Liên Tam ném Liên Ngữ Tương bị trói thành bánh chưng vào thư phòng tổ phụ rồi thở phào một hơi, giơ tay nhận tách trà ông đưa cho. Sau đó nàng kể cho tổ phụ việc ban nãy gặp Sở vương, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cháu chưa nói xong hắn đã bỏ chạy…”
An quốc công buồn cười, “Cháu có gì để nói với hắn? Dù sao toàn chê cười cười nhạo, những lời này không nói cũng thế.” Thấy nàng phùng má bất mãn, ông cụ thở dài khuyên: “Giờ ông còn sống thì có thể bảo vệ cháu chu toàn, nhưng ông đâu thể bảo vệ cháu cả đời. Bác cả của cháu tương lai có thể lên làm tướng, nhưng chung quy cách cháu một tầng quan hệ, cha cháu thì chí không ở trong triều… Bảo ông sao mà yên tâm.”
Liên Tam cụp mi không nói. Kỳ thật nàng cũng biết, tất cả những gì mình có đều là người khác cho. Kiếp trước trước khi xuất giá có tổ phụ, Đại bá, phụ thân làm chỗ dựa, sau này có đế vương yêu sủng; kiếp này, từ đầu tới cuối có ngọn núi lớn cứng rắn nhất thiên hạ chống lưng. Hồi tưởng lại, rất nhiều chuyện nàng cư xử lỗ mãng, hậu quả chồng chất, nếu không phải có người giải quyết giúp nàng, khéo bầu trời đã bị nàng chọc thủng một lỗ.
Kiêu căng thì sao? Tùy hứng thì sao? Vô pháp vô thiên thì sao?
Bây giờ nàng có bản lĩnh làm thế, cần gì quan tâm. Về phần tương lai, cứ tạm gác đấy, đợi tương lai sẽ cân nhắc.
Lúc này, An quốc công giãi bày hết tấm lòng. “Cháu là quận chúa có sắc phong, tốt thì tốt, nhưng dù sao là dựa vào ——” nghĩ đến vị kia, lão công gia thở dài mãi, ưu sầu nhìn cháu gái như hoa như ngọc, “Cháu có ngày phải xuất giá, khi đó làm sao? Không thể đưa cháu vào cung chịu khổ…”
Nghe thấy hôn sự chính mình, Liên Tam chun mũi nhỏ, “Tổ phụ đừng nói mấy việc này nữa. Xử lý hôn sự Nhị tỷ tỷ trước đã, ngày mai Ôn gia sẽ tới đón dâu.”
Nhắc tới một cháu gái khác, An quốc công cau mày, khoát tay, âm thanh lạnh lùng nói: “Đón dâu cái gì? Liên gia chúng ta đâu có người này!” Ban nãy Liên Ngữ Tương bị quăng vào, ông chưa từng liếc mắt, trực tiếp sai người nhốt vào phòng tối nhỏ đằng sau, hiển nhiên đã quyết định bỏ qua cô cháu gái này.
“Ông đã sai người đưa thư cho Ôn gia, tân nương tử đột ngột phát bệnh qua đời, hủy bỏ hôn sự. Cứ giam nó vài ngày, chờ tiếng gió qua đi, phái thêm mấy người đưa nó đến thôn trang Quỳnh Châu, tự sinh tự diệt. Phía Ôn gia ch còn cần ông tự mình tới cửa, bồi tội với lão Ôn.”
Liên Tam nhìn tổ phụ mái tóc hoa râm, trong lòng chua xót, “Tổ phụ…”
“Ai.” An quốc công khẽ thở dài một tiếng, xoa đầu cháu gái, “Chỉ mong việc hôn nhân của cháu không cần ta quá bận tâm. Nháy mắt một cái cháu đã lớn nhường này.”
Hai tháng nữa là Liên Tam cập kê, để mở rộng phạm vi tìm kiếm vị hôn phu tương lai, phu thê Liên Tam gia và Hàn thị nhịn đau cho phép Liên Tam tổ chức lễ cập kê ở kinh thành, đây là ngày quan trọng trong cuộc đời con gái, chẳng trách hai vợ chồng coi đó như tiếc nuối cả đời.
Trái ngược với vợ chồng Liên Tam gia, Tần lão phu nhân cực kì vui mừng. Từ lúc Liên Tam về kinh, bà bắt đầu cẩn thận chuẩn bị mọi thứ cho lễ cập kê của cháu gái yêu. Đáng lẽ vì còn sinh nhật của Liên Ngữ Dung cùng tuổi nhưng kém tháng hơn thì lễ cập kê không nên làm quá phô trương. Nhưng vừa qua năm mới Liên Ngữ Dung đi theo vợ chồng Liên Tứ gia đến Thương Châu nên tổ chức lễ cập kê ở đó. Thiên thời địa lợi nhân hoà, Tần lão phu nhân khỏi cần lo trước lo sau.
Giống như Tần lão phu nhân chú ý đến lễ cập kê của Liên Tam còn có Lưu Diên.
Liên Tam hồi kinh mấy ngày nay mà chưa từng có ý muốn gặp hắn, thậm chí rời khỏi kinh đô một tháng cũng không thấy viết cho hắn một chữ. Ở Thanh Châu, chuyện nàng gặp Cố tiểu tướng quân sự sớm có ám vệ hồi báo cho Lưu Diên, từng nụ cười, lời nói của nàng hiện lên qua thư sống động như thật.
Trong lòng Lưu Diên Tâm tràn ngập nỗi khủng hoảng, chỉ có thể không ngừng phê duyệt, không ngừng xử lí chính vụ, cố gắng khiến đầu óc không thể nghỉ ngơi để tránh rơi xuống vực sâu không đáy kinh hoàng kia.
Vây cánh còn lại của Sở vương ở những nơi khác đã bị diệt trừ sạch sẽ, hiện tại chỉ còn Giang Nam và kinh đô. Giang Nam hắn bố trí nhiều năm, muốn nhất cổ tác khí (1) đập tan nanh vuốt của Sở vương, thuận đường thanh lý đám sâu mọt. Nay đã bước vào giai đoạn kết thúc, chắc ít hôm nữa sẽ có tin tốt báo về làm chấn động triều đình.
(1) Một hồi trống trận giúp phấn chấn tinh thần chiến sĩ. Hàm ý ban đầu: Khi bắt đầu chiến đấu, tinh thần binh sĩ rất hăng hái. Hàm ý biến thể thời nay: Nhân lúc tinh thần mọi người đang dâng cao thì làm ngay cho xong việc. [Mang hàm ý khuyến khích]
Nguồn: https://phieutuyetvien.wordpress.com/2014/08/10/nhat-co-tac-khi/
Hễ rảnh rỗi trong lòng toàn hình bóng nàng. Một đế vương đáng lẽ tâm tư sâu như biển bị tương tư hành hạ đến mức đau khổ vô cùng, Lưu Diên đặt bút xuống, bóp trán thở dài —— đi thăm nàng thôi.
Đây không phải lần đầu tiên hắn vào khuê phòng của Liên Tam, nhưng lần này trong lòng không còn sự lo lắng sợ sệt như lần trước. Lưu Diên đứng bần thần trước mành trúc hồi lâu, lại không dám giơ tay vén mành lên. Cuối cùng, hắn cố lấy hết dũng khí, tay đang giơ lên thì trong mành trúc màu xanh có một cánh tay trắng như tuyết chìa ra, mành bị vén lên một nửa, bên trong bảo bối quý giá nhất khiến hắn ngày đêm mong nhớ liếc hắn, thản nhiên nói: “Vào đi.”
Đứng trước giường nàng, Lưu Diên không dám ngồi lên mép giường, lấy một cái ghế đôn nhỏ bé làm chỗ ngồi, hắn cao lớn chân dài, ngồi trên cái đôn ngắn ngủn đầu gối còn cao hơn cả mặt đôn, nom rất đáng thương.
Liên Tam rót chén trà đưa cho hắn, mình cũng uống một chén rồi mới hỏi: “Tới tìm ta có chuyện gì không?”
Lưu Diên bị tổn thương vì thái độ lạnh lùng của nàng, cúi đầu nói: “Không có việc gì… thì không thể tới thăm nàng sao?”
Liên Tam không trả lời, ánh mắt phức tạp nhìn hắn. Một lúc lâu sau, nàng đột nhiên đứng lên, đi vòng quanh phòng, vừa đi vừa nói: “Ta cũng không biết hiện tại bản thân đang nghĩ gì. Chàng đối xử tốt với ta, bao năm qua ta biết cả, cũng ghi tạc trong lòng. Chúng ta làm phu thê nhiều năm, ta đối với chàng… không giống những người bình thường, tóm lại ta coi chàng là người thân thiết nhất. Nhưng bây giờ không phải kiếp trước, ta không muốn vào cung. Chàng từng nói, bảo ta giả danh làm nữ hoàng. Ta biết chàng vì ta nên cam nguyện lui xuống, nhưng trong chuyện này có quá nhiều biến số, ta đã suy nghĩ kĩ, không muốn làm.”
Nàng dừng lại, nhìn vẻ mặt Lưu Diên khẩn cầu, trong lòng khó chịu khó diễn tả thành lời, “Kiếp này ta không muốn chịu trói buộc. sẽ không gả cho người khác. Ta cũng không ở lại kinh thành lâu nữa.” Nàng giật giật khóe miệng, “Đến khi chính mắt trông thấy Sở vương và Sở Thái phi phải đền tội, ta sẽ đến Lâm An.”
Hai mắt Lưu Diên đỏ bừng nhìn nàng.
“Chàng vốn là vị hoàng đế tốt.” Lần đầu tiên Liên Tam khóc trước mặt hắn, nhưng, đôi mắt đẫm nước mắt cười với hắn, “Giống như sự xuất hiện của ta làm hại chàng.”
“Đã gieo họa cho chàng một đời, đời này, ta không đành lòng.”
“Khi nào chàng tạo nên thái bình thịnh thế, giao ra giang sơn vạn dặm này thì hãy đến tìm ta.”
“Ta ở Lâm An chờ chàng.”