Thiên Cơ Bất Khả Lộ [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 2]

Chương 27




Ngày hôm sau, tại điện Thái Hòa khi mà sắc trời đã rạng sáng.


Tư Không Dương Thiên đã âm thầm vào cung gặp riêng hoàng thượng. Vũ Văn đế ngồi trên long ỷ gõ gõ mấy ngón tay lên đầu rồng bằng vàng.


Tiếng lạch cạch vang vọng trong không gian yên tĩnh. Ngài dường như đang suy tư cái gì đó rất thận trọng.


Lã đại nhân cố gắng tiếp tục khuyên: "Hoàng thượng, ngài nhất định phải đề phòng Khâu thừa tướng."


Vũ Văn đế liền quay sang hỏi tướng quân: "Tư Không ái khanh cũng nghĩ như vậy?"


"Phải, nếu hoàng thượng tin tưởng xin giao cho hạ thần bí mật điều tra."


"Bí mật điều tra? Ngươi nghĩ có thể bí mật với Khâu thừa tướng sao?" Vũ Văn đế đột nhiên bật cười, hàng chân chim bên khóe mắt của ông ta sâu thêm mấy phần.


Lời nói này từ cái miệng vàng của hoàng đế thốt ra không phải là vô nghĩa. Tuy ông dung túng cho thừa tướng nhưng ông không có hồ đồ đến mức không nắm rõ thực quyền trong tay lão cáo già kia.


"Hoàng thượng..." Lã Phó Quy có hơi lúng túng.


Vũ Văn đế thở dài, phất tay: "Tùy ý các ngươi điều tra, nhưng phải cẩn thận, nếu thất bại trẫm không đảm bảo giữ được mạng của hai ngươi."


Tư Không Dương Thiên lập tức quỳ xuống, kiên định đáp: "Hạ thần nhất định không làm người thất vọng."


Vũ Văn đế ánh mắt có chút suy tư, sau một lúc lâu mới gật đầu: "Ta tin ngươi lần này."


Tư Không Dương Thiên có chút mừng rỡ: "Đa tạ hoàng thượng."


Vũ Văn đế cho hai người rời khỏi, một mình ông ngồi tại long ỷ ở Thái Hòa điện, ngẫm lại một chút về cuộc đời của mình.


Ban đầu ông rất coi trọng vị thanh niên trẻ tuổi này, hắn lập công rất nhiều nên ông đã giao một phần binh quyền cho hắn. Nhưng càng về sau, chẳng hiểu tại sao ông lại cảm thấy nghi kỵ với Tư Không Dương Thiên đến cái mức mà ông đã hèn mọn tống cổ hắn ra biên ải, đoạt lại binh quyền trong tay hắn.


Hắn đã quá anh dũng, người dân đều tung hô khen ngợi hắn mà quên đi người đứng đầu là Vũ Văn đế.


Khí thế mạnh mẽ này, ý trí tận trung này... Thật giống với kẻ mà ông đã rắp tăm hại chết.


Cung Hạ!


Lão thái giám thấy hoàng đế vẫn còn ngồi suy tư bèn tiến đến nhắc nhở: "Hoàng thượng, ngài cần phải nghỉ ngơi một chút, sâp đến giờ lâm triều."


"Tiểu An Tử, ngươi cảm thấy Tư Không Dương Thiên thế nào?"


Ông nhàn nhạt hỏi, lão thái giám điềm đạm đáp: "Anh tài trong anh tài..."


"Còn có?"


"Còn có rất kiên quyết, nên đề phòng."


"Ngươi cũng nghĩ rằng nếu để cho hắn có thế lực lớn, nhất định sẽ tạo phản sao?"


"Thần... Không dám chắc."


Vũ Văn đế khẽ nhíu chặt mày làm cho nếp nhăn càng gấp khúc nhiều hơn. Lão thái giám rất ít khi thấy bộ dạng bức bối này của ngài.


________________________________


Khi trở về phủ, Lã Phó Quy cũng ghé qua chỗ hắn để bàn chuyện.


Cung Vận Ý biết thế liền tránh mặt sang chỗ khác, vị Lã đại nhân đó cũng từng là bằng hữu của đại huynh, năm ấy chính y đã đến cầu xin ông ta nhưng lại bị khước từ.


Lã đại nhân sức yếu thế cô, không thể làm gì khác ngoài khuyên y nên bỏ trốn đi.


Cung Vận Ý nhớ lại chuyện năm xưa, nhưng không trách Lã đại nhân, biết làm sao được? Thân ông ta lúc ấy cũng khó khăn thì làm sao có thể giúp đỡ kẻ khác? Y biết rất rõ là hoàng thượng đã cố tình muốn Cung gia diệt tuyệt, dù cho hoàng hậu hay tiên đế ngăn cản cũng vô ích.


Ngồi bên mái đình nhìn ánh nắng chiếu rọi lên mấy kẽ lá xanh xanh, Cung Vận Ý thở dài.


Đặng Thiền Ngọc vì buồn chán nên kéo Cung Tiểu Bối ra hoa viên, vô tình bắt gặp thân ảnh ủ dột của y bèn tiến đến nhưng Tiểu Bối lại cản.


"Đừng làm phiền thúc thúc của ta."


"Gì chứ? Ta chỉ muốn đến nói chuyện một chút thôi mà."


Đặng Thiền Ngọc vẩu môi làm nũng, Cung Tiểu Bối nghiêm túc giải thích: "Thúc thúc không được vui, cần có không gian yên tĩnh."


"Vậy à? Chúng ta đi chỗ khác thôi."


Cung Tiểu Bối thở dài: "Ngươi chỉ biết chơi."


"Chắc ngươi không chơi đâu." Đặng Thiền Ngọc không chịu thua kém làm mặt xấu với Tiểu Bối.


Ở trong thư phòng, Tư Không Dương Thiên vừa viết chữ lên giấy vừa hỏi Lã đại nhân: "Điều đại nhân muốn nói là gì?"


Lã Phó Quy thở hắt ra một hơi vẻ mặt dường như không vui cho lắm: "Đêm yến tiệc ta đã tình cờ nghe được một chuyện không hay."


"Là Khâu thừa tướng sao?"


"Không, là Viêm thái sư cùng với hoàng hậu."


Nghe đến đây hắn chợt dừng bút, khó hiểu ngẩn mặt nhìn ông.


__________________________


Đêm hôm đó bầu trời treo đầy sao, trăng sáng như ban ngày.


Tại ngự hoa viên cách đại sảnh tổ chức yến tiệc không quá xa, ẩn ẩn hiện hiện hai hình bóng quen thuộc.


Lã Phó Quy vừa mới đến, đi ngang qua mõm đá lớn liền nghe thấy động tịnh, ông tò mò nên đã nhẹ nhàng bước đến nấp sau mõm đá.


Giọng nói nữ nhân thì thầm: "Phụ thân, ngài biết được chuyện này từ đâu?"


Lập tức Lã Phó Quy nhận ra đó chính là Viêm Châu hoàng hậu, còn nam nhân kia chính là phụ thân nàng, Viêm thái sư Viêm Thiệu.


"Nội gián của ta đã trà trộn vào Khâu phủ, quả thật lão ta đang âm mưu ám hại hoàng thượng, hợp tác cùng với người Hồ Cương."


"Làm sao có thể? Lão cáo già đó được lợi ích gì từ truyện này cơ chứ?"


"Con lại không biết rồi, kha hãn Hồ Cương tộc đã hứa với lão nếu thành công thích sát hoàng thượng sẽ đem hàng vạng tinh binh đánh chiếm Tây Huyễn, tới lúc đó sẽ chia một phần phía Nam đất nước cho lão phong Hầu."


"Thật... Thật sao? Con phải đi báo với hoàng thượng ngay."


Viêm Châu nghe đến mặt hiện rõ nét sợ hãi, nàng muốn đi nhưng lại bị phụ thân giữ tay.


Viêm thái sư gằn giọng nói: "Không được."


"Phụ thân? Chẳng lẽ người muốn..."


"Thái tử đã hơn mười tám tuổi rồi! Cũng đã đến lúc hoàng đế nhường ngôi lại cho nó."


"Nhưng..."


"Cha đã nắm chứng cứ cùng với nhân chứng trong tay, chỉ cần thích sát thành công ta lập tức công bố thiên hạ âm mưu của Khâu thừa tướng, lôi kéo vương gia diệt trừ thế lực của lão ta. Một mũi tên trúng hai con nhạn, con nghe kỹ chứ?"


"Con... Con hiểu rồi..."


"Châu nhi à... Con tuổi còn trẻ, ta đã không còn sống được bao lâu nữa, liệu không có ta thì con và thái tử phải lăn lộn đấu tranh với cái đám hồ quần cẩu đản đó được bao lâu nữa? Khâu quý phi cùng Khâu thừa tướng đều muốn con và thái tử rơi xuống đáy... Con hiểu tâm ý của ta mà..."


"Vâng..."


"Tốt lắm."


Lã Phó Quy hoàn toàn nghe rõ cuộc trò chuyện bí mật kia, trong lòng vừa lo sợ vừa tức giận bỏ đi, ông sớm đã nhận được tin từ Tư Không tướng quân là đêm yến tiệc sẽ cái đại biến. Nhưng không ngờ rằng Khâu thừa tướng cấu kết ngoại bang ám sát hoàng đế, mà thái sư cùng hoàng hậu biết tin lại giấu dẹm nhi.


Trốn quan trường này có phải điên hết rồi hay không? Thế sự nhiễu nhương, lòng người thâm độc.


Sau khi thành công ngăn chặn âm mư ám toán, Lã Phó Quy vẫn chưa dám nói với Vũ Văn đế bí mật kia, một phần là vì ông không có bằng chứng gì chỉ là nghe được qua lỗ tai, phần còn lại là ông lo cho thái tử sẽ bị liên lụy.


Tuy rằng không quá thân với thái tử, nhưng qua nhiều lần gặp gỡ ông có thể cảm nhận đó là một nam nhân chính nghĩa hiền lành, tuy là không được thông minh mưu mô như Vũ Văn đế, nhưng lại mang đức tính rất ít ỏi mà hoàng thượng đã truyền thừa.


Một người như vậy, nếu có trung thần phò trợ chắc chắn sẽ là hoàng đế tốt, giúp cho Tây Huyễn thoát khỏi cảnh gà chó không yên này.


_________________________________


Sau khi nghe Lã đại nhân kể lại, Tư Không Dương Thiên chẳng còn tâm tư gì để viết thư pháp nữa.


Hắn cứ tưởng Viêm thái sử chỉ là tham lam quyền lực giống như Khâu thừa tướng, không ngờ ông ta lại ngầm ám toán mọi thứ.


Nhưng một người như thế lại vì thái tử và hoàng hậu suy tính như vậy? Là đáng trách hay đáng thương đây?


"Tướng quân ngài nghĩ thế nào? Ám sát hoàng thượng đã thất bại, nhưng ta sợ rằng hai cha con họ Viêm kia lại bày ra trò khác nữa."


"Một lúc phải đối đầu với hai con cáo già là điều không thể..."


"Vậy..."


"Chúng ta phải tiêu diệt Khâu thừa tướng trước, như vậy Viêm thái sư sẽ không còn lo sợ địa vị bị kẻ khác lung lay... Suy cho cùng thì ông ta cũng vì hoàng hậu và thái tử, chỉ cần nhờ vào điểm này chúng ta có thể lôi kéo ông ta giúp đỡ..."


"Điều kiện then chốt chính là thái tử. Đúng vậy! Tư Không lệnh điệt quả nhiên suy nghĩ thấu đáo."


Lã Phó Quy vui mừng ra mặt, vốn chuyện khiến ông đau đầu mấy ngay này rồi, sự việc đã được giải quyết ổn thỏa.


"Lã thúc quá khen."


Tư Không Dương Thiên lễ phép cười, bây giờ cái hắn cần chính là đến thương lượng với thái sư một cách bí mật. Nếu thái sư có nội gián bên Khâu thừa tướng thì lẽ nào ông ta lại không phái người thăm dò lại Viêm thái sư?


Khâu thừa tướng không phải tên ngu ngốc, chỉ sợ rằng ông ta sớm biết ý định của Viêm Thiệu, đang lập mưu để hãm hại hoàng hậu và Viêm thái sư.


Nếu như thế thì hắn hẳn mất đi một món vũ khí có lợi.


Phải nhanh chóng tìm đến Viêm Thiệu thôi, không thể chậm trễ thêm nữa.


Sau khi Lã đại nhân rời khỏi Tư Không phủ.


Hắn liền tìm đến Cung Vận Ý, nói rõ ràng kế hoạch đột nhập vào phủ thái sư với y.