Thiên Cơ Bất Khả Lộ [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 2]

Chương 52




Cung Vận Ý vốn đang bận rộn chỉ Đông chỉ Tây để sửa lại trù phòng, nhưng đột nhiên bị Mai Hữu Sài kéo đi, y chỉ bèn giao việc lại cho quản gia.


Cung  Vận Ý cẩn thận bắt mạch cho Tiểu Ngư, ánh mắt Tư Không Dương Thiên từ đầu tới cuối đều theo dõi sát sao mỗi động tác của Cung Vận Ý. Mai Hữu Sài còn tưởng là tướng quân nhà mình đang canh vợ nữa chứ.


Giang Bình có hơi sốt sắng, hắn không nhịn được bèn lên tiếng hỏi: "Cung tiên sinh, nàng ấy thế nào rồi?"


Cung Vận Ý thở dài: "Vết thương trên người không quá nặng, mạch tượng cũng bình thường, có lẽ vì kiệt sức nên mới ngất đi."


"Vậy…"


"Hốt theo đơn thuốc của ta uống là được, thêm vài thảo dược đắp lên vết thương, sẽ mau khỏi thôi."


Cung Vận Ý vừa nói vừa nhanh tay viết lên giấy đưa cho Giang Bình, không ngờ là hắn lại vui vẻ chạy đi.


Mai Hữu Sài thở dài, trên tay y còn bồng đứa bé đang ngủ say.


"Cô nương này là ai?" Cung Vận Ý tò mò hỏi.


"Người của trấn Giảo Giảo, ân nhân cứu mạng Đặng Tả Khanh…"


"Tại sao lại thành ra thế này?"


Tư Không Dương Thiên suy ngẫm trong đầu, một người đang yên đang lành bỗng nhiên lại bị thương chạy giữ mạng. Cung Vận Ý cũng có cùng thắc mắc nên đã thử bấm một quẻ, không ngờ quẻ bói này khiến y cảm thấy hoảng sợ.


"Trấn Giảo Giảo gặp đại hung!"


"Cái gì?"


"Thiên tượng có biến đổi, cộng với Can Chi đều nằm ở quẻ hạ, là điềm báo đại hung đại kiếp."


Cung Vận Ý nhìn ra bầu trời đang mưa lất phất bên ngoài cửa sổ, y chắc chắn mình đoán không sai.


Mai Hữu Sài mím chặt môi, Tư Không Dương Thiên dường như đã nghĩ ra cái gì đó: "Có thể nào…"


Mai Hữu Sài đồng dạng nhanh trí như hắn: "Ta cũng nghĩ giống ngài."


"Đến đó một chuyến."


Tư Không Dương Thiên lập tức mang theo trường kiếm, Mai Hữu Sài cẩn thận đưa đứa trẻ lại cho Cung Vận Ý, cứ thế cả hai lập tức phi thân như gió ra khỏi nội thành hướng đến trấn Giảo Giảo.


Y có chút lo lắng nhìn đứa nhỏ, xem ra mệnh số của nó hoàn toàn không thuận lợi rồi.


Lúc này, Đặng Thiền Ngọc ở ngoài cửa gõ gõ mấy cái: "Nàng ta thế nào rồi?"


"Vẫn ổn…"


"Vậy thì tốt…"


"Tả phó tướng đã tỉnh chưa?"


Đặng Thiền Ngọc có chút sầu não lắc đầu, nàng đã túc trực bên cạnh đại ca mình hai ngày liên tiếp, thế nhưng hắn vẫn một mực nhắm mắt không chịu dậy. Lòng nàng đã sốt ruột đến nóng ran cả lên rồi, nhưng có gấp đến đâu cũng không thể khiến hắn nhanh tỉnh, chỉ có thể chờ đợi từng giây từng phút.


"Không sao, hắn sẽ sớm tỉnh, đừng quá lo lắng."


Cung Vận Y an ủi nàng, y biết quãng thời gian này sẽ rất khó khăn, dù cho Tả Khanh có tỉnh lại thì vẫn chưa chắc trở lại bình thường, đầu óc của hắn hiện tại có vấn đề rất rất lớn.


"Đứa trẻ này…"


Đặng Thiền Ngọc nhìn đến đứa nhỏ, Cung Vận Ý liền đưa cho nàng bế nó, lần đầu tiên nàng ôm một đứa bé, lần đầu tiên nàng cẩn thận đến mức nâng niu đứa bé giống trứng gà, cảm giác này quá mức kỳ diệu rồi.


Cả hai người an an tĩnh tĩnh chờ đợi cho qua hết nửa ngày, Tư Không Dương Thiên cùng Mai Hữu Sài trở về.


Sắc mặt của hắn còn đen hơn cả mực tàu, đến cái ánh mắt cũng tràn đầy sát khí, hắn không nói lời nào chỉ đi thẳng trở về phòng, Cung Vận Ý lúng túng đi theo sau.


Đột ngột hắn dừng lại trước cửa: "Tiểu thúc đừng vào, ta muốn yên tĩnh một mình."


Cung Vận Ý nhẹ gật đầu, sau đó hắn đóng sầm cửa lại.


Trời lúc này ngã về chiều, sau cơn mưa đầy âm u và mang theo oan ức đó, bầu trời vẫn không có tý nào gọi là khởi sắc, vẫn u oán.


Sau khi nghe Mai Hữu Sài kể lại, mọi thứ giống như là hàng vạn tảng đá đè nặng lòng của tất cả mọi người.


Dân chúng ở trấn Giảo Giảo chết rất thảm…


Tại sao Lý Quân lại có thể làm ra chuyện tày trời này như vậy? Hắn không sợ thiên hạ oán thán dẫn đến nội loạn sao?


Vừa nghĩ đến đâu thì y như rằng sự việc đó lập tức xảy đến, Giang Bình hớt ha hớt hải từ bên ngoài chạy ùa vào, trên tay hắn còn cầm mấy gói thuốc.


"Không xong rồi!"


"Chuyện gì vậy?"


"Khi ta đi hốt thuốc, vô tình nghe được mọi người bàn tán về khâm sai đại thần, ta biết Cung tiên sinh và tướng quân đang điều tra việc này nên đã cố tình đi xung quanh thám thính."


"Đã biết được gì rồi?"


"Nha môn bị người ta cướp ngục cứu ra hết những người dân ở trấn Giảo Giảo, sau đó hắn ta vì muốn truy bắt hung thủ mà cho người đến đó để đem người về tra khảo, nhưng không rõ tại sao dân chúng ở đó lại quá khích mà tấn công quan binh, kết quả là hỗn chiến, cả trấn Giảo Giảo đều chết rất thê thảm…"


"..."


"Chuyện này đồn ra ngoài rồi, ai ai cũng biết, lòng dân hiện tại nóng như lửa đốt nhưng không ai dám làm bậy, mọi chuyện còn chưa chấm dứt thì Lý Quân đã ra cáo thị định tội hơn trăm người tại trấn Giảo Giảo phản động!"


Giang Bình kể một hơi hết tất thảy mọi chuyện, lúc này bỗng nhiên vang lên tiếng hét của nữ nhân.


"Không phải! Chúng tôi không có tấn công quan binh!"


Tiểu Ngư tức giận đứng ở trước cửa phòng, nàng suy yếu tựa lên song cửa nhưng ánh mắt phi thường cường hãn.


"Chúng tôi chỉ vô tình đẩy bọn họ, nhưng những tên súc sinh đó lại rút đao giết hết chúng tôi!"


"..."


"Không có thiên lý! Oan ức quá!"


Tiểu Ngư chỉ vừa mới tỉnh dậy, nàng còn đang bối rối với căn phòng trước mặt, ý định là muốn ra ngoài hỏi thăm xem thế nào nhưng lại vô tình nghe được toàn bộ những gì Giang Bình nói.


Trong lòng cô vừa đau đớn vừa oán hận những gì mà tên khâm sai đó đã làm, người dân chịu những bất công như vậy lại chẳng biết cầu cạnh ai, họ thấp cổ bé họng chỉ đành nhẫn nhục.


Tiểu Ngư bật khóc, nàng không thể chịu được mà gần như muốn ngã khụy xuống, cũng may là Giang Bình kịp thời chạy đến đỡ lấy nàng.


Cung Vận Ý rầu rĩ thở dài, đứa bé trong tay y vẫn một mực yên ắng ngủ, nó không hề biết cha mẹ nó cũng như người thân nó đều không còn, nó chỉ cô độc một mình nương tựa Tiểu Ngư mà sống, tương lai sau này cũng không biết ra làm sao.


Trong thoáng chốc, y có chút đồng cảm với Tiểu Ngư, phải vật vã đứng dậy từ đống tro chết, chạy vạy khắp nơi dùng đủ mọi cách để mưu sinh, hơn nữa còn phải bảo vệ thật tốt cho Tiểu Bối.


Tư Không Dương Thiên chẳng biết là đã đứng đó từ bao giờ, mọi chuyện hắn đều đã hiểu hết, những xúc cảm hiện lên trong mắt Cung Vận Ý hắn cũng thu được.


"Đừng quá kích động, phải giữ mạng trước mới mong có ngày báo thù."


Y giật mình quay ra sau lưng thì lập tức bắt được ánh mắt ngập tràn lửa giận, hắn kiên nghị và lãnh khốc đến mức khiến y rùng mình. Lại đột nhiên nhớ đến chuyện cũ, chính y đã chọn bỏ rơi hắn, để hắn tự sinh tồn nơi rừng núi hiểm độc.


Nghĩ lại thì y vẫn còn cảm thấy rất tội lỗi.


"Đưa nàng ta vào trong nghỉ ngơi đi."


"Vâng."


Giang Bình vốn là nam nhân trầm tính, cũng chẳng biết an ủi người khác bằng lời nói.


"Bình tĩnh một chút…"


Tiểu Ngư vẫn chưa thể dừng khóc, Giang Bình lúng túng chẳng biết phải dỗ dành thế nào, hắn bèn quàng tay bế bổng cô lên rồi trở lại vào trong phòng, mỗi động tác đều nhẹ nhàng đến mức khiến Tiểu Ngư dần bình tĩnh lại.


"Ta không biết phải nói gì… Nhưng nếu cô nương có mệnh hệ thì đứa trẻ kia phải làm sao? Hơn nữa phải sống thật tốt mới có cơ hội rửa oan cho mọi người."


"Đa tạ công tử…"


"Ta… Ta không phải công tử gì đâu, chỉ là một ám vệ…"


"Ám vệ?"


Tiểu Ngư vừa lau nước mắt vừa kinh ngạc, Giang Bình trở nên bối rối.


"Là… Là… Sát thủ…"


"..."


"Có phải dọa cô sợ rồi?"


Tiểu Ngư mím môi lắc đầu, nàng biết nam nhân này không phải người xấu, nếu là kẻ xấu thì đâu thể cứu một người xa lạ chẳng có lợi lộc gì? Hơn nữa nhìn vẻ lúng túng của hắn nàng cũng đoán được, nam nhân này chắc chưa bao giờ gần nữ sắc.


Là một người đáng tin.


Ở bên ngoài, Tư Không Dương Thiên đứng nhìn Cung Vận Ý bế đứa bé, tầm mắt của hắn từ đầu tới cuối vẫn không dời sang chỗ khác.


Y cảm nhận được ánh nhìn của hắn rất gắt gao, trong lòng liền nhộn nhạo không yên.


"Thiên nhi…"


"Tiểu thúc thích hài tử lắm sao?"


Hắn kéo ghế ngồi xuống cạnh ý, tay đưa đến chẹm nhẹ lên má đứa nhỏ. Cung Vận Ý suy nghĩ rốt cuộc ý tứ của hắn là gì, sao đột nhiên lại hỏi như vậy?


"Tiểu thúc thích nó như vậy, hay là giữ lại làm con nuôi đi?"


Cung Vận Ý khá là kinh ngạc, hắn thốt ra lời đó một cách rất thản nhiên như thể đó chỉ là một việc rất rất nhỏ.


"Ta… Ta chưa chăm sóc đứa nhỏ như vậy… Lúc Tiểu Bối được ta mang đi cũng đã được gần năm tuổi rồi…"


Nghe y lắp bắp trả lời, hắn bật cười: "Vậy ư? Ta cũng nhớ lúc bị bỏ rơi chỉ mới chín tuổi."


Đôi mắt hắn sâu như lòng biển không chút gợn sóng, đó là một mảnh u tối không có tia sáng, giống như bầu trời nhiều mây đen che phủ.


Cung Vận Ý nắm lấy tay áo hắn, đôi mắt y hồng hồng ầng ậng nước: "Thiên nhi… Ta xin lỗi…"


"Câu xin lỗi này ta đã nghe nhiều lần rồi, nhưng chẳng hiểu tại sao lần nào cũng đều khiến ta thấy khó chịu. Không rõ là vì ta không muốn tiểu thúc nói câu này hay là vì ta vẫn còn hận người!"


Hắn vừa nói vừa chồm người đến gần đứa nhỏ hơn, sau đó từ từ di chuyển từ dưới lồng ngực đang phập phồng của y lên, qua yết hầu rồi đến môi mỏng, từng hơi thở ấm nóng đều khiến y run rẩy.


"Thiên nhi…"


"Suỵt! Đứa trẻ còn đang ngủ."


Tư Không Dương Thiên không để Cung Vận Ý nói hết câu, hắn đưa ngón tay chặn miệng y lại, sau đó thích thú vân vê môi trên rồi kéo cổ y đến ngoạm lấy.


Cung Vận Ý vừa cảm thấy chua xót vừa cảm thấy ngọt bùi.


Một lúc lâu sau hắn mới rời khỏi môi y, sắc mặt y chuyển đỏ ửng như cà chín, đột nhiên tiếng của hài tử vang lên khiến y hoảng hốt.


"Thức… Thức rồi?"


Đứa trẻ mắt loan loan sáng ngời nhìn hai nam nhân từ đầu tới cuối, nó chỉ hi hi ha ha cười rộ lên khi có cái gì đó lạ lạ đang xảy ra.


Hắn cười khúc khích khi trông thấy bộ dạng xấu hổ của y.


"Chết mất thôi…"