Hơn ba ngày trôi qua, bầu trời ngày càng trở nên xám xịt hơn mặc dù đang là buổi sáng, nắng không thể nào đủ sức để xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây dày đặt âm u.
Gió cứ đôi lúc sẽ lại thổi phần phật mang theo hơi lạnh cóng từ dưới mặt băng lên, ngay cả việc thở bình thường cũng phà ra khói lạnh, chỉ thiếu là chưa kết dính thành tuyết mà thôi.
Đoàn tinh binh di chuyển dưới trời tuyết thế này có chút khó khăn, hơn nữa đường đi lại xa xôi khúc khuỷu trùng trùng điệp điệp dốc núi, cho nên tốc độ hành quân chỉ ngày một chậm hơn.
Tư Không Dương Thiên thấy trời sắp sập tối, gió muốn thổi mạnh hơn bèn quyết định cho dựng lều nghỉ qua đêm tại một rừng thông gần đó.
Mai Hữu Sài qua loa đem chút trái rừng cùng với nước đựng trong túi da đổ ra nấu lên, sau đó bỏ một ít thịt phơi khô vào, lửa cháy lách tách một lúc lâu cũng làm chín món súp sơ sài này.
Tư Không Dương Thiên cầm cái bát gỗ, nhìn thứ nước canh lỏng bỏng mấy lát thịt mà chẳng thể nào nuốt trôi được. Đột nhiên hắn lại nhớ đến mấy món ăn mà trước kia Cung Vận Ý đã nấu khi trên đường từ Quản Xuyên đến kinh thành.
Cho đến hôm nay, tư vị đó vẫn còn chút vương vấn trên đầu lưỡi hắn.
Trương Lệnh thấy hắn vẫn chỉ chăm chăm nhìn vào chén súp nên buộc lòng khuyên một câu: "Tướng quân, ngài không ăn sẽ đói."
"Ta biết rồi."
Tư Không Dương Thiên thở hắt ra, sau đó ực một cái uống sạch chén súp, ngay vsr thịt cũng chẳng thèm nhai mà nuốt xuống bụng.
Hắn nhìn lên đỉnh núi ở phía trước, xem ra chỉ còn cách Quản Xuyên thành không quá một nghìn dặm nữa thôi, với tốc độ này có lẽ phải mất thêm ba bốn ngày nữa, so với trước kia cần phải gấp gáp hơn.
Bất kể ngày đêm, chỉ cần thời tiết không quá khắc nghiệt là sẽ tiếp tục hành quân. Sĩ khí cũng có thể vì vậy mà suy giảm, nhưng xốc lại tinh thần binh sĩ đối với hắn cũng đã có kế hoạch sẵn rồi, trước mắt cứ đến nơi đã định trước.
Cách thành Quản Xuyên ba mươi dặm chính là con suối chảy dọc qua cửa Đông, nếu dựng quân doanh ở đó thì sẽ bị phát hiện.
Vì vậy mà hắn quyết định sẽ dựng trại ở bìa rừng cách đó không xa, sau khi dựng xong sẽ cho một số toán binh đến con suối làm vài cái bản doanh giả để đánh lạc hướng.
Gây chú ý với kẻ địch để bọn chúng tập trung vào cửa Đông, sau đó liền chia quân ra hai ngả tấn công bất ngờ vào cửa Tây và Nam, dồn ép bọn chúng về cửa Đông cửa Bắc.
Đến khi đó toán binh gần năm ngàn người sẽ đâm lén từ cửa Đông, thúc ép bọn chúng dồn về cửa Bắc, nhân lúc này sẽ cho khoảng mười vạn quân còn lại chặn ở cửa Bắc, một mẻ giết sạch bọn chúng.
Tư Không Dương Thiên cẩn trọng tính từng bước một, kế hoạch này nếu sai sót dù chỉ là một điểm nhỏ đều sẽ bị tan tành.
Hơn nữa còn phải đề phòng trong quân ngũ có nội gián, Tốc Lạc Phổ Đài là kẻ nham hiểm thà đề phòng trước còn tốt hơn là chẳng nghi ngờ gì.
Ở nơi này về đêm càng trở nên lạnh giá khiến nhân tâm tồn đọng nhiều tư vị. Tư Không Dương Thiên bắt đèn nhìn lên binh đồ Quản Xuyên, những con cờ được hắn cẩn trọn sắp xếp theo suy tính trong đầu từ trước.
Bóng của hắn nghiêm chỉnh ngồi được ánh nến hắt lên tấm lều màu trắng bạch. Hắn không hề hay biết ở gần đó trên sườn núi còn có một ánh mắt đang chăm chú nhìn, dù đó chỉ là một cái bóng đen không hơn không kém.
Cung Vận Ý ôm chặt áo choàng đắp trên người mình, vì lạnh nên cả tay lẫn mặt đều trắng toát nhợt nhạt không có sắc hồng.
Đặng Tả Khanh vừa dựng xong một cái lều nhỏ, đốt đống củi khô ở bên ngoài cho ấm rồi gọi Cung Vận Ý.
"Tiên sinh nên vào trong nghỉ ngơi đi thôi."
"Đa tạ ngươi, nhưng ta chưa muốn ngủ, ngươi nên nghỉ ngơi trước đi."
Cung Vận Ý lắc đầu, y vẫn đứng cạnh cây thông mắt không dời khỏi nơi kia. Đặng Tả Khanh thở dài, hắn cũng hoàn toàn không thể yên giấc được, cái bóng nhỏ ở phía dưới đất phẳng kia đang loay hoay làm đủ thứ việc.
Vốn dĩ mấy công việc như nhóm lửa, nấu đồ ăn, đem thức ăn cho ngựa,... Từ trước đều là do hắn đảm nhiệm, nhưng hiện tại không có hắn thế nên Mai Hữu Sài phải một mình ôm hết, nếu như hắn có ở đó thì hắn nhất định sẽ không để y phải chịu mệt.
Một đêm vừa dài vừa đầy tâm sự trôi qua, gió lạnh vẫn thổi tuyết vẫn rơi mặc cho nhân loại có đang chịu trận thế nào.
____________________________
Sáng ngày hôm sau, ánh nắng đầu tiên cũng là duy nhất trong ngày có thể vượt qua tầng mây dày đặt, rọi xuống khắp thiên hạ, tuyết dày băng mỏng đều từ từ tan dần thành những vũng nước trũng trên nền đất gồ ghề.
Đoàn quân lại dọn trại, tấp nập chuẩn bị xuất phát cho quãng đường còn dài ở phía trước. Đột nhiên có một toán người mặc bố y rách nát đang tiến gần đến chỗ họ.
Ngay khi vừa thấy đoàn quân, đám người bố y đó như người đuối nước bắt phải phao cứu mạng chạy đến, vừa quỳ vừa lạy lục khóc lóc thảm thiết.
"Quan gia! Cầu xin cứu chúng thảo dân!"
"Chúng tôi đói sắp chết rồi…"
"Con của tôi đã ba ngày không được ăn, xin các vị cứu với…"
Tiếng khóc ai oán khiến cho đoàn binh không thể nói lên bất cứ lời nào, bọn họ chua xót lắc đầu. Tư Không Dương Thiên oai vệ đi đến đỡ dân phụ đang cõng đứa nhỏ lên, sau đó liền đưa một túi lương khô cho dân phụ.
"Chia cho họ một ít lương thực, còn có vài túi nước nữa."
Trương Lệnh do dự nói: "Nhưng mà tướng quân, chúng ta còn phải hành quân đến Quản Xuyên, không đủ lương thực thì làm thế nào?"
Tư Không Dương Thiên nhìn ánh mắt chờ mong của những thường dân tội nghiệp này, đến cùng vẫn quyết định chia thức ăn và nước uống cho bọn họ, chuyện thiếu hụt sẽ từ từ tính tiếp.
Hơn vài chục dân thường y phục rách nát được hắn ban ân thì vô cùng cảm kích, trước khi rời đi họ còn cúi đầu vái lạy thêm vài cái.
Tất cả bọn họ đều là dân tị nạn từ Quản Xuyên, chiến loạn ở đó quá mức đột ngột, bách tính trong thành ai may mắn thoát được đều chạy càng xa càng tốt, còn những người bị mắc kẹt lại phải sống thiếu thốn, khổ cực bị hành hạ cho đến khi chịu không nổi mà chết đi thì thôi.
Cung Vận Ý tất thảy đều hiểu rõ, cái cảnh không chốn dung thân này y làm sao có thể quên kia chứ.
Đặng Tả Khanh thu dọn lều xong, hắn dắt cương ngựa đến cạnh Cung Vận Ý: "Chúng ta phải lên đường thôi."
"E rằng đến khi đóng quân, họ sẽ bị thiếu lương thực."
"Ta cũng nghĩ vậy."
"Chắc là Thiên nhi đang suy tính trong đầu…"
Cung Vận Ý thở dài, sau đó leo lên ngựa chậm rãi âm thầm theo sau đoàn tinh binh, trong lúc này y cũng phải tìm cách gì đó mới được.
Chặng đường phía trước sẽ đi xuyên qua một khu rừng, tiếp đến là một ngọn núi không quá cao, chi cần an toàn vượt qua thì sẽ đến được bờ suối gần Quản Xuyên thành.
Lúc này y chợt nhớ ra điểm quan trọng, chính là ngọn núi kia lại có một sơn trại của bọn sơn tặc chuyên cướp bóc lái buông từ nơi khác đến. Mà trại chủ lại là người từng chịu ân tình của y.
Nhớ năm đó khi y còn chưa đặt chân vào thành, ở bên ngoài xui xẻo bị bọn sơn tặc bắt về, tưởng chừng như đã mất mạng rồi nhưng y lại tình cờ nhìn được tên trại chủ sắp gặp đại hạn.
Vì để Tiểu Bối không bị chúng bắt làm nô lệ, Cung Vận Ý bèn chủ ý đưa ra lời khuyên, ban đầu trại chủ không mấy tin tưởng nhưng sau khi đám thuộc hạ của gã bị giết sạch trong lúc cướp của thì gã mới hoàn toàn tin y. Nhờ đó mà gã thoát được một nạn.
"Đặng phó tướng, xem ra lần này phải nhờ ngươi ra mặt rồi."
"Ta?"
"Đi theo ta."
Đặng Tả Khanh có chút mờ mịt xuy ngựa đi theo, Cung Vận Ý tin rằng trại chủ đó hẳn sẽ không phải là người vô ơn, y đã từng cứu gã một mạng, lần này đến nhờ vả hẳn là gã sẽ không từ chối.
____________________________
Sơn trại Hùng Bình nằm sâu trong ngọn núi, khắp nơi đều là cây thông nối nhau mọc tạo thành một vòng che khuất sơn trại.
Đi băng qua hàng thông liền đến trạm gác ở trước cổng trại. Tên sơn tặc vừa nhìn thấy có người đến liền giương kiếm thổi tjf và.
Lập tức hai cánh cổng trại mở ra, một đám sơn tặc hầm hố mang theo vũ khí chạy ùa đến bao vây hai nam nhân cưỡi ngựa.
Một tên thô kệch mặt sẹo hiên ngang đi đến, lớn giọng: "Là kẻ nào không sợ chết dám đặt chân vào địa bàn của bọn ta?"
Cung Vận Ý mỉm cười đáp: "Nhị đương gia không nhận ra ta sao?"
Tên thô kệch nheo mắt nhìn y, sao đó kinh hỉ chỉ đại đao về phía Cung Vận Y: " y dô! Là tiểu tử thối nhà ngươi."
Sau đó nhị đương gia liền ra hiệu cất vũ khí, ông ta đột nhiên trở nên thân thiện: "Ngươi đến đây làm gì? Nhớ bọn ta rồi hả?"
Cung Vận Ý nhảy xuống ngựa, y tiện tay phủi phủi lớp tuyết mỏng trên áo choàng: "Sao ta có thể quên các người được, thật ra lần này đến là muốn gặp trại chủ của ngài."
Nhị đương gia liền tròn xoe mắt: "Ấy! Đừng nói là Cung tiên sinh đây đã đồng ý bên cạnh trại chủ bọn ta nha! Thật ngại quá trại chủ đã có áp trại phu nhân rồi."
Cung Vận Ý cười gượng, vẻ mặt hơi ngại ngùng: "Nhị đương gia lại đùa, ta không có ý đó, thật sự lần này có chuyện cần nhờ vả."
"Ầy! Tiểu tử ngươi vẫn là cái bộ dạng như thiếu nữ kia. Được rồi, không đùa nữa ta đưa ngươi đến gặp trại chủ."
Nhị đương gia thân thiết khoác vai y, gã sai người đem ngựa cho ăn cỏ, cả ba tiến vào nơi sơn trại có tiếng bất hảo này, xung quanh vẫn là không thay đổi so với trí nhớ của y.
Đặng Tả Khanh từ đầu tới cuối đều bị cuộc trùng phùng kia làm cho ngớ người, Cung tiên sinh vậy mà lại giao du với đám sơn tặc này! Loạn rồi loạn rồi!