Nhờ vào số lương thực mà Đặng Tả Khanh đem tới mà đội quân của Tư Không Dương Thiên không phải chịu đói.
Mai Hữu Sài vẫn còn lo cho bệnh tình của hắn, lỡ như tái bệnh thì phải làm sao? Đã đến tận đây rồi, chiến trận ở trước mặt ai nấy đều bận rộn còn đâu thời gian chăm sóc cho hắn? Nếu trong lúc đánh giặc mà phát bệnh thì thế nào đây?
Y không muốn Đặng Tả Khanh chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa, một phần cũng vì lòng y chịu không nổi.
Đặng Tả Khanh biết rằng Mai Hữu Sài sẽ suy nghĩ nhiều, nên hắn trấn an y: "Ta có mang theo thuốc."
"Nếu hết thuốc thì thế nào?"
"Sẽ không, ta đem rất nhiều."
Vừa nói hắn vừa chỉ vào cái tay nải toàn là gói thuốc. Có như vậy Mai Hữu Sài mới không càm ràm hắn nữa.
Bọn họ cả một quãng đường đều trò chuyện rất sảng khoái, chẳng bù cho Tư Không Dương Thiên vẫn cứ hoài nghi về chỗ lương thực kia, Đặng Tả Khanh vốn chẳng phải dạng người đầu óc nhanh nhẹn làm sao mà có thể dùng kế lấy được từ bọn sơn tặc?
Tả Khanh đang giấu hắn điều gì đó?
Trương Lệnh nhìn ra được tâm tư trên nét mặt của hắn bèn lên tiếng hỏi: "Tướng quân, ngài đang nghĩ không thông số lương thực kia?"
Tư Không Dương Thiên gật đầu, Trương Lệnh bèn nói ra những gì mà hắn đang nghi ngờ: "E là có người giúp tả phó tướng…"
"Đúng vậy, nhưng lại chẳng biết đó là ai? Hơn nữa tại sao Tả Khanh lại giấu chuyện đó?"
Đột nhiên trong lòng hắn mờ nhạt xuất hiện dự cảm không lành, chỉ trong thoáng chốc nên hắn cũng không mấy để tâm.
Lúc này, Cung Vận Ý vẫn âm thầm theo sau, từ phía xa xa cẩn thận quan sát.
Những ngày này y chịu cũng không ít cực, tuy nhận được ngọc bội Bán Nguyệt của Bạch Viên Viên nhưng chỉ có thể dùng ở những nơi thuộc quyền hạn của Vọng Nguyệt cung.
Ra khỏi các thành lớn thì xung quanh là hoang sơ, rừng núi hiểm trở lạnh lẽo u ám, ngọc bội tự khắc trở nên vô dụng.
Y thở hắt ra để làn khói lạnh được tự do bên ngoài không khí, trời đang càng ngày càng trở lạnh hơn, tuyết rơi cũng dày hơn mấy hôm trước rất nhiều, cơ hồ như toàn bộ mặt đất sắp bị tuyết phủ lên hết.
Trong thời tiết khắc nghiệt như này mà đối đầu với giặc cố độ bền bỉ về sức chịu đựng, hơn nữa người Hồ Cương còn khá giỏi trong việc lợi dụng cảnh vật xung quanh để đánh úp, thiên thời hiện tại chính là nghiêng về phe địch rồi, bên chúng ta lại trở nên khó khăn hơn.
Y nhìn lên bầu trời toàn mây xám xịt, sau đó lại nhắm mắt cảm nhận mùi vị đang bắt đầu có mùi tanh tươi trong không khí.
Lần này máu đổ không ít rồi…
Bách tính thành Quản Xuyên có thể gặp nguy hiểm, đều là mạng người vô tội.
Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh đó, y không khỏi cảm thấy rùng mình. Nếu như Cung gia không bị diệt môn, có lẽ tộc Hồ Cương đã không có cơ hội làm càng như vậy. Tiếc là mọi chuyện từ trước đến nay đều xảy ra không theo ý muốn của y, trên đời đâu ai biết trước được chữ ngờ sẽ đến khi nào đâu.
Cung Vận Ý siết chặt dây cương, quyết tâm trong lòng càng cao hơn.
________________________
Qua thêm vài ba ngày, cuối cùng đoàn tinh binh cũng có thể thấy được thành Quản Xuyên ở phía xa xa, bên hướng Đông thành cách vài dặm, con suối nhỏ vẫn chậm rì rì chảy như đang đợi chờ điều gì đó.
Tư Không Dương Thiên liền hạ lệnh cho dựng trại ở sườn núi phía sau những dãy cây thông trùng trùng điệp điệp để che mắt địch, sau đó mới tách khoảng ba vạn binh di chuyển về hạ nguồn con suối cách cổng thành Đông tầm sáu dặm.
Đủ để kẻ địch có thể thấy từ trạm gác trên cổng thành.
Từng cái lều rộng khoảng mấy chục thước được dựng cao lên, trải dọc cạnh bờ suối tạo thành một dãy tầm hai mươi mấy trại, Mai Hữu Sài lập tức ra lệnh treo binh kỳ lên cây sào cao cắm ở giữa doanh trại.
Hồng kỳ đỏ chói thêu chữ Huyễn màu đen càng thêm phần nổi bật, kẻ địch trông ra liền thấy rất rõ, bọn chúng tức khắc chạy đi báo tin cho thống lĩnh.
Tốc Lạc Phổ Đài chiếm lấy nha môn Hồ phủ, đương lúc tập bắn cung ở hậu viện thì thấy lính gác thành hớt hải chạy đến.
"Chủ tướng! Quân Tây Huyễn đã đến rồi, bọn chúng đóng trại ở cách thành đông vài dặm."
Nam nhân cao lớn một tay cầm chắc cung, một tay kéo căng dây cung ra, sau khi nghe tin liền ung dung thả tay, mộc tiễn bị lực đẩy của dây cung mà vun vút lao đến cắm sâu vào hồng tâm cách mặt hồ dài khoảng ba trượng.
Hắn nhếch nửa môi rồi ném cây cung xuống hồ: "Cuối cùng hắn cũng đến. Mối thù này sẽ sớm tính một lượt với hắn trên chiến trận. Mau cho người hối thúc vẽ lại địa đồ nơi này."
"Dạ."
Tốc Lạc Phổ Đài vô cùng phấn khích cho tập hợp tất cả tướng lĩnh dưới trướng hắn.
Trời dần sụp tối, bên trong Quản Xuyên thành phát sáng những ánh lửa trải dọc trên tường thành cho đến đài quan sát.
Tư Không Dương Thiên đứng bên sườn núi nhìn xuống, tay vân vê binh ấn nói: "Xem ra bọn chúng đốt đèn canh chừng chúng ta rồi."
Trương Lệnh đứng bên cạnh nhìn lên bầu trời không sao không trăng: "Tướng quân, ngài định khi nào sẽ xuất binh?"
Hắn phất tay: "Không gấp,đêm nay hãy cho binh sĩ được thoải mái."
Đặng Tả Khanh cùng Mai Hữu Sài nhanh chóng hiểu ý, họ lập tức đem vài chục con gà rừng ra để lên xiên nướng, sau đó liền mở những hủ rượu đã ủ sẵn chiêu đãi tất cả binh sĩ.
Bọn họ hứng khởi ăn uống hát hò, cũng chẳng phải sợ địch tập kích.
"Đường hành quân khó khăn, đi lâu như vậy ắt hẳn tinh thần của họ đều xuống, vì vậy cần nâng cao sĩ khí mới có thể dùng toàn bộ sức lực giết địch."
Tư Không Dương Thiên tâm trạng cũng không quá tệ, Trương Lệnh nghe giải thích thì nhận ra được đạo lãnh binh, chính là không để mất sĩ khí, không để họ bất mãn, có như vậy họ mới toàn tâm toàn lực vì tướng quân xông pha trận mạc.
Trong khi bọn họ ăn uống vui vẻ, Cung Vận Ý lặng lẽ ngồi ở một góc kề bên mỏm đá, đốt lên một nắm lửa nhỏ vừa đủ để sưởi ấm, sau đó từ từ ăn chút ít lương khô khó nuốt.
Lúc này y cũng muốn chung vui với họ… Hơn thế nữa là y thực sự rất muốn gặp Thiên nhi, đường đường chính chính cùng Thiên nhi ra trận.
Bất giác trong lòng có hơi rầu.
"Cung tiên sinh."
Đặng Tả Khanh lén lút đến chỗ y, trên tay hắn còn mang theo đùi gà nướng và bình rượu nhỏ.
Cung Vận Ý mừng rỡ : "Đem đồ ăn đến cho ta hả?"
Đặng Tả Khanh gật đầu: "Thấy ngươi một mình cô đơn nên ta có lòng tốt đem đến an ủi."
"Đa tạ, nhưng các ngươi đốt lửa thế này bọn chúng sẽ nhìn thấy."
"Là do chủ ý của tướng quân."
Đặng Tả Khanh gãi đầu, Cung Vận Ý vừa cắn xé đúi gà vừa nói: "Hay là ngươi gợi ý cho Thiên nhi, bảo doanh trướng ở bờ sông cũng đốt lửa đánh trống gõ chiêng, có như vậy bọn chúng mới không chú ý đến các ngươi."
"Có hiệu quả sao?"
"Chắc chắn, nhìn lên trời đi, ngươi thấy gì?"
Đặng Tả Khanh theo hướng ngón tay y nhìn lên, sau đó lại ù ù cạc cạc đáp: "Chẳng có gì cả…"
"Đúng, chính là tiết trời âm u, không khí cũng trở nên lạnh, mà hôm nay bọn chúng đã thấy quân ta kéo đến. Nếu đốt lửa gõ trống trận chúng sẽ thấy sĩ khí bên ta hừng hực, ắt lòng người bất an."
Đặng Tả Khanh vỗ vỗ lên đùi: "Thì ra là vậy!"
Đêm hôm đó, ba vạn quân đóng ở cạnh con suối thắp lửa liên tiếp ba giá gỗ, lửa cháy sáng rực cả một vùng khiến cho sự chú ý của quân Hồ Cương đều dồn lại, sau đó Đặng Tả Khanh giương cờ chỉ huy quân sĩ đánh trống trận.
Từng nhịp thùng thùng như tiếng sấm rền giữa trời hôn ám, quả nhiên quân Hồ Cương liền dao động.
Mội tiếng trống đánh xuống giống như búa tạ đập vào ngực chúng.
Tốc Lạc Phổ Đài ngồi trong công đường nghiến răng nghiến lợi, đây chẳng phải là đang khiêu khích hắn hay sao.
Tướng sĩ đứng dưới công án cũng tức tối lắm rồi bèn lên tiếng: "Chủ tướng! Hãy cho ta dẫn theo hai ngàn binh sĩ ra đó đánh cho bọn chúng một trận!"
"Đánh? Ngươi dựa vào cái gì để đánh? Có biết bọn chúng bao nhiêu quân không?"
"Không…"
"Vậy ngươi có biết chúng muốn dùng loại binh pháp nào không?"
Tướng sĩ bị hỏi vặn đến lúng túng lắc đầu.
Tốc Lạc Phổ Đài tức giận ném mục gỗ về phía tướng sĩ: "Vậy ngươi đánh trận hay cống nạp cho địch hai nghìn mạng quân ta?"
"Là… Là thuộc hạ hồ đồ…"
Tướng sĩ sợ hãi lập tức quỳ xuống, Tốc Lạc Phổ Đài phất tay: "Được rồi! Hạ lệnh cho Lang Tế đi điều tra bọn chúng có bao nhiêu quân lực."
"Dạ!"
Tư Không Dương Thiên chỉ im lặng đứng nhìn Đặng Tả Khanh chỉ huy làm mấy chuyện này, ngay khi nghe được ý kiến này của Đặng Tả Khanh, hắn càng thêm nghi ngờ.
Lúc này, Mai Hữu Sài vén màng bước vào: "Tướng quân, có việc gì căn dặn?"
"Bọn họ đã ăn uống đã chưa? Nếu đã rồi thì dọn dẹp, tắt hết lửa, đêm nay có thể quân địch sẽ đi thám thính tình hình quân ta."
"Thám thính? Làm sao tướng quân biết?"
"Ta không biết, chỉ suy đoán. Hơn nữa thống lĩnh bên đó là Tốc Lạc Phổ Đài, hắn chính là loại người luôn suy trước tính sau."
"Vậy nên trước khi xuất binh, hắn sẽ cho Lang Tế thám thính?"
Hắn nhếch môi gật đầu, Mai Hữu Sài ngay lập tức truyền lệnh xuống.
Rất nhanh chóng lửa trại đã tắt, tiếng hát hò cũng không còn, bên doanh trướng chủ chốt hoàn toàn rơi vào khoảng lặng, duy chỉ có ở phía Đặng Tả Khanh vẫn rình rang hát hò gõ trống.