được ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, trong lòng rất là hưng phấn.

- Dương sư...

Nhìn thấy hắn đã dừng lại, Lăng Thiên Vũ sốt sắng lên tiếng. Có lẽ đối phương đã có kết quả, định nói cho hắn nghe.

Là sống hay là chết chính là lúc này!

- Không cần phải sốt sắng, tình huống còn không nghiêm trọng như vậy!

Nhìn dáng vẻ của hắn như thế, Trương Huyền an ủi một câu.

- Dương sư cứ nói đừng ngại, mặc kệ tình huống thế nào thì ta cũng có thể chịu đựng được...

Lăng Thiên Vũ cắn răng một cái.

- Tình huống cũng không giống như ngươi nghĩ đâu. Như vậy đi, nâng lão bà ngươi dậy lên, để ta sờ một chút!

Trương Huyền nói.

- Sờ... lão bà ta?

Sắc mặt Lăng Thiên Vũ lập tức trở nên đen như mực.