Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Trương Thành vừa tỉnh dậy thì đã hoảng hốt gọi người đến, trong lúc ông đang đau thương nhất thì có người dám thả mê hương, cố tình mở nắp quan tài con trai mình.
Chuyện nhanh chóng đồn thổi khắp Lâm An thành chỉ trong vòng chưa đầy một buổi.
Trùng hợp thay Trương Vinh Hạo vừa đến Lâm An vào tối đêm qua vì truy theo dấu vết của Tư Không Dương Thiên, khi hắn nghe được tin tức này thì lập tức tìm đến Hoàng gia gặp Hoàng Trương Thành để bàn rõ vụ việc.
Hắn nghĩ rằng kẻ ra tay chính là Dương Thiên cùng với sư phụ Thiên Cơ Tiên Sinh.
Hoàng Trương Thành không biết nhưng vẫn coi như tin tưởng Trương Vinh Hạo, Nam Kiếm phái cho đến bây giờ vẫn là một môn phái lớn có uy tín trên giang hồ, mặc dù sự việc đổ máu vào mấy chục năm trước là một đả kích đến Nam Kiếm.
Quan Đông Hàn ra tay diệt trừ trưởng môn, vạch trần bộ mặt thật của Lô nhị thánh hiệp và Trương trưởng môn cùng với Hồ Thanh Y đã kinh động giang hồ một phen.
Tuy vậy, Trương Bạch Vũ thân là con trai ruột cũng như là đệ tử chân truyền của trưởng môn nên đã gánh vác chức vị bị bỏ trống, dốc sức gây dựng lại Nam Kiếm phái.
Trương Vinh Hạo, chính là con trai của Trương môn đương nhiệm, mọi mặt đều được thừa hưởng từ cha, nhưng lại đáng sợ hơn Trương Bạch Vũ nhiều lần.
Chỉ sau một buổi, khắp Lâm An đều dán hình vẽ của Tư Không Dương Thiên, treo thưởng một trăm nghìn lượng nếu ai bắt được.
Mấy tên hiệp khách lang bạc và một số bang phái nhỏ vì muốn hưởng số tiền lớn này nên bắt đầu lục tung khắp Lâm An, hòng tìm cho bằng được Tư Không Dương Thiên.
Dân chúng Lâm An thành bị một phen náo loạn mà sợ hãi, họ không dám tùy tiện ra đường nếu không cần thiết. Bên phía nha môn cũng bắt đầu rục rịch ra lệnh cho bộ khoái đi tuần thường xuyên.
Huyện lệnh Lâm An thành vốn xuất thân từ gia đình vọng tộc, gã rất ghét cái bọn giang hồ hiệp đạo không có tổ chức không ra thể thống này, vậy mà hiện tại bọn chúng còn tự ý truy nã người khác mà chưa hỏi qua huyện lão gia là hắn.
Vì vậy Lý Quân huyện lệnh đã tức giận vô cùng, ra chỉ thị cho Chung bộ đầu tăng cường giám sát xung â quanh, chỉ cần thấy kẻ nào phạm luật liền bắt nhốt lại.
Chỉ trong vòng một ngày mà Lâm An trở thành nơi gà bay chó sủa, tiếng chửi mắng vang khắp đầu đường xó chợ, tiếng va chạm đao kiếm khiến cho tai người muốn điếc luôn mà.
Có trách thì trách Hoàng sư phụ và người của Nam Kiếm quá xem thường quan lại. Đặc biệt là động trúng cái tên Lý Quân xem trọng danh phận và lạm quyền này.
___________________________________
Bên ngoài hỗn loạn, Trương Lệnh sợ hãi người nọ nếu ra ngoài lại gây chuyện nên bắt họ ở lại trong miếu hoang, còn bản thân thì vẫn thuận lợi giả làm ăn mày để đi kiếm cái bỏ vào mồm.
Hắn không muốn ăn cơm chó, hai người đó nên tự ăn đi.
Cung Vận Ý trong lòng vô cùng lo lắng mà đứng ngồi không yên, giống như trên mông bị đốt ấy.
Tư Không Dương Thiên kéo tay y lại để y ngồi lên đùi mình.
"Tiểu thúc đừng đi nữa."
Cung Vận Ý ngại ngùng, cơ thể cứng còng không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Một hồi lâu sau, thấy Cung Vận Ý chỉ dám im lặng nhìn ra ngoài cửa miếu, Tư Không Dương Thiên trầm ổn lên tiếng.
"Tiểu thúc có thể đoán xem sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra không?"
Cung Vận Ý thở dài, nhớ đến quẻ bói lúc còn ở Tiêm La thành: "Ta đã sớm xem rồi, chỉ một chữ thôi, Nạn!"
"Nạn?"
"Họa nạn sắp xảy ra, nhưng ta không biết có thuận lợi vượt qua không… Ta… Rất lo cho Thiên nhi…"
Cung Vận Ý vẻ mặt buồn hiu, Tư Không Dương Thiên đưa tay lên chọt vào bên má của y, ngữ điệu của hắn rất đáng tin cậy.
"Nhất định sẽ không sao đâu, có ta ở đây."
Cung Vận Ý vẫn cảm thấy mọi thứ thật mơ hồ, dù trong suy nghĩ y luôn tin rằng hắn sẽ có thể kiên cường vượt qua mọi khốn đốn, dù rằng y biết hắn là người có năng lực…
Nhưng y lại sợ mọi thứ trở nên mất kiểm soát như trước kia… Cái lần mà hắn suýt nữa mất mạng… Cung Vận Ý phải liều mình cãi thiên cơ để cứu hắn thoát chết…
Tư Không Dương Thiên vẫn chưa biết việc này, Cung Vận Ý không có ý định nói cho hắn biết, bây giờ chỉ cần cố gắng giúp hắn phá tan âm mưu của Tốc Lạc Phổ Đài, sau đó đợi thiên kiếp giáng xuống, có sống có chết ra sao thì để ông trời quyết định.
Nét mặt của Cung Vận Ý thoáng hiện lên nét buồn, Tư Không Dương Thiên tinh mắt nhìn ra được, hắn không hiểu tiểu thúc của mình đang nghĩ cái gì trong cái đầu nhỏ ấy.
Hắn kéo mặt y quay ra sau nhìn mình: "Sao vậy?"
Cung Vận Ý lắc đầu, hai bên má bị bàn tay to lớn ép vào khiến cho cái miệng chúm chím lại. Nhìn giống con chim sẻ nhỏ.
"Nhưng trên mặt tiểu thúc đều viết lên hai chữ rầu rĩ kìa."
"Không có đâu." Cung Vận Ý chắc nịch nói lại lần nữa.
Lúc sau, hắn đành thở dài đáp: "Coi như ta tin tiểu thúc đi."
Hắn không muốn ép buộc Cung Vận Ý phải thừa nhận, nam nhân này hắn sẽ từ từ bóc trần triệt để, cho đến khi chỉ có duy nhất một mình hắn hiểu được Cung Vận Ý.
Trong lúc cả hai chờ đợi, Trương Lệnh đã phải rất vất vả để che đi gương mặt thật của mình bằng mấy vết sẹo giả làm bằng da. Nhưng lại rất vụn về, bởi vì hắn vốn không giỏi mấy chuyện này, thà cho hắn đi đánh giặc còn hơn.
Hắn cẩn trọng đến tiệm bánh nướng nhỏ bên lề đường mua, sau đó thì lặng lẽ vào hai ba cái tửu lâu nơi mà giang hồ hiệp khách hay lui tới.
Hắn cho gọi một bình trà và vài đĩa đậu phộng rang, mấy tên ngồi bên bàn cạnh bắt đầu trò chuyện rôm rả về sự việc xảy ra đêm qua tại Hoàng gia.
Hiệp khách Ất vừa nhai nhóp nhép vừa nói: "Ta nói các ngươi nghe, chỉ cần người của Nam Kiếm ra tay, cái tên vô danh tiểu tốt đó nhất định không thoát được."
Hiệp khách Giáp gật gù hùa theo: "Đúng đó!"
Hiệp khách Bính cười nhạo: "Nam Kiếm cái gì chứ? Trước kia là đệ nhất phái nhưng hiện tại sắp bị Thiên Sơn vượt mặt rồi."
Thiên Sơn phái chỉ mới nổi bật gần mười năm nay nhưng anh tài cùng với chiến công lập được lại rất nhiều, dần dần Thiên Sơn chiếm được vị thế rất cao, vượt mặt Lan Hoa, Côn Luân và những môn phái lớn khác để đứng chung hàng với Nam Kiếm.
Năm năm này, Thiên Sơn bắt đầu trội về nhân lực và anh tài ưu tú, sắp trở thành đệ nhất môn phái vượt qua cả Nam Kiếm.
Nam Kiếm có Trương Vinh Hạo, thì Thiên Sơn cũng có một Thạch Kính Đinh.
Mặc dù hai đại phái không tranh đấu nhau ra mặt, nhưng ai cũng ngầm biết bọn họ đều rất kiêng kỵ lẫn nhau.
Hiệp khách Ất liền ngăn cản người kia nói, nhưng còn chưa kịp thì có một cây đũa phóng tới cắm thẳng vào mặt bàn.
Mấy tên hiệp khách giật mình đứng dậy, lớn tiếng: "Là ai?"
Từ trên lầu bước xuống là một nam tử vận lam y toát ra khí chất thanh cao khó cưỡng.
"Trương Vinh Hạo, Nam Kiếm phái."
Vừa nghe tên, bọn họ lập tức hoảng hốt đến run cả cơ mặt, nói xấu sau lưng người ta còn không sợ người ta phát hiện?
"Trương… Trương huynh đây…"
Tên hiệp khách Bính lắp lắp nói nhưng bị một chưởng bất ngờ kia làm cho văng ra ngoài cửa sổ của tửu lâu.
Mấy tên khác thấy vậy lập tức nhanh chóng chạy đi kéo tên kia biến khỏi nơi này, nếu Trương Vinh Hạo tiếp tục đánh, bọn họ có mười cái mạng cũng không đủ đỡ.
Trương Lệnh ngồi ở góc gần cửa sổ nên đều chứng kiến rất rõ mọi việc, bên cạnh Trương Vinh Hạo còn có vài người của Vương võ đường, trong số đó có mấy tên đi theo Hoàng Mã đến gây sự với Cung Vận Ý lúc trước.
Tuy rằng lúc đó Trương Lệnh chỉ xuất hiện thoáng qua, nhưng đề phòng vẫn hơn lỡ như một trong bọn chúng nhận ra được thì thế nào.
Nghĩ vậy, Trương Lệnh lập tức để tiền trên bàn rồi nhanh chóng lướt qua đám người đó.
Thế nhưng hành động này của hắn lại khiến người ta chú ý, càng cẩn trọng bao nhiêu thì càng dễ mắc sai lầm bấy nhiêu.
"Trương huynh, tên vừa rồi… Mấy vết sẹo đó trông là lạ.."
Một người chỉ về phía Trương Lệnh vừa đi ra, trong đầu nhớ lại cái gì đó lập tức hô lên.
"Chính là tên đó đi cùng Thiên Cơ Tiên Sinh!"
Trương Vinh Hạo ra hiệu mọi người đuổi theo.
____________________________________
Trời đã sụp tối, sao và trăng bắt đầu soi sáng mọi thứ xung quanh.
Mấy lùm cây cứ xào xạc xào xạc đung đưa bởi gió.
Chẳng biết từ khi nào mà Cung Vận Ý đã ngủ gục, đầu dựa ra sau nằm gọn trên ngực hắn, cả cơ thể được hắn đỡ hoàn toàn bằng vòng tay rộng lớn của mình.
Hai chân bị Cung Vận Ý nằm đè lên hiện tại đã tê rần rồi, nhưng hắn không muốn đánh thức y dậy, ngắm nhìn vẻ mặt của nam nhân khi ngủ làm hắn thư thái.
Đột nhiên tiếng cú đêm bên ngoài vang lên, Cung Vận Ý lờ mờ ngồi dậy.
"Đã là giờ hợi rồi sao?" Cung Vận Ý nhìn sắc trời bên ngoài bèn lo lắng.
Tư Không Dương Thiên cũng thấy kỳ quái, Trương Lệnh chưa bao giờ biến mất lâu đến như vậy, trừ phi là Trương Lệnh đã xảy ra chuyện.
"Ta sợ hắn đã gặp chuyện…"
Cung Vận Ý lập tức lấy mai rùa ra lắc, sau đó thả đồng xu từ bên trong xuống dưới đất.
"Không hay rồi…" Cung Vận Ý vừa bấm đốt ngón tay vừa lắc đầu.
Hắn liền hiểu ra chuyện gì liền lập tức mang theo Thiết Vũ Thương được bọc kín bằng vải thô.
"Tiểu thúc ở yên đây, ta đi tìm Trương Lệnh rồi mau chóng trở lại, tuyệt đối đừng đi lung tung."
Cung Vận Ý mím chặt môi giữ lấy góc áo của hắn.
Tư Không Dương Thiên xoa đầu y trấn an: "Ta sẽ trở về an toàn."
"Ừm…"
Cung Vận Ý nhìn bóng hắn dần khuất xa sau những hàng cây rậm lá kia, trời bên ngoài đột nhiên nổi tia sấm chớp lóe qua, từng hạt mưa nặng trịch rơi xuống.
"Thiên nhi…" Cung Vận Ý vô cùng bất an lại sợ hãi trước thiên tượng biến chuyển đột ngột này.
Trời mưa tầm tã… Là điềm báo sao? Chữ Nạn kia cuối cùng cũng ứng nghiệm rồi.
Từng hồi sấm chớp cứ ầm ầm vang lên, trời thì vẫn không ngớt cơn mưa dù đã qua đến giờ tý.
Chợt, bên ngoài phát ra tiếng chân của nhiều người đang đến rất gần dường như chỉ cách vài bước. .
Cung Vận Ý chưa kịp trốn đi thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Cung Vận Ý! Chúng ta lại gặp nhau rồi."
_________________________
Đố mấy bạn biết là ai?
Mhi mhi mhi