Thiện Cơ - Minh Dã

Chương 7




Tô Hoàn Thanh ngồi thiền nửa canh giờ, A Chấp cũng nhìn nửa canh giờ, một chút đều không cảm thấy mệt mỏi. Nàng thầm nghĩ nếu như A Thanh có thể ở lại nhà mình thì thật tốt, đương nhiên, nàng cũng biết chuyện này cơ hồ là không có khả năng. Tưởng tượng đến khi cầu sửa xong, Tô Hoàn Thanh sẽ rời đi ngay lập tức, A Chấp thấy cực kỳ mất mát. Vốn dĩ cảm xúc của nàng khi gặp được Tô Hoàn Thanh vẫn luôn rất tốt, một khắc này lập tức chùng xuống, hiện tại vui vẻ có ích lợi gì, bất quá cũng chỉ là ngắn ngủi mà thôi.
Tuy vậy A Chấp cũng không phải là người suy nghĩ tiêu cực, tóm lại hiện tại nàng rất vui vẻ, trước giờ cũng chưa từng trải qua cảm giác vui vẻ đến như vậy. Điều này khiến tâm trạng nàng tốt lên, bất quá vẫn là kém hơn lúc trước.
Tuy người bên cạnh luôn nhìn chằm chằm nhưng sau khi Tô Hoàn Thanh tiến vào trạng thái nhập định, đã hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của A Chấp. Đến khi nàng mở to đôi mắt, phát hiện A Chấp vẫn đang ngắm mình chằm chằm, cũng không biết đã qua bao lâu.
"Ngươi vẫn luôn nhìn ta sao?" Tô Hoàn Thanh nhẹ giọng hỏi.
A Chấp có chút ngượng ngùng gật đầu.
"Nếu ngươi hứng thú, ngày mai có thể cùng nhau ngồi thiền để tu thân dưỡng tính, tuy rằng vận mệnh không dễ thay đổi nhưng tâm cảnh có thể bình thản ung dung, ngược lại cũng là một chuyện may mắn." Tô Hoàn Thanh nói.
"Ta nhìn ngươi ngồi thiền là được rồi, ta hiếu động chứ không thích ngồi yên." A Chấp lắc đầu, nàng không hề hứng thú với việc ngồi thiền, vừa nhìn liền cảm giác rất nhàm chán, nàng chỉ là nguyện ý nhìn A Thanh ngồi thiền thôi.
Tô Hoàn Thanh biết A Chấp không thích ngồi thiền cho nên nàng cũng không miễn cưỡng, chỉ cảm thấy đại khái cơ duyên chưa tới.
"Mỗi ngày ngươi đều ngồi thiền sao?" A Chấp hỏi, A Thanh thiền xong lại có thể cùng mình nói chuyện, cằm của mình đã nghỉ ngơi lâu như thế, hiện tại cảm thấy lại có thể tiếp tục trò chuyện thật là lâu.
"Ừm, hết thảy kiên trì bền bỉ đều đáng quý trọng." Tô Hoàn Thanh gật đầu.
"Một nữ tử trẻ tuổi như ngươi rời nhà đi, cha mẹ ngươi sẽ không lo lắng sao?" Lúc trước A Chấp đều nói về chuyện của mình, giờ phút này nàng cực kỳ tò mò thân thế của Tô Hoàn Thanh.
"Có lẽ là có, nhưng cũng may trong nhà ta huynh đệ tỷ muội đông đúc, cho dù song thân buồn phiền một chút nhưng cũng không đến mức quá khổ sở." Mười ba tuổi, nàng muốn theo sư phó rời đi nhưng phụ mẫu kiên quyết không đồng ý. Sư phụ nói nàng duyên phận chưa hết, nên ở nhà phụng dưỡng cha mẹ, báo đáp công ơn dưỡng dục sinh thành. Duyên hết, sẽ tự rời nhà đi xa. Đến mười chín tuổi, nàng lại lần nữa bày tỏ mong muốn với phụ mẫu, bọn họ thấy nàng thật sự không lưu luyến trần tục, đành nhịn đau để nàng rời đi.
"Ngươi có mấy huynh đệ tỷ muội?" A Chấp lại hỏi.
"Một huynh ba đệ, hai muội muội." Tô Hoàn Thanh trả lời.
"Thật đông vui, vậy ngươi cùng huynh đệ tỷ muội giao tình có tốt không?" A Chấp tiếp tục hỏi, tuy rằng A Thanh không phải đặc biệt nguyện ý nói chuyện nhưng là hỏi gì đáp nấy. A Chấp phát hiện nàng hiện tại càng nguyện ý nghe Tô Hoàn Thanh trò chuyện hơn là mình nói.
"Song thân ân ái, huynh đệ hòa thuận, tỷ muội hữu ái, chỉ là trước giờ ta bạc tình, một lòng cầu đi." Tô Hoàn Thanh nhớ đến ngày đó rời nhà, tiểu muội mới bảy tuổi khóc lóc lôi kéo tay áo của nàng, không cho nàng bước ra khỏi cửa. Thời điểm nàng xoay người rời đi, thanh âm kêu khóc của tiểu muội đến giờ vẫn còn dai dẳng trong lòng, chỉ là nàng không hề ngoảnh đầu lại, khăng khăng rời nhà đi xa. Nàng sợ nhất mấy người nhiệt tình, tiểu muội thật sự hoàn toàn trái ngược với nàng, cũng coi như là ông trời xui khiến.
"Có gia đình hòa thuận như vậy, vì sao còn muốn rời nhà đây?" A Chấp hâm mộ hỏi, gia đình đông vui ấm cúng như thế, nàng có ước cũng ước không được, thật không hiểu A Thanh rốt cuộc muốn cái gì.
"Yêu thương chúng sinh mà từ bỏ tiểu ái, vì hành xa hơn lộ." Tô Hoàn Thanh học y tu đạo từ nhỏ, cho tới nay đã rời nhà ba năm. Suốt ba năm này nàng mưu cầu nếm trải hết khổ ải trần thế, cũng hy vọng có thể giải thoát chúng sinh khỏi bể khổ, vừa làm nghề y lại vừa giảng đạo.
A Chấp nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ A Thanh thật là bạc hạnh cùng bất phàm, mình không thể đạt đến cảnh giới như nàng. Bất quá A Chấp vẫn thực sự không hiểu nổi, cái gì mà yêu thương chúng sinh, chuyện của người khác dính líu gì đến nàng chứ, chính mình chí thân, sở ái, không phải được rồi sao? Ngươi tha thiết giúp đỡ nhưng có người lại không cần. Nghĩ như thế, A Chấp cảm thấy có chút khó chịu, chỉ là nàng không nghĩ tới ngày sau Tô Hoàn Thanh vì điều này sẽ khiến nàng càng thêm khó chịu.
"Ta cũng phải gánh nỗi đau khổ của chúng sinh, ngươi có thể độ ta thoát ly khổ hải?" A Chấp hỏi.
"Nếu ngươi chấp nhận, ta sẽ hóa độ cho ngươi." Tô Hoàn Thanh nhìn A Chấp, gật đầu nói, quen biết nhau, đó là duyên phận.
"Vậy có phải trước khi ta thoát ly khổ hải, ngươi sẽ không rời đi hay không?" A Chấp lại hỏi, nàng cảm thấy nếu A Thanh không rời đi thì đại khái đã xem như là nàng thoát ly khổ hải rồi. Nói cũng kỳ quái, nàng mới quen A Thanh ngắn ngủi nửa ngày nhưng lại cảm thấy giống như đã nhận thức rất nhiều năm, tình cảm sâu đậm khiến nàng lưu luyến. Tuy nàng cũng biết người như A Thanh có lẽ ai cũng không giữ chân được, nhưng nàng vẫn nhịn không được làm như vậy. Đôi khi, chấp niệm khởi, chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.
Tô Hoàn Thanh khẽ gật đầu, nàng cảm thấy đây là cơ duyên giữa mình và A Chấp, nhưng thật không ngờ lại trở thành nghiệt duyên. Giờ phút này nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, nhìn lạc quan phóng khoáng như A Chấp, ngày sau chấp niệm lại sâu đến như vậy.