Nửa đêm, gió lạnh vẫn tiếp tục thổi khiến những lớp tuyết trên cành cây rơi xuống che lấp đi dấu chân trũng sâu.
Vài ba tên hắc y nhân lén lén lút lút vòng qua hạ nguồn con suối, bọn chúng đi vào sườn núi rồi cẩn thận tiến gần doanh trại của quân Tây Huyễn.
Ánh lửa vẫn cháy bập bùng thế nhưng tiếng trống thùng thùng đã không còn nữa, quân sĩ Tây Huyễn đều nghiêm nghị chấp hành quân luật, người nên ngủ thì ngủ để giữ sức, người nên canh gác thì hai mắt phải tỏ tường.
Một tên hắc y nhân tỉ mỉ quan sát từng lều trại một, sau đó ước tính sơ bộ rồi mới nói.
"Có lẽ là hơn ba vạn quân."
"Ba vạn? Sao có thể ít như vậy?"
Bọn chúng khó hiểu nhìn nhau mà không hề hay biết nhất cử nhất động của mình đều bị phát giác.
Đặng Tả Khanh núp sau mỏm đá cùng Mai Hữu Sài. Tư Không Dương Thiên sớm đã liệu được việc này, Mai Hữu Sài âm thầm tán dương trong lòng.
Lúc này Đặng Tả Khanh theo gợi ý của Tư Không Dương Thiên mà hành động, hắn dùng một hòn đá nhỏ búng vào chân của hắc ý nhân khiến gã chao đảo đạp gãy mấy cành cây trong bụi.
Lùm cây động đậy tạo ra tiếng động khiến quân sĩ chú ý, ngay lập tức bên trong lều phản chiếu lên nhiều cái bóng đen bật dậy gần như che lấp hết ánh đèn trong lều.
Chưa đầy một cái chớp mắt, quân sĩ ùn ùn cầm binh khí chạy ra ngoài.
Đám hắc ý nhân hoảng loạn: "Sao đột nhiên lại đông như vậy?"
"Không xong! Bị phát hiện rồi, mau trở về báo cáo với chủ tướng."
Ngay khi quân sĩ hướng về phía này chạy đến thì bọn chúng tức khắc dùng khinh công tẩu thoát.
Đặng Tả Khanh hài lòng vỗ vỗ lên đùi: "Bọn chúng đều trúng kế rồi, tướng quân thật lợi hại."
Mai Hữu Sài phủi phủi lớp bông tuyết trên vai áo cho hắn: "Kế hoạch đã hoàn thành được một phần ba rồi, chỉ cần tiếp theo bọn chúng hành động thì quân ta lập tức đáp trả."
Cả hai gần nhau trong gang tấc, ánh mắt của Đặng Tả Khanh không thể rời khỏi người đối diện được. Mai Hữu Sài chợt nhận ra điểm gì không đúng, cánh tay đặt trên vai hắn bỗng cứng đờ.
Đặng Tả Khanh vậy mà bất ngờ đẩy Mai Hữu Sài áp lưng vào tảng đá, hai tay hắn cứng cáp khóa y lại, Mai Hữu Sài hoảng hốt mắng.
"Ngươi làm gì vậy?"
"Ta…"
"Ngươi có tin là ta đánh… Ưm!"
Mai Hữu Sài còn chưa mắng hết câu đã bàng hoàng nghẹn họng lại, Đặng Tả Khanh bao phủ lên miệng y sau đó tham lam luồn lưỡi vào bên trong, hắn trực tiếp cắn nuốt những gì mà y muốn thốt ra.
Mai Hữu Sài dần dần mềm nhũn, y tùy ý để hắn hôn càng sâu hơn, cơ thể hai ngươi nương theo độ ấm của đối phương mà nhích lại gần nhau, đến cuối cùng là quấn quýt ôm lấy không rời.
_________________________
Bọn ám vệ sau khi trở lại thành Quản Xuyên bèn tức tốc chạy đến công đường.
"Bẩm chủ tướng, quân địch hơn ba vạn quân, có thể lên đến mười vạn…"
Tốc Lạc Phổ Đài khẽ cau mày: "Hơn ba vạn? Có thể mười vạn? Vậy rốt cuộc các ngươi ước tính là bao nhiêu?"
"Thuộc hạ… Cũng không rõ…"
Lần này ám vệ đã chọc tức hắn rồi, Tốc Lạc Phổ Đài đập bàn một cái khiến nó gãy ra làm đôi.
"Không rõ? Lang Tế các ngươi từ trước đến nay chưa bao giờ nói ra câu này."
"Chủ tướng giáng tội, quả thật lúc đầu thuộc hạ nghĩ rằng có hơn ba vạn quân thôi, nhưng sau đó lại khinh suất gây động tĩnh thế mà lại phát hiện ra chúng không chỉ có ba vạn quân đóng trại ở hạ nguồn."
Hắc y nhân chỉ còn có thể giải thích những gì mà gã thấy cho chủ tướng, Tốc Lạc Phổ Đài chăm chú nghe, càng nghe càng cảm thấy kỳ quái trong lòng, chẳng lẽ Tư Không Dương Thiên hoàn toàn không có bất cứ suy tính gì, hắn tùy tiện để kẻ địch biết được thực lực của quân mình như vậy sao?
Tốc Lạc Phổ Đài nghĩ không thông bèn đích thân đến cổng thành Đông, đứng trên đài quan sát dùng ống nhòm Tây Dương quốc để quan sát.
Lều trại của Tây Huyễn quân sáng thấy rõ, hơn nữa quân kỳ còn treo hẳn lên mấy cái bay phấp phới. Bên trong lều quả nhiên có rất nhiều bóng đen, kể cả bên ngoài cũng có không ít nhóm lính đi vòng quanh tuần tra.
Tiếc là Khâu thừa tướng đã bị tiêu diệt, nếu không có lẽ hiện tại hắn đã chẳng cần hoang mang đắn đo.
Thu thập tình báo đối với quân Hồ Cương ngay lúc này thật sự rất khó. Nội gián hay gì đều chẳng thể đột nhập vào bên doanh trại kẻ địch, lẽ nào hắn phải đánh trực diện với Tư Không Dương Thiên?
Nghĩ đoạn, Tốc Là Phổ Đài thu lại ống nhòm, sau đó lần nữa nhìn xung quanh phía sườn núi.
Bất chợt hắn thấy một đốm sáng ẩn ẩn hiện hiện phía sau hàng cây thông. Tốc Lạc Phổ Đài lập tức nhìn vào ống nhòm.
Hóa ra là một đám lính đang đốt lửa nướng gà…
"Chẳng phải trong doanh trại của chúng đã có sẵn lửa hay sao?"
Hắn lẩm bẩm, chợt có một luồng suy nghĩ nảy ra trong đầu.
Tư Không Dương Thiên đã chia quân ra hai ngã, một toán sắp xếp đóng trại ở hạ nguồn con suối, số còn lại trốn ở sâu trong rừng thông trên sườn núi!
Hắn cười lớn khiến cho hắc y nhân khó hiểu: "Tư Không Dương Thiên! Ngươi nghĩ ta ngu ngốc có thể để ngươi dễ dàng qua mặt thế sao?"
Hắn siết chặt nắm đấm, sau đó hạ lệnh toàn quân chuẩn bị, ngay khi mặt trời ló dạng sẽ dẫn hơn năm vạn binh tấn công.
Ngay lập tức trên cổng thành xuất hiện binh kỳ Hồ Cương tộc. Mai Hữu Sài lập tức chạy đến báo với Tư Không Dương Thiên: "Tướng quân! Chúng đã cắn câu."
Tư Không Dương Thiên nhếch môi cười.
__________________________
Cung Vận Ý ăn xong đùi gà, cũng đã uống hết rượu, nhưng mắt y vẫn không thể chợp được, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.
Lúc này y ngồi trên tảng đá lớn nhìn về phía thành Quản Xuyên, tất thảy mọi thứ đều rất nhỏ bé trong mắt y, nhà cửa, đường xá, kể cả người dân ở đó cũng vậy. Tình hình bên trong thành đã tệ tới mức nào rồi?
Những người ngoài thành hoàn toàn không biết.
Cung Vận Ý rầu rĩ thở dài, chợt y thấy binh kỳ của quân địch được treo cao, một dự cảm kỳ quái khiến y phải bồn chồn lo lắng trong lòng, y bèn tìm đến Mai Hữu Sài để hỏi chuyện.
Mai Hữu Sài đưa cho y một cây chủy thủ: "Ngươi cầm lấy để phòng thân, phía địch đã có động tĩnh, chúng treo cờ là muốn quyết chiến với quân ta, kế hoạch của tướng quân đã thành công thêm một phần rồi."
"Ta cảm thấy có gì đó lạ lắm…
Mai Hữu Sài vỗ vai y trấn an: "Là do ngươi quá lo lắng cho tướng quân thôi."
"Nhưng…"
"Cung tiên sinh yên tâm, trận này tất thắng."
Nghe Mai Hữu Sài kiên quyết khẳng định như thế, Cung Vận Ý cũng chẳng còn cách nào khác.
Y đã nhìn ra được điểm kỳ dị của thiên tượng báo hiệu cho điềm xui rủi phía trước, nhưng y lại không thể đoán ra đâu mới là then chốt của vấn đề.
Chính vì vậy mà hiện tại y chỉ có thể đứng một bên quan sát thật tỉ mỉ, chỉ cần có cái gì đó y sẽ tức khắc nhận ra.
Cả một đêm y đều ngồi trên mỏm đá, mắt vẫn như cũ hướng về phía cổng thành Đông, binh kỳ nương theo gió bay phấp phới giữa trời tuyết rơi.
Lúc này khoảng đất trống rộng thênh thang giữa phe địch và phe ta đã bị lớp tuyết dày bao phủ hoàn toàn, Cung Vận Ý chỉ có thể thấy một vùng trắng xóa đáng sợ, cứ như nó sẽ nuốt chửng bất kỳ ai đặt chân vào.
Y bắt đầu trở nên lo lắng, mặt trời sắp mọc nhưng tuyết thì chỉ có càng dày thêm chứ không tan bớt, cứ như thế thì kỵ binh sẽ không thể dùng được, nếu cố chấp đem chiến mã ra dùng thì móng ngựa sẽ bị lớp tuyết cắn nuốt, tới chừng đó quân ta đều bị cản trở, kỵ binh chạy nhanh không được mặc cho kẻ địch xông đến chém giết.
Tư Không Dương Thiên chẳng ngờ được thời tiết thất thường, hắn đành để lại kỵ binh chờ thời tiếp ứng, võ binh, bộ binh và thiết giáp binh đã sẵn sàng.
Hắn sắp xếp cho bộ binh đánh vào cổng Nam, thiết giáp binh tấn công vào cổng Tây ngay khi phe địch xuất quân từ cổng Đông.
Lúc đó bọn chúng chắc chắn sẽ bị hoảng loạn mà cho rút quân về thành, thừa lúc này phe ta sẽ bất ngờ đánh từ hạ nguồn con suối ép bọn chúng vào cổng Đông.
Đến khi ba cánh quân nhập thành ép sát bọn chúng lui về cửa Bắc, võ binh vốn đã đợi sẵn ở bên ngoài cổng, chỉ cần bọn chúng lùi ra liền bị giết sạch.
Đáng lý ra kỵ binh sẽ tiếp ứng cho bộ binh, thế nhưng tuyết quá dày nên đành để lại hậu tuyến, lỡ gặp chuyện ít nhất còn cái để mà viện trợ.
Tư Không Dương Thiên đứng trước hàng chục vạn binh sĩ, ánh mắt kiên quyết giơ cao Thiết Vũ Thương.
"Trận này chính là phòng tuyến cuối cùng của Tây Huyễn, nếu như để thua thì người thân các ngươi, bằng hữu các ngươi, dân chúng Tây Huyễn đều sẽ tẫn mạng."
"..."
"Chính vì vậy, bằng bất cứ giá nào cũng không thể thua, rõ chưa?"
"Vâng!"
"Hữu Sài, ngươi thống lĩnh thiết giáp binh."
Mai Hữu Sài quỳ xuống nhận lấy binh kỳ từ tay tướng quân.
"Trương Lệnh, ngươi thống lĩnh bộ binh."
"Tuân mệnh."
"Hai người chia nhau ra, theo kế hoạch tác chiến."
"Rõ!"
Bọn họ đồng thanh đồng lòng, sau đó hai cánh quân chia nhau ra di chuyển.
Năm vạn thiết giáp binh dọc theo sườn núi phía Tây, tất cả bọn họ đều được vận giáp sắt che kín từ đầu tới chân, chỉ lộ ra ba điểm yếu chính là khớp cổ, khớp tay và khớp chân. Thiết giáp binh đều được chọn lựa kỹ càng những tráng sĩ lưng dài vai rộng thân hình đồ sộ, tay cầm chùy gai nỏ tiễn, là một toán quân tuy không cơ động nhanh nhạy nhưng lại cực kỳ vững chắc, rất khó chọc thủng phòng ngự.
Mười lăm vạn bộ binh chuyên dụng cung tiễn, trường thương, kiếm, đao và khiên sắt, bọn họ nhanh nhạy và rất đông nhưng lại không bền bỉ bằng thiết giáp binh, tuy vậy bọn họ lại được rèn luyện nghiêm khắc với các bố trận có thể tiêu diệt kẻ địch không chừa một ai.
Rất nhanh chóng ba mươi vạn binh đều được Tư Không tướng quân sắp xếp hoàn chỉnh.
Cung Vận Ý nhìn bọn họ từ từ hành động mà trong lòng bắt đầu rục rịch không yên, giống như có ai đó thả vài nắm than hồng vào vậy.
Tiếng trống trận bắt đầu vang vọng khắp tứ phương, quân Hồ Cương trên cổng thành cầm thương gõ cán xuống đất, kéo theo đó là tiếng hô vang hy vũ cả thiên địa.
Phía Đặng Tả Khanh cũng bắt đầu chỉnh đốn quân ngũ, hắn giương cờ xoay tròn mấy vòng trên không, phe ta cũng đánh trống thùng thùng hô lên vài tiếng khiêu khích kẻ địch.
Y đi tới đi lui, âm thầm di chuyển xuống một chút, nào ngờ y lại nhìn thấy một đống tro tàn trên đất, củi khô đã cháy thành than đen, xung quanh là ba bốn võ rượu nằm lăn lóc. Bên cạnh có mấy tên lính say khướt nằm ngủ dạng tứ chi ra hình chữ đại.
Tim y đánh thịch một cái.
Y tức giận quát: "Các người làm cái gì vậy?"
Mấy tên lính lờ mờ tỉnh, bọn họ dụi dụi mắt nhìn cho rõ người đang hét ầm lên kia.
Cho đến khi dung mạo quen thuộc của y rơi vào tầm mắt, bọn họ mới hoảng hốt đứng bật dậy: "Cung… Cung tiên sinh… Sao ngài lại ở đây?"
Cung Vận Ý nhăn chặt đôi mày: "Các người đã làm gì vậy?"
"Chỉ là… Chỉ là nướng gà… Nhâm nhi chút rượu…"
"Đốt lửa? Các người không nghe lệnh của tướng quân sao?"
"..."
Tất cả bọn họ chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt y.
"Các người chơi chưa đủ còn muốn chơi thêm, lần này Thiên nhi bị các người hại chết rồi."
Cung Vận Ý tức đến đỏ mặt tía tai, y phất tay áo bỏ đi về phía Đặng Tả Khanh để báo tin.
Mấy tên linh cảm thấy vô cùng có lỗi chỉ dám nhìn bóng lưng y, Cung Vận Ý dừng lại, ngữ điệu không còn kiên nhẫn: "Các người chờ địch đến giết phải không?"
Lập tức bọn họ liền giống như mấy con cún bị chủ trách phạt lẽo đẽo theo sau Cung Vận Ý.