Thiên Cơ Điện

Chương 97: 97: Tình Thế Nguy Cấp 2





Tuy Ninh Dạ biết bản thân phạm sai lầm như không đến nỗi sa sút mất tự tin.Thiên hạ khó có cách vẹn toàn, quan trọng là nhận được bài học từ mỗi lần làm sai.Chuyện Lạc Cầu Chân giả chết rõ ràng là vì bản thân tự tin quá mức, do nhiều lần trước thành công nên lơ là bất cẩn.Đây là chuyện thường của con người nhưng không thể tái phạm nhiều lần, Ninh Dạ đã quyết tâm rút kinh nghiệm từ bài học lần này, tương lai nhất định phải cẩn thận hơn gấp bội.“Vậy thì ở đâu?” Bên này Thiên Cơ còn đang nghi hoặc.“Số lần ta hành động quá nhiều.” Ninh Dạ trả lời.Trộm dược trong nhà kho, giết người ở Hòe Âm sơn, hạ độc trong đan dược, đốt cháy Giám Sát đường, bố trí cơ quan giết người trong Cổ Tuyền trấn, giết chết Lệ Bách Đao, ám toán Lạc Cầu Chân, trộm đồ trong Thanh Mộc điện, chỉ trong một năm ngắn ngủi mà Ninh Dạ đã ra tay tới bảy tám lần, cho dù lần nào cũng làm cực kỳ kín kẽ nhưng dù sao cũng khó lòng giấu được vết tích, Số lần nhiều lên thì dấu vết cũng nhiều dần, tỷ lệ bị phát hiện cũng lớn hơn.Kinh nghiệm từ kiếp trước nói cho Ninh Dạ, thứ đáng sợ nhất không phải những đối thủ có kinh nghiệm gây án phong phú mà là những đối thủ gây ra một hai vụ án rồi không ra tay nữa.Chỉ cần sau này ngươi còn ra tay tiếp, vậy rất dễ để lại manh mối mới.Ra tay càng nhiều, manh mối sẽ càng nhiều.Nhưng Ninh Dạ muốn đối phó với Hắc Bạch thần cung, vậy y nhất định phải ra tay tiếp, số lần không chỉ là bảy tám như vậy mà có thể là hơn trăm lần.Đây mới là phiền phức lớn nhất đối với y - bất luận thành công bao nhiêu lần, chỉ cần thất bại một lần sẽ là tai ương ngập đầu.Nhưng Thiên Cơ vẫn chưa hoàn toàn ý thức được điều này: “Ngươi có chắc hắn sẽ tra ra mình không?”Ninh Dạ gật đầu: “Kỹ thuật cơ quan được sử dụng khi ám sát Lạc Cầu Chân tuy có thay đổi so với lúc dùng thuật cơ quan giết Việt Tú Tú nhưng bản chất lại tương đồng.


Cứ như vậy, Hòe Âm sơn có ta, Cổ Tuyền trấn có ta, Thanh Mộc điện có ta, đủ loại dấu hiệu, Lạc Cầu Chân tuyệt đối không thể có mắt mà không thấy.

Lại thêm mảnh vỡ Thiên Cơ điện đã mất, tuy chúng ta còn lấy thêm những bảo vật khác nhưng dù sao cũng là manh mối, kết hợp với chuyện hủy dung, với đầu óc của kẻ này, không thể không nghĩ ra.”Đây chính là một sai lầm khác mà Ninh Dạ phạm phải.Khác với Thanh Mộc điện, Hòe Âm sơn, vụ Cổ Tuyền trấn chỉ có ba người liên quan trực tiếp, đó là Ninh Dạ, Việt Tú Tú và Công Tôn Dạ.Việt Tú Tú đã chết, Công Tôn Dạ lại là đại năng Nhân Ma, cứ như vậy, chỉ tra xét một chút là thấy mục tiêu Ninh Dạ này.Vì vậy Ninh Dạ cũng hết sức hối hận.Tuy tính cách của Việt Tú Tú rất đáng ghét nhưng thực ra tội chưa tới mức phải chết, quan trọng nhất là chuyện sống chết của cô nàng chẳng ảnh hưởng gì tới kế hoạch của bản thân.

Tuy giết cô ta để tránh phiền toái nhưng bản chất là vì căm ghét cô ta, căm hận tất cả mọi người trong Hắc Bạch thần cung, thêm nữa là để hả giận, giống như lúc giết Trần Trường Phong, thật ra không giúp ích gì cho kế hoạch, chỉ có lợi cho tâm trạng.Bây giờ giết được người rồi, sảng khoái rồi, nhưng do đó lại kéo thêm phiền phức.Chuyện này cũng khiến Ninh Dạ ý thức được dù ít dù nhiều bản thân vẫn bị thù hận làm cho đầu óc choáng váng, làm một số chuyện không cần thiết.Một năm qua, Ninh Dạ vẫn luôn nhắc nhở bản thân không thể buông bỏ lòng thù hận nhưng do đó cũng khó tránh được chuyện bị thù hận ảnh hưởng, động một chút là giết người.


Xét theo phương diện này thì chuyện Trần Trường Phong, Việt Tú Tú là một bài học, nếu qua được cửa này, sau này mọi việc sẽ càng cẩn thận và lý trí hơn.Nhưng con người mà, vốn không chỉ có lý trí mà còn có tình cảm, còn chú trọng tình cảm hơn.Nếu không có tình cảm, sao mình phải đi báo thù?Có lẽ đây là mâu thuẫn trời sinh.Nhưng ít ra mình phải thay đổi một quan điểm, đó là chưa chắc ai trong Hắc Bạch thần cung cũng đáng tội chết.


Ninh Dạ nghĩ.Thiên Cơ không nghĩ nhiều như Ninh Dạ, hắn chỉ biết nếu Ninh Dạ toi đời, e rằng cuộc sống của mình sẽ chẳng dễ chịu, nó nhảy lên hô: “Vậy thì giết hắn lần nữa!”Nó nói mà hoàn toàn không suy nghĩ, Lạc Cầu Chân bị ám sát một lần chắc chắn đã đề phòng, bây giờ mà đi giết hắn, khác gì tự chui đầu vào lưới.Đầu óc Thiên Cơ không ngốc nhưng dù sao cũng thiếu kinh nghiệm, đối mặt với chuyện này cũng chẳng có cách nào, chỉ lo lắng tới mức giơ tay giơ chân, ánh mắt xoay loạn, đã bắt đầu nghĩ tới chuyện con thuyền Ninh Dạ đã sắp chìm, mình có nên nhân cơ hội này bỏ trốn không?Ninh Dạ nhìn ra suy nghĩ của nó nhưng không trách cứ, chỉ nói: “Thiên Cơ, sau này ngoài việc học tập pháp thuật, tăng cường tu vi, còn phải học làm sao để ứng phó với nguy cơ.”“Hả?”“Gặp chuyện cũng đừng kinh hãi, bình tâm tĩnh khí!” Ninh Dạ nhẹ nhàng dạy dỗ nó: “Phải tin tưởng bản thân, thiên hạ này không có khó khăn nào không vượt qua được.”.