Ôm Thường Vũ Yên lăn mấy vòng thoát khỏi chiến trường, chứng kiến Lý Vân Kim hóa thành tro bụi dưới kiếm của Minh Tứ Dã, Ninh Dạ thở phào nhẹ nhõm.
Lý Vân Kim nhất định phải chết!
Y dùng Khi Thiên thuật và thuốc tráng dương gợi tình k1ch thích lửa dục của Lý Vân Kim, khiến hắn không thể kiềm chế được, lại dùng Khi Thiên thuật làm cho Minh Tứ Dã cũng không thể chứng kiến chuyện đã xảy ra, cả hai việc này đều có dấu vết, có thể tra xét được.
Thế nhưng Lý Vân Kim đã chết, sẽ không còn chứng cứ.
Đặc biệt là hắn không chết trong tay mình mà chết dưới tay Minh Tứ Dã, như vậy càng dễ giải thích -- ít nhất không phải mình giết người diệt khẩu.
Lúc này chứng kiến Lý Vân Kim đã chết, Ninh Dạ vươn tay đứng dậy hét lớn một tiếng: “Sư huynh!”
Lại chạy về phía Doãn Thiên Chiếu.
Y muốn xem xem Doãn Thiên Chiếu đã chết chưa.
Nhưng khi chạm vào Doãn Thiên Chiếu, trong lòng Ninh Dạ lại lạnh buốt.
Doãn Thiên Chiếu còn chưa chết.
Tuy cơ thể Doãn Thiên Chiếu như cành cây khô, hoàn toàn không còn sinh khí, nhưng Ninh Dạ biết hắn chưa chết.
Khô Mộc Tử Thiền!
Một trong bốn mươi chín loại bí thuật của Thiên Cơ lục, có thể vận dụng khi trọng thương, nó làm thân thể rơi vào tình trạng chết giả, làm trì hoãn thời gian tử vong. Nếu lúc này có đại năng tới cứu, tám chín phần mười là sẽ sống được.
Ninh Dạ biết thuật này, nhưng y không học, không ngờ Doãn Thiên Chiếu lại học, hơn nữa còn dùng thuật này để tự cứu mình.
Tên Doãn Thiên Chiếu chó chết, ngươi đã phản bội Thiên Cơ môn, còn mặt mũi nào dùng bí pháp Thiên Cơ môn tự cứu mình?
Cố nén cơn kích động muốn gi ết chết Doãn Thiên Chiếu, Ninh Dạ ôm lấy hắn hét lớn: “Sư huynh, sư huynh!”
Tay chân thì luống cuống lấy đan dược đổ ra cho Doãn Thiên Chiếu.
Lúc này Minh Tứ Dã vừa đỡ Thường Vũ Yên dậy, thấy Ninh Dạ đút thuốc cho Doãn Thiên Chiếu, vội kéo y ra: “Yên tâm, hắn không chết được đâu.”
Nói xong đã ấn tay xuống, tất cả châm độc trong cơ thể Doãn Thiên Chiếu bay ra ngoài.
Nhưng Doãn Thiên Chiếu rên lên một tiếng ‘á’ trầm trầm.
Minh Tứ Dã đờ ra, Liệt Dương Kiếm Quân chỉ giỏi giết người chứ không biết cứu người, chưởng vừa rồi đã ép châm độc máu độc của Doãn Thiên Chiếu ra ngoài nhưng còn chưa đủ để giúp hắn khôi phục. Thấy Doãn Thiên Chiếu đã có phản ứng lại, hắn nghĩ là nhờ Ninh Dạ đút thuốc, không khỏi kinh ngạc: “Ngươi đút cái gì cho hắn vậy?”
Ninh Dạ trả lời: “Là Tục Mệnh tán.”
“Hóa ra là thứ này, ngươi cũng có lòng lắm.”
Tục mệnh tán là loại thuốc tốt cao cấp, nó cũng giống với Khô Mộc Tử Thiền, có thể giữ sinh mạng con người trong trạng thái nhất định. Chỉ có điều Doãn Thiên Chiếu đang dùng Khô Mộc Tử Thiền, uống thuốc này vào cũng là lãng phí, ngược lại còn làm cho Doãn Thiên Chiếu tỉnh lại sớm hơn, thương thế nặng thêm.
Nhưng Ninh Dạ cố ý làm vậy, Minh Tứ Dã cũng không tiện trách cứ, bèn ôm lấy Doãn Thiên Chiếu nói: “Tình hình hiện tại của hắn không thể kéo dài được, ta dẫn hắn về thần cung trước. Lần này ngươi làm tốt lắm, ta sẽ báo công lao của ngươi lên trên, nhưng ta phải dẫn bọn họ trở về thật nhanh, không thể dẫn ngươi theo.”
“Vâng!” Ninh Dạ vội vàng nói: “Đệ tử cũng đang có chút chuyện cần làm, để đệ tử chậm rãi về thần cung là được.”
“Ồ? Ngươi còn định làm gì?” Minh Tứ Dã hỏi.
Ninh Dạ trả lời: “Đệ tử muốn kiếm chác đôi chút.”
Minh Tứ Dã ngẩn ra, lập tức hiểu ý: “Ngươi định săn giết con Tử Lân giao kia?”
“Vâng!” Ninh Dạ trả lời: “Con giao này vốn là đại yêu, giờ lại bị sư bá đánh trọng thương, đệ tử định xem xem liệu có thể...”
Ninh Dạ không giấu diếm mục đích của mình, vì bây giờ y đang muốn tăng cường thực lực bên ngoài của bản thân.
Minh Tứ Dã mỉm cười: “Tìm phú quý trong chốn hiểm nguy, ngươi nghĩ vậy không sai, nhưng con rết trăm chân có chết vẫn còn giãy dụa, cho dù trúng một đòn của ta đã trọng thương, nhưng nó vẫn là nửa bước Vạn Pháp, bây giờ ngươi không thể đối phó được. Thôi được rồi, nể tình ngươi đã liều mình cứu người, khiến ta không đến nỗi mất mặt, thứ này xem như ta cảm ơn ngươi.”
Nói xong hắn giơ ngón tay về phái Ninh Dạ, một luồng sáng bạc chìm vào mi tâm của y.
“Luồng Liệt Dương kiếm ý này là Liệt Dương thần kiếm của ta biến thành, sau khi phóng thích sẽ có sức mạnh một đòn toàn lực của ta. Có kiếm ý này, chắc ngươi có thể đối phó với con Tử Lân giao kia.”
Sau khi cho Ninh Dạ luồng Liệt Dương kiếm ý, khí thế của bản thân Minh Tứ Dã cũng yếu đi vài phần, có thể thấy hắn không thể tùy tiện ban phát kiếm ý như vậy.
“Đa tạ sư bá!” Ninh Dạ quỳ sụp xuống.
Y nói với Minh Tứ Dã như vậy vốn là có ý đòi chút lợi lộc.