Ngay lúc Tư Không Dương Thiên vừa khép cánh cửa sổ lại, Trương Vinh Hạo bỗng dưng xoay người nhìn lên ánh mắt dường như là đang suy tư cái gì đó.
Tên đệ tử bên cạnh tò mò lên tiếng hỏi: "Sư huynh?"
"Các đệ vẫn chưa vào quán trọ tìm đúng không?"
Lập tức bọn họ trở nên lúng túng: "Chuyện này…"
Trương Vinh Hạo nhếch môi: "Hóa ra là vậy! Xem ra các đệ vẫn chưa học được gì từ lần trước rồi."
Ánh mắt của hắn bỗng trở nên tàn độc, những người khác không ai dám nhìn thẳng vào Trương Vinh Hạo.
Lần đầu tiên bọn họ cảm nhận khí tức bức người thế này, cũng đúng thôi bọn họ vốn dĩ chỉ mới nhập môn được vài năm, không thể nào biết rõ được tính cách của Trương sư huynh.
Trương Vinh Hạo nhìn chằm chằm bọn họ, rốt cục cũng chẳng thể làm gì khác cả, đều là người mới cả.
Hắn hừ lạnh tra kiếm lại vào trong vỏ, hướng thẳng đến Vọng Lâu khách điếm mà tiến gần.
Tiểu nhị lén lút hé cửa nhìn thấy vẻ mặt hầm hố đó của hắn liền sợ hãi chạy đi tìm quản sự Trần.
"Bọn chúng đang đến!"
Quản sự Trần nuốt ngụm nước bọt ra hiệu tiểu nhị chạy đi thông báo cho người ở trên, sau đó ông bình ổn lại tâm tình chuẩn bị đón tiếp đợt sóng lớn này.
Cánh cửa bị người đá văng ra, Trương Vinh Hạo siết chặt chui kiếm quét mắt nhìn xung quanh, sau đó không nói gì mà hướng lên lầu hai.
Quản sự Trần vội chắn trước mặt hắn: "Đại gia đây muốn mướn trọ hả?"
Hắn gạt ông sang một bên, dùng ánh mắt như tia sét bắn đến cảnh cáo ông đừng xen vào.
Quản sự Trần thấy tiểu nhị đứng ló đầu nhìn xuống, trong lòng thở phào rồi.
Trương Vinh Hạo tiến thẳng lên, đi dọc hành lang dùng chưởng lực đẩy cửa từng phòng một. Cho đến phòng nằm ở góc cuối dãy.
Bên trong còn lập lòe ánh đèn cầy, hắn đoán rằng tên khốn kia hẳn đang trốn ngay chỗ này.
Nhưng khi cánh cửa ngã ngổn ngang trên sàn, bên trong phòng không có một bóng người nào, đồ đạc bị lục tung, giường gối nằm loạn xạ khắp nơi, hai cánh cửa sổ lạch cạch bị gió lùa mà chạm vào nhau.
Trương Vinh Hạo lập tức nhận ra là bọn họ đã trốn đi rồi. Trong lòng lửa giận ngút trời, chỉ thiếu chút nữa là bộc phát đập phá cả cái khách điếm này.
Mấy tên sư đệ theo sau thức thời lùi lại vài bước giữ im lặng, nếu bọn họ có gan lên tiếng thì có gan chịu trận.
__________________________
Đêm trăng thanh gió thổi quần quật, có hai bóng người ẩn hiện thấp thoáng trên nóc nhà.
Tư Không Dương Thiên ôm chặt Cung Vận Ý trong lòng, hắn chỉ sợ nới lỏng tay một chút thì sẽ đánh rơi nam nhân, Trương Lệnh vờ như mù mắt chó vậy.
Vừa nãy tiểu nhị nhanh chân lên báo tin, bọn họ đã kịp thời thu dọn mà tẩu thoát trong gang tấc.
Nếu Tư Không Dương Thiên và Trương Lệnh chịu đối đầu với đệ tử Nam Kiếm thì chưa chắc họ đã thua, nhưng bên người lại có thêm một Cung Vận Ý không biết võ công tay chân vụng về, nếu để Trương Vinh Hạo nắm được nhược điểm này thì chỉ có nước bại trận.
Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, tránh đối đầu với bọn chúng, giữ lại sức lực để tiếp tục điều tra, ngăn cản âm mưu của Tốc Lạc Phổ Đài.
Nhưng mà thế cục bây giờ sắp đạt đến cao trào, hiện tại chỉ cần xảy ra vài sự kiện lớn thì lòng dân sẽ hoàn toàn bị mất, triều đình rơi vào đường cùng, trên giang hồ lúc này sẽ có một người đứng dậy khởi phát tạo phản, Tây Huyễn nhất định rơi vào chiến loạn.
Từ những mắt xích nhỏ kết nối lại với nhau sẽ tạo nên một sự uất hận rất lớn. Lòng dân là cái mà bất kỳ vị đế vương nào cũng rất khó khăn để thu phục, nhưng lại rất dễ dàng đánh mất đi.
Hiện tại, Vũ Văn đế chỉ có thể trông chờ vào Tư Không Dương Thiên cứu vãn tình thế.
Cả ba dùng khinh công chạy một lúc lâu, cho đến khi cách thành Tiêm La một khoảng rất rất xa.
Hắn đặt y đứng ngay ngắn trên đất, vừa rồi y phải trải qua trò chơi cảm giác cực mạnh nên chưa thể thích nghi được,hai chân vừa run vừa mềm nhũn, sắc mặt vì lạnh mà gần như trắng bệch.
Hắn thấy vậy bèn cười như được mùa.
Cung Vận Ý mím môi cả giận không thèm nhìn đến hắn nữa. Trương Lệnh vỗ vỗ vai an ủi y.
Hắn thấy vậy bèn lườm Trương Lệnh một cái làm cho người ta bất đắc dĩ lùi lại.
Sắc trời đã khuya lắm rồi, vậy mà bọn họ còn phải lang thang bên ngoài như này, quả là cực khổ.
Hắn ngồi bên gốc cây suy ngẫm, trong lòng do dự rằng có nên đến Lâm An thành một chuyến hay không, hắn muốn điều tra nguyên nhân cái chết của Hoàng Mã. Hắn nghĩ rằng sự việc này vốn dĩ liên quan đến người Hồ Cương.
Cung Vận Ý ở với hắn đã lâu, nhìn thoáng qua nét mặt của hắn y liền nhận ra hắn có tâm sự, y bèn ngồi phịch xuống kế bên dò hỏi.
"Thiên nhi sao vậy? Có chuyện nghĩ không ra ư?"
Hắn thở dài, gật đầu, hắn thấy tiểu thúc càng ngày càng hiểu ý hắn.
"Nói xem."
"Cái chết của Hoàng Mã, ta nghi ngờ là do bọn chúng giở trò."
"Thật ra lúc chiều ta có xem một quẻ… Là họa nạn… Có lẽ là vì chuyện này nên mới gặp chuyện, nếu như cái chết của Hoàng Mã là do Tốc Lạc Phổ Đài thì nguyên nhân là gì? Tại sao lại nói quẻ bói của ta sai?"
Cung Vận Ý luôn tin rằng khả năng đoán vận của mình không có sai, nhưng lần này lại bị chính Hoàng Mã đã chết kia vu tội, trong lòng khó chịu không tài nào diễn tả được.
Nếu như y sai, vậy thì thê tử hắn bị bắt cóc vì nguyên do gì? Người đó là ai?
Suy cho cùng thì chỉ có thể đến gặp người chết hỏi rõ đầu đuôi mới biết được.
"Thiên nhi muốn đến Lâm An thành sao?" Cung Vận Ý hỏi.
Hắn gật đầu.
Cung Vận Ý mỉm cười ôn nhu đáp: "Vậy thì đến đó đi, cùng tra rõ."
Tư Không Dương Thiên cảm thấy con đường phía trước dần hiện rõ ra không còn mờ mịt nữa. Chỉ vì một lời nói của Cung Vận Ý.
Nhưng hắn lại không hề nhận ra, tình cảm của mình đối với nam nhân đã thay đổi.
Chỉ có một mình Cung Vận Ý biết là bản thân luôn yêu thích hắn, chẳng biết tại sao nhưng lại thích một người hung hăng, lãnh khốc như hắn, y chỉ biết là nếu hắn có bề gì y nguyện xuống hoàng tuyền bồi hắn đi hết quãng đường qua cầu Nại Hà.
Trương Lệnh vừa đi nhặt một đống củi về liền nghe thấy quyết định đột ngột kia, hắn tròn xoe mắt, vậy mà tướng quân không thèm bàn với hắn luôn…
Giữa đêm trời bắt đầu trở lạnh, cơn rét run tấn công Cung Vận Ý khiến y cuộn tròn người giống như con tôm luộc.
Tư Không Dương Thiên không ngủ được, thấy y như vậy bèn chủ động nhích lại gần, dùng hơi ấm của cơ thể và ngọn lửa tàn gần đó để làm nam nhân an giấc.
Trương Lệnh không cần ăn cẩu lương, hắn vờ như mắt mình mù rồi.
Sáng hôm sau, khi mà mặt trời chỉ vừa ló dạng, từng ánh nắng xuyên qua kẽ lá chạm nhẹ lên gò má của Cung Vận Ý.
Hạt sương sớm rơi xuống, tan vào làn da trắng mịn của y, Cung Vận Ý vừa cảm nhận hơi lạnh nên khép mở đôi mắt nhòe nhoẹt của mình.
Y chợt thấy gương mặt của Thiên nhi chỉ cách mình vài đốt ngón tay, từng đường nét tuấn mỹ hiện lên rất rõ, hai hàng lông mày vừa đậm vừa trật tự, sóng mũi không quá cao cũng không quá thấp, da dẻ màu bánh mật săn chắc, nam nhân hút mắt thế này quả là khiến người ta thích chết mà.
Cung Vận Ý hai gò má đã ửng hồng, mặt nóng ran lên như bị đun nóng, y khẽ khàng đưa ngón tay lên chạm vào môi mỏng kia.
Thật là mát lạnh!!
"A!!" Cung Vận Ý giật mình kêu lên bởi ngón tay bị hắn ngoạm lấy.
Hắn bất ngờ mở trừng mắt, môi ngậm lấy ngón tay khẽ nhếch cười lên nhàn nhạt.
"Thiên nhi… Ta thấy vết dơ nên lau… Lau một chút…"
Y vội rút tay lại, cố kìm nén ngượng ngùng để biện minh. Nhưng chỉ có kẻ ngốc mới tin lời y nói, hắn lại không phải kẻ ngốc.
Ngữ điệu của hắn có chút cợt nhã: "Vết bẩn sao? Làm ta tưởng tiểu thúc muốn hôn ta."
"Không!không… Đừng có nghĩ bậy…"
Cung Vận Ý ngồi bật dậy lắc đầu như cái trống bỏi cho con nít, mặt y từ hồng nhạt chuyển sang đỏ ửng như cà chua. Tư Không Dương Thiên lại rất rất thích nhìn thấy thái độ lúng túng này của y, hắn có cảm giác y giống như một con thỏ nhỏ ngốc xít.
"Tiểu thúc… Người đừng có nhúc nhích."
Hắn đột nhiên bắt lấy cổ tay y kéo lại gần. Giọng nói thều thào: "Đừng động đậy."
Cung Vận Ý căng cứng cả sống lưng, chẳng biết là tại sao Thiên nhi lại đột nhiên hành xử như vậy.
Cảm giác lành lạnh ướt át dần dần di chuyển từ dưới lưng lên sau gáy, tiếng xè xè quen thuộc khiến Cung Vận Ý trừng mắt.
Là rắn…
Tư Không Dương Thiên ra hiệu bằng ánh mắt với y, sau đó hắn nhanh tay chộp lấy cổ con rắn đập mạnh xuống đất.
Con rắn ngoe nguẩy quấn quanh tay của Tư Không Dương Thiên siết chặt lại, cho đến khi đầu nó bị dập nát.
Hắn ném xác rắn vào đóm tàn lửa kế bên.
Cung Vận Ý sợ đến chân mềm nhũn.
Vừa nãy chỉ cần y nhúc nhích một chút, con rắn độc kia sẽ cắn y, lúc đó độc phát ra thì không ai cứu kịp.
Hắn đỡ y dậy, ôn nhu hỏi: "Có sao không?"
Cung Vận Ý lắc đầu.
Trương Lệnh vừa mới mở mắt thì cảnh tượng ra dìu ngươi tựa kia đập vào, hắn cảm thán một câu gì đó rồi đi đến bên suối rửa mặt.
Cung Vận Ý vội đẩy hắn ra, tim trong ngực vừa đập nhanh vừa rộn ràng, hai má nóng lên thấy rõ.
Hắn bật cười.
Sau khi cả ba ăn chút trái dại bên đường thì lập tức ngự khinh công, hướng tới thành Lâm An.
Thành Lâm An cách Tiêm La một quãng không quá xa đối với Trương Lệnh và Tư Không Dương Thiên, nhưng với Cung Vận Ý thì không thể cứ liên tục không ngừng nghỉ, vì vậy tiến độ của họ cũng phải kéo đến ba bốn ngày.
Tuy là trên đường bọn họ chỉ đem ba gói hành lý nhỏ, nhưng với khả năng săn bắt của Trương Lệnh thì bữa ăn nào cũng rất phong phú. Tài nghệ nấu nướng của y cũng được đà mà thể hiện.
Tư Không Dương Thiên rất là hưởng thụ, cảnh đẹp thức ăn ngon còn có mỹ nhân, hắn giống như đang đi du ngoạn hơn là đi điều tra.
Cung Vận Ý trong lòng cũng thấy vui vì Thiên nhi luôn tươi cười. Chỉ có Trương Lệnh là ũ rũ nhớ thê tử ở nhà, trông thấy hai người kia tình thương mến thương hắn càng buồn tủi hơn, có cơm nhà không ăn mà lại ăn cơm chó ngày ngày, xem có ngu ngốc không cơ chứ?