Trong mấy ngày Tư Không Dương Thiên dưỡng thương, hầu như không có bất kỳ người nào đến thăm hắn ngoại trừ các thuộc tướng đã theo hắn nhiều năm.
Đám quan kia sớm đã biết được tin tức Khâu thừa tướng và Tư Không tướng quân ngầm đối đầu nhau, hắn đã thất bại trong việc lật đổ Khâu Thế Khải, Lã đại nhân thì chết thảm, bàn cân lúc này đã hoàn toàn nghiêng về phía lão hồ ly kia.
Tư Không phủ trở nên yên tĩnh giống như bình thường, chỉ là hạ nhân có hơi tất bật vì thương tích của tướng quân, cái gì cũng phải cẩn thận đến cả thực đơn ăn uống hằng ngày cũng phải quản thúc chặt. Bề ngoài nhìn vào là vậy, nhưng chỉ có người trong phủ mới biết được nguyên do thật sự chính là họ sợ rằng tướng quân bị người tính kế hạ độc.
Mọi việc đều phải qua sự chấp thuận của Đặng tiểu thư và Cung Vận Ý.
Sau khi bày trận, y chưa kịp dọn đi đống đồ thì bị hắn phát hiện, Cung Vận Ý đành nói dối rằng đó chỉ là một hình thức cầu may mà thôi.
Cung Tiểu Bối rất muốn cãi lại nhưng vì đã hứa nên nàng chỉ im lặng.
Tư Không Dương Thiên càng vui sướng trong lòng hơn, nam nhân toàn tâm lo lắng cho hắn như vậy kia mà.
Từ sau lần thoát chết ngoạn mục đó, dường như hắn đã tìm ra được một chân lý mới.
Cung Vận Ý là người mà hắn nghĩ đến đầu tiên lúc sắp chết, cũng là người đầu tiên mà hắn muốn gặp khi vừa tỉnh lại. Thứ tình cảm mà hắn đang ấp ủ không chỉ là tình thân.
Càng ngày hắn càng thấy tiểu thúc đẹp mắt hơn, đáng yêu hơn. Hắn chỉ muốn thời thời khắc khắc trông thấy người nọ, càng vui sướng hơn khi người nọ chu đáo chăm sóc cho hắn.
Lúc thay thuốc, người nọ rất sợ hắn đau, những ngón tay nhẹ nhàng đến mức dễ chịu.
Lúc nấu đồ cho hắn ăn, gương mặt cùng y phục của người nọ đều lấm lem nhọ nồi.
Cứ thế mà tâm tình vốn vì Lã Phó Quy ủ dột trở nên đỡ hơn rất nhiều.
Chiều lộng gió, hắn ngồi trong mái đình hít thở chút không khí trong lành. Đột nhiên một trận cuồng phong thoáng chốc nổi lên.
Tư Không Dương Thiên ung dung nói: "Huynh lại đến làm gì vậy? Lâm cung chủ."
Lâm Sở Thường nhếch môi: "Chỉ là đến thăm huynh thôi."
"Vậy hả? Ta còn tưởng huynh đến tìm tiểu thúc của ta cơ."
Tư Không Dương Thiên lần này không còn ngần ngại mà làm ra vẻ bất mãn. Lâm Sở Thường tất nhiên là không ngu ngốc đến mức không hiểu được vị bằng hữu này đang có loại suy nghĩ gì.
Lâm Sở Thường bật cười nhẹ: "Huynh lại nghĩ lung tung, thúc thúc đã xem mệnh cách cho ta rồi. Lần này đến quả thật là muốn thăm huynh."
Tư Không Dương Thiên có chút bất ngờ thoáng qua, hắn chỉ không hiểu tại sao tiểu thúc lại đồng ý với Lâm Sở Thường.
Lâm Sở Thường vì muốn giấu đi chuyện mình đã hứa với Cung Vận Ý nên nói thêm: "Thúc ấy vì để cảm tạ ta đến báo tình hình của huynh nên mới xem mạng cho ta."
"Vậy à..."
"Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là số ta xấu, năm 25 sẽ gặp đại nạn."
"Nói như vậy thì năm sau ta phải dự tang lễ của Sở huynh ư?"
Tư Không Dương Thiên ngữ điệu bông đùa, Lâm Sở Thường chỉ lặng lẽ ừ một tiếng.
Hai người rất thích nói móc nhau, nhưng cả hai đều hiểu rõ tính cách của đối phương, Lâm Sở Thường là người thế nào kia chứ? Hắn ta chưa bao giờ dễ dàng bỏ cuộc, dù là chuyện nhỏ hay chuyện lớn.
__________________________________
Trôi qua mấy ngày yên bình ở kinh thành, Tư Không Dương Thiên vẫn chưa nhận được mật thừ từ Đặng Tả Khanh cũng đã gần một tháng rồi.
Lần cuối mà hắn nhận được bồ câu đưa tin, trong thư có nói qua là đã tìm ra được thân phận thật sự của Tốc Lạc Phổ Đài, bọn họ sẽ tiến hành thâm nhập để tìm hiểu xem tên nam nhân Hồ Cương đó đang lập mưu kế gì.
Tư Không Dương Thiên lo lắng rằng hai người nọ đã bị phát hiện.
Đặng Thiền Ngọc hiện tại cũng không còn cười nhiều nữa, nàng thật sự rất nhớ đại huynh của mình.
Cánh cửa Tư Không phủ rộng rớn, đột nhiên lại bị người đẩy ra.
Nam nhân bộ dạng nhếch nhác, trên người đầy thương tích, đầu tóc rối xù, chân đi khập khiễng lê lết từng bước vào bên trong.
"Này! Sao ngươi dám tự tiện xông vào phủ?"
Người hầu nhìn thấy còn tưởng là tên ăn mày nào đó xông vào, nhưng khi cẩn thận nhìn kỹ thì lại phát hiện đây chẳng phải là hữu tướng Mai Hữu Sài hay sao?
"Tướng quân..."
Mai Hữu Sài yếu ớt gọi, nữ nha đầu thấy vậy bèn vội chạy đi báo tin.
Đằn Thiền Ngọc là người đầu tiên hay chuyện, nàng hớt hải chạy ra. Nhưng nàng chỉ thấy một mình Mai Hữu Sài trở về, trong lòng đột nhiên vang lên vài tiếng ầm ầm.
"Mai... Mai đại ca... Huynh trưởng của ta đâu? Sao chỉ có một mình huynh vậy?"
Mai Hữu Sài không đứng vững được nữa, y gục ngã.
"Xin lỗi... Là ta kéo hắn nhảy xuống biển, nhưng lại lạc mất hắn rồi... Không rõ là sống hay chết... Hức! Xin lỗi..."
Đặng Thiền Ngọc nghe tin mà cả cơ thể như bị chấn động làm cho mềm nhủn chân tay, nàng ngã ngồi xuống, đôi mắt trở nên rưng rưng đỏ hoe.
Nàng mấp máy môi: "Không thể nào..."
Tư Không Dương Thiên đã đứng đó từ khi nãy, tất cả đều nghe rất rõ, người bằng hữu cũng như thuộc hạ mà hắn luôn tin tưởng lại gặp phải kết cục như vậy.
Là lỗi của hắn... Nếu hắn không giao phó cho bọn họ đến hang cọp... Cũng sẽ không bị cọp truy giết.
Đặng Thiền Ngọc khóc lớn tiếng giống như một đứa trẻ, nàng liên tục đưa tay vỗ lên người Mai Hữu Sài ở đối diện.
Cung Tiểu Bối ở phía sau nàng cố gắng ghìm lại nàng, ôm chầm lấy nàng.
"Thiền Ngọc... Bình tĩnh một chút..."
"Ca ca! Trả ca ca lại cho ta..."
Tư Không tướng quân nhìn thấy nàng khóc đến tê tâm liệt phế như vậy, trong lòng cũng cảm thấy không dễ chịu gì.
"Thiên nhi..." Cung Vận Ý bên cạnh kéo kéo tay áo hắn.
Dường như y muốn nói điều gì đó.
Hắn ngẩn đầu: "Hửm?"
"Thật ra... Ta nghĩ là... Đặng tả tướng vẫn chưa chết."
Một lời này nói ra giống như giữ bão táp sóng gió có một bàn tay lớn giữ chặt lại mọi thứ.
Đặng Thiền Ngọc khó tin quay đầu nhìn y, môi nàng run rẩy: "Ý... Ý của ngươi là..."
Cung Vận Ý vốn dĩ đã từng nhìn qua tướng số của tất cả những người đã từng gặp, ai có nhân tướng chết trẻ y đều biết.
Đặng Tả Khanh có gương mặt sắc nét, ngũ quan đều rất hài hòa nhưng lại rất có phúc khí, hơn nữa cơ thể cao ráo khỏe mạnh, tay chân dẻo dai.
Không những thế y còn để ý đến những đường chỉ tay của hắn, chỉ sinh kéo dài từ ngón áp út đến ngón cái.
Tuyệt đối là người có tướng mệnh tốt hơn người bình thường, sống thọ cũng phải đến sáu mươi bảy mươi tuổi.
Vừa rồi nghe Mai Hữu Sài kể lại, trong lòng y đã có sự nghi ngờ nên đã âm thầm bấm đốt ngón tay dựa vào tuổi tác để đoán Đặng Tả Khanh là sống hay chết.
Để chắc chắn y còn lấy keo gỗ ra xin quẻ, cả hai đều có kết quả thượng thượng như nhau.
"Ta đã tính ra Đặng tả tướng vẫn chưa chết..."
Mai Hữu Sài đột nhiên cười phá lên như kẻ điên: "Tính? Cái mà ngươi nói cũng chỉ là gạt người!"
Cung Vận Ý khẽ cau mày, y kiên định nhìn Tư Không Dương Thiên: "Ta nói thật..."
Hắn đã từng không tin vào cái gọi là thuật số của Cung Vận Ý rất nhiều lần, đổi lại đều là những cú vả vào mặt hắn. Cho nên lần này hắn tuyệt đối tin vào Cung Vận Ý.
"Ta cho người đi tìm Tả Khanh, chết thì phải thấy xác sống thì phải thấy người."
Mai Hữu Sài không nói gì, chỉ rũ mắt nhìn xuống nền đất lạnh.
Đặng Thiền Ngọc vội dùng ống tay áo quệt đi nước mắt trên mặt, nàng chậm rãi đi đến trước mặt Cung Vân Ý.
Nàng hỏi: "Thật sự là đại huynh ta còn sống sao?"
Cung Vận Ý gật đầu: "Ta chưa bao giờ đoán sai."
"Được, ta tin ngươi... Ta sẽ đi tìm đại huynh trở về... Nói cho ta biết huynh ấy đang ở đâu."
Cung Vận Ý lấy từ trong túu ra một hộp gỗ đưa ra trước mặt nàng, y mở nắp hộp ra: "Lấy một tờ bất kỳ."
Bên trong là mấy tấm giấy màu hồng nhạt nằm úp lộn xộn, Đằn Thiền Ngọc chọn lấy một tờ mà khiến nàng cảm thấy an tâm nhất.
"Chữ Tây..."
"Hắn đang ở hướng Tây, trong một trấn nhỏ... Nhưng không rõ là trấn nào..."
"Ta lập tức đi tìm huynh ấy..."
Đằn Thiền Ngọc gấp đến muốn lập tức chạy đi nhưng bị Tư Không Dương Thiên cản lại.
"Hiện tại đã sắp tối rồi... Ngày mai hãy đi."
"Nhưng..."
Mai Huữ Sài chật vật đứng dậy, nói: "Ta đi cùng muội, nhưng muội hãy bình tĩnh lại đã, gấp gáp sẽ khiến lỡ việc."
Cung Tiểu Bối cũng nắm chặt tay nàng.
Đặng Thiền Ngọc mím môi, bất đắc dĩ gật đầu.
Đêm hôm đó chẳng ai nói với ai tiếng nào, Mai Hữu Sài chỉ qua loa cho đại phu xem mấy vết thương trên người rồi đến báo cáo riêng với tướng quân, mặc kệ lão đại phu có khuyên y nên tịnh dưỡng, nhưng Mai Hữu Sài đã quyết định phải tìm cho ra người đó, dù cho chỉ còn là một cái xác cũng được.
Sáng sớm hôm sau, Đặng Thiền Ngọc cùng Cung Tiểu Bối và Mai Hữu Sài dùng mã xa bốn con ngựa để rời khỏi kinh thành tiến thẳng hướng Tây.
Trong lúc đó, Vũ Văn đế tại đại điệm Thái Hòa, cũng là ngày đầu tiên tướng quân trở lại lâm triều bàn chính sự.
Khâu thừ tướng lợi dụng dịp này cáo trạng tội danh hành xử bất phán thiệt hơn của hắn tại phường dệt, nói hắn cố chấp không nghe lời khuyên của Lã đại nhân, dẫn đến thương vong vô số ở dệt phường.
Khâu thừa tướng còn đích thân tấu lên lá thư có bút tích của Lã Phó Quy, cùng lúc đó bè lũ dưới tay lão cũng đồng loạt quỳ xuống.
"Xin thánh thượng nghiêm minh trừng trị Tư Không tướng quân."
Những khác thấy thế cũng quỳ xuống theo, trong số đó có Viêm thái sư, ông ta không muốn đắc tội với Khâu Thế Khải ngay bây giờ, đành dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn hắn.
Tư Không Dương Thiên nhếch môi cười, hiểu rõ tình thế hiện tại từ trước rồi.
"Đều là lỗi của hạ thần, xin hoàng thượng giáng tội."
Vũ Văn đế thở dài, vốn dĩ ông đã gặp hắn từ sớm.
Trước khi lâm triều, hắn đã âm thầm xin yết kiến Vũ Văn đế tường tận kể rõ mọi âm mưu của Tốc Lạc Phổ Đài. Vũ Văn đế nghe xong thì lửa giận đùng đùng, nhưng lại không thể đem chuyện này lên đại điện để bàn, ông bèn giao cho hắn nhiệm vụ đi ngăn cản Tốc Lạc Phổ Đài. Bên cạnh đó ông cũng đã nói cho hắn biết ông sẽ lấy lại ấn quan của hắn, cắt chức hắn khỏi vị trí đại tương quân này.
Tư Không Dương Thiên không có phản ứng gì, ngược lại còn cảm thấy quyết định này sẽ khiến hắn dễ dàng thâm nhập vào giang hồ hơn với thân phận là thường dân.
"Được, hãy trả lại toàn bộ binh quyền và ấn quan cho trẫm, kể từ nay khanh bị đuổi khỏi kinh thành."
Mọi người không ngờ rằng hoàng thượng lại thẳng tay như vậy, nói tước liền tước phẩm hàm của hắn.
Ngay cả Khâu thừa tướng cũng không ngờ đến nên ông có chút nghi ngờ.
Sau hôm đó, sự việc Tư Không tướng quân bị bãi chức đuổi khỏi kinh thành lan truyền rộng rãi khắp Tây Huyễn quốc.
Dù dân chúng có bất bình với quyết định này nhưng cũng chỉ dám đi kể lể với nhau mà thôi.
Tư Không phủ từ đó bỏ trống, Tư Không Dương Thiên cùng những người khác đều biến mất khỏi Tây Đô.
Chẳng ai biết là hắn đang ở đâu.