Chu Duy Thanh thờ ơ lạnh nhạt, hắn phát hiện, Mao Lợi trung đội trưởng dường như đối với tên thanh niên anh tuấn kia rất không thích, liền nhìn cũng không nhìn hắn một cái, ngồi ở vị trí của mình trên mặt không hề thay đổi.
Thượng Quan Băng Nhi cùng Chu Duy Thanh nhìn nhau liếc mắt, Chu Duy Thanh lông mi hướng nàng nhẹ nhàng nháy một cái, động tác này nhìn qua rất tự nhiên, những người khác đều sẽ không quá mức quan tâm, nhưng Thượng Quan Băng Nhi thân là thiên châu sư, lại là cung tiễn thủ, thị lực sao lại không tốt? Hơn nữa nàng lại hiểu rõ Chu Duy Thanh, trong đôi mắt đẹp nhất thời hiện lên một tia hận ý. Có đôi khi, nàng thật hận không thể đem người này đánh một trận thật nặng.
"Chu Tiểu Bàn, ngươi đứng ở sau lưng ta. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thân binh đầu tiên của doanh trưởng ta." Thượng Quan Băng Nhi hung hăng trừng Chu Duy Thanh một cái, giọng nói hết sức bình tĩnh phân phó.
"Vâng." Chu Duy Thanh đáp một tiếng, liền đi đến phía sau Thượng Quan Băng Nhi. Làm thân binh của nàng có bao nhiêu chỗ tốt, trước là càng thuận lợi học tập những tri thức của Thiên Châu sư, sau là được sớm chiều ở chung cũng làm cho Chu Duy Thanh rất là thoả mãn rồi, may là ở đây có nhiều người như vậy, hắn vẫn còn thu liễm vài phần, chỉ là đáy mắt lại toát ra một tia đắc ý.
"Đợi đã." Đúng lúc này, một thanh âm không hài hòa đột nhiên xuất hiện. Chu Duy Thanh không thừa nhận cũng không được, thanh âm réo rắt này khá là dễ nghe. Nói ra chính là tên trung đội trưởng anh tuấn kia.
"Thế nào? Tiêu đội trưởng có vấn đề gì sao?" Thượng Quan Băng Nhi quay đầu nhìn về phía thanh niên anh tuấn kia, vẻ oán hận trong mắt lúc trước nhất thời biến mất, ánh mắt bình tĩnh, thậm chí còn tương đối nhu hòa.
Tên thanh niên anh tuấn được xưng là Tiêu đội trưởng hơi gật đầu, không chút nào che giấu ánh mắt nóng bỏng của chính mình nhìn lên Thượng Quan Băng Nhi, nói: "Doanh trưởng, lấy thân phận của ngài thêm một gã thân binh đương nhiên là phải làm. Thế nhưng, làm thân binh của ngài, không chỉ phải có khả năng vì ngài xử lý một ít công việc đơn giản hằng ngày, đồng thời còn phải chịu trách nhiệm bảo hộ ngài, đi theo ngài. Tên Chu Tiểu Bàn này chỉ là một gã tân binh mà thôi, sợ rằng khó mà chịu nổi trọng trách này?"
Thượng Quan Băng Nhi chỉ cần không phải đối mặt Chu Duy Thanh, sẽ không dễ dàng mất đi lãnh tĩnh, mỉm cười, nói: "Tiêu đội trưởng cho rằng, ta cần thân binh bảo hộ sao? Ngươi lại có người nào cần giới thiệu sao?"
Chu Duy Thanh tại lúc Tiêu đội trưởng mở miệng thời gian thì cũng đã dừng lại bước chân, cảm giác cảnh giác trong lòng tăng nhiều, sợ rằng bất luận là ai đều có thể thấy rõ ràng tình ý trong mắt Tiêu đội trưởng đối với Thượng Quan Băng Nhi, Chu Duy Thanh không khỏi nhìn hắn thêm vài lần, âm thầm oán hận, người này sao lớn lên lại có một bộ mặt như kỹ nữ vậy? Đều nói tiểu bạch kiểm tâm nhãn không được (Biên: Những tên mặt trắng (đẹp trai hơn nên nó ghen, > ) đều không phải kẻ tốt), vừa nhìn là biết không phải thứ tốt.
Vốn hắn đối với Thượng Quan Băng Nhi cũng không có hy vọng xa vời gì, nhưng sau khi chính hắn cũng thành một vị Thiên Châu sư, Chu Duy Thanh của chúng ta, thân binh (cận vệ) Chu Tiểu Bàn đã rất là hiên ngang lẫm liệt đem Thượng Quan Băng Nhi trở thành vật sở hữu của hắn, đương nhiên, phần tâm cơ tuyệt không nên xuất hiện trên người một thiếu niên mười ba tuổi này là hắn sẽ không trực tiếp biểu hiện ra ngoài .
Nghe đến Thượng Quan Băng Nhi hỏi lại, Tiêu đội trưởng nghiêm mặt nói: "Lấy thực lực của doanh trưởng tự nhiên là không cần một cái thân binh nhỏ bé bảo hộ, nhưng một tân binh như hắn biết bắn tên hay không cũng là vấn đề, đi theo Doanh trưởng đi ra ngoài chẳng phải là làm mất mặt của ngài sao? Huống chi, cho dù ngài không cần thân binh bảo hộ, thì thân binh trên chiến trường cũng phải đuổi kịp bước tiến của ngài mới được. Ta, Tiêu Sắt nguyện ý bỏ chức vụ trung đội trưởng để đi theo bên cạnh Doanh trưởng, thề sống chết bảo hộ Doanh trưởng chu toàn."
Vị Tiêu đội trưởng này hiên ngang lẫm liệt nói, bộ dáng thấy chết không sờn, Chu Duy Thanh cũng thiếu chút nữa bị hắn cảm động. Trong lòng thầm mắng: không giả bộ có thể chết sao?
Thượng Quan Băng Nhi thản nhiên cười, nói: "Đa tạ hảo ý của Tiêu đội trưởng, nhưng Tiêu đội trưởng là trụ cột của tam doanh chúng ta. Ta làm sao cho ngươi tới đảm nhiệm chức vụ thân binh bé nhỏ này được? Về phần Chu Tiểu Bàn, tuy rằng hắn là tân binh, nhưng kinh qua khảo nghiệm mấy ngày nay của ta, hắn cũng tính là nhân tài cần đào tạo, trước đây cũng luyện tập qua một chút cung tiễn, đảm nhiệm chức vụ thân binh vẫn còn có thể ."
Tiêu Sắt nhíu mày, nói: "Doanh trưởng, ta xem không bằng làm như thế này được không? Để tân binh gọi là Chu Tiểu Bàn này tại đây biểu diễn cho chúng ta xem một chút năng lực của hắn, như vậy chúng ta cũng yên tâm nhiều lắm."
Thượng Quan Băng Nhi y nguyên là một bộ dáng không nóng không lạnh, đối mặt Tiêu Sắt lì lợm không buông tha nàng lại không hề biểu hiện ra cấp trên cường thế: "Cũng được, liền theo Tiêu đội trưởng nói. Chỉ là không biết Tiêu đội trưởng dự tính khảo nghiệm vị thân binh này của ta như thế nào đây?" Ngoài mặt bình tĩnh không có nghĩa là trong lòng nàng nghĩ cũng giống như vậy, tại đệ tam doanh này, tuy rằng nàng là Doanh trưởng, nhưng là lực ảnh hưởng của Tiêu Sắt lại lớn hơn nàng. Thậm chí ngay cả tước vị cũng không dưới nàng, thực lực đàng sau càng khiến cho Thượng Quan Băng Nhi phải kiêng dè.
Tiêu Sắt đứng lên, thuận tay nhấc lên, từ bên cạnh chỗ ngồi lấy ra một trường cung. Trường cung này của hắn và cung của Thượng Quan Băng Nhi là cùng loại, thân cung đều hiện ra màu tím. Đối với loại chất liệu gỗ này, Chu Duy Thanh rất rõ ràng .
Tinh thần mộc của Tinh Thần Sâm Lâm trong Thiên Cung đế quốc sau mười năm trưởng thành mới có thể chế tạo trường cung, nhưng nói như vậy, quân đội sử dụng, chí ít đều là tinh thần mộc đã ngoài ba mươi năm, bởi vì chỉ có như vậy, tinh thần mộc mới đủ độ cứng. Mà Tiêu Sắt cùng Thượng Quan Băng Nhi sử dụng loại trường cung màu tím này, thân cung cũng là dùng tinh thần mộc chế tạo, chẳng qua, đều là tinh thần mộc đã ngoài trăm năm cả.
Thân cây tinh thần mộc có màu đỏ sậm, sau khi sinh trưởng đến trăm năm thì chuyển hóa thành màu tím sậm, bên ngoài biểu hiện ra đường viền tinh tế như lông trâu, nếu tỉ mỉ quan sát, còn có thể thấy ánh kim. Này chính là một trong những nguồn gốc cái tên của tinh thần mộc, đặc thù của loại tinh thần mộc trăm năm này được xưng là Ngưu Mao Kim Tinh.
Tinh thần mộc sinh trưởng vượt qua trăm năm, tính chất thân cây sẽ tăng mạnh, độ kiên cường dẻo dai tăng cường trên diện rộng. Tinh thần cung dùng tinh thần mộc trăm năm chế tác mà thành, lực kéo ít nhất là gấp ba lần tinh thần cung bình thường, sức kéo cần phải vượt qua một trăm kg mới có thể kéo ra. Đồng thời, tầm bắn của nó cũng phải xa hơn nhiều, cự ly công kích hiệu quả ở tầm năm trăm mã (1 mã = 0,9 mét), nếu như lấy thiên lực phát động, thậm chí có thể xa hơn một ít. Bởi vậy, nó cũng được xưng là Tử Thần cung, mỗi một cây Tử Thần cung có giá ít nhất cũng hơn trăm kim tệ, căn cứ chất lượng khác nhau, mà giá cả cũng khác nhau. Thứ này không phải là một trung đội trưởng bình thường có thể sử dụng , cho dù là quốc gia dùng cung nổi tiếng như Thiên Cung đế quốc này, cũng phải cấp bậc Doanh trưởng mới có thể trang bị.
Tiêu Sắt cầm cây Tử thần cung của mình đi tới trước mặt Chu Duy Thanh, nhìn hắn cười chế nhạo, nói: "Chu Tiểu Bàn đúng không. Chỉ cần ngươi có thể kéo ra cây tử thần cung này của ta, là đã chứng minh được ngươi có tư cách làm thân binh của Doanh trưởng. Thử xem đi, đem khí lực mà ngươi bú sữa đều dùng đến đi, không được, cũng đừng quá sức, kẻo lại tè ra quần cũng không tốt."
Tiêu Sắt nói xong thì dẫn tới một đám vô mao (không lông) tiểu đội trưởng này cười vang. Nhất là mười tên tiểu đội trưởng lúc trước ngồi ở vị trí bên dưới của hắn, càng là cười ngửa tới ngửa lui, chẳng có chút nào đem Thượng Quan Băng Nhi ngồi trên bàn thống soái đặt ở trong mắt.