Thiên Châu Biến

Chương 8-4: Sự ảo diệu của Bất Tử thần công (4)





"Chu Tiểu Bàn, Chu Tiểu Bàn, dậy đi." Bá một tiếng, một đạo ánh sáng chói chang chiếu vào mặt Chu Duy Thanh, làm hắn bừng tỉnh mộng đẹp.
"Làm gì vậy? Để cho ta ngủ tiếp một lát." Chu Duy Thanh trở mình, dương dương nói.
‘Phanh’ một tiếng, mông hắn đã bị đá một cước, Chu Duy Thanh sợ hết hồn, nghiêng người ngồi dậy, chỉ thấy Mao Lợi trung đội trưởng đang đứng trong trướng của hắn, mà ánh sáng chói chang đó chính là ánh nắng bên ngoài chiếu vào.
Mao Lợi tức giận nói: "Còn không dậy mau, giờ là mấy giờ rồi? Loại binh sĩ như ngươi nếu rơi vào tay ta, ta đã sớm dạy dỗ ngươi đàng hoàng rồi."

Chu Duy Thanh bất đắc dĩ đứng lên: "Trung đội trưởng, ta đi ăn cơm vậy."
Mao Lợi suýt nữa bị tức đến rụng mũi, thầm nghĩ trong lòng: Tiểu tử này thật là ‘đệ nhất vô sỉ’, khó trách ngày đó sau khi khinh bạc doanh trưởng vẫn mang bộ dáng như không có chuyện gì, làm cho doanh trưởng tức giận đến vậy.
"Ta gọi ngươi dậy là để đi ăn cơm sao? Ai bảo ngươi dậy trễ như thế, ăn cái rắm, không có ăn. Đi theo ta, doanh trưởng gọi ngươi." Vừa nói, Mao Lợi vừa túm bả vai Chu Duy Thanh kéo đi, muốn túm hắn quăng ra ngoài trướng. Nhưng sau đó hắn liền giật mình, hắn tự do là có thể dễ dàng lôi Chu Duy Thanh ra ngoài trướng, nhưng khi hắn túm được tay Chu Duy Thanh, dùng sức kéo thì lại phát hiện thân thể Chu Duy Thanh vững như núi Thái Sơn, mặc hắn kéo thế nào cũng không được.
"Ồ" Mao Lợi kinh ngạc nhìn Chu Duy Thanh: "Tiểu tử, ngươi đã từng tu luyện Thiên lực?"
Chu Duy Thanh đắc ý vô cùng: "Đúng vậy." Sau khi thân thể tiến hóa, hắn căn bản là không có cảm giác được Mao Lợi có bao nhiêu sức lực, bất quá, sau khi thốt ra hai chữ này, hắn liền nhớ đến ba điều ước định với Thượng Quan Băng Nhi, liền ngậm miệng ngay.
Bất quá, chỉ trả lời hai chữ đơn giản này đã làm cho ánh mắt Mao Lợi trung đội trưởng khi nhìn hắn biến hóa rất nhiều. Phải biết rằng, bình thường người có thể tu luyện Thiên Lực cơ hồ chỉ là một phần trăm, mà trong số người có thể tu luyện Thiên lực thì có thể trở thành Ngự Châu Sư thì cũng chỉ là một phần trăm mà thôi.
Có một số người trước 16 tuổi, tu luyện Thiên Lực đến Thiên Tinh Lực đệ nhất trọng hoặc đệ nhị trọng, tuy rằng cuối cùng bọn họ không thể giác tỉnh bản mạng châu nhưng vẫn mạnh hơn người thường rất nhiều.
Ít nhất trước khi tiến vào Thiên Thần Lực, Thiên Tinh Lực tam trọng đầu tiên là trọng yếu nhất, và cũng là gian nan nhất. Mỗi khi tu luyện được một trọng, tương đương với thoát thai hoán cốt một lần. Tình huống như Chu Duy Thanh một lần đột phá tứ trọng, đem mấy lần thoát thai hoán cốt hợp lại làm một lần thì đúng là tuyệt vô cận hữu (chưa có bao giờ).

Bởi vậy, cho dù là người luyện thành nhất trọng Thiên Tinh Lực hay nhị trọng Thiên Tinh Lực, đều là người cực kỳ nổi tiếng trong quân đội. Chỉ cần trải qua huấn luyện tân binh, đại đa số có thể tăng lên chức vụ tiểu đội trưởng, năng lực thực chiến luôn vượt xa binh lính bình thường. Mao Lợi bản thân chính là một người tu luyện đến nhị trọng Thiên Tinh lực, chỉ kém một chút là có thể trở thành Ngự Châu Sư, vừa Chu Duy Thanh cũng có được Thiên lực, thái độ nhất thời thân thiết hơn nhiều.
"Đáng tiếc, chúng ta đồng bệnh tương liên! Có thể tu luyện được Thiên Lực, nhưng không thể trở thành Ngự Châu Sư, nói cách một cách nào đó, những người như chúng ta mới thật sự là đau khổ nhất, rõ ràng có cơ hội, cuối cùng lại không thể thăng cấp Ngự Châu Sư được, còn không bằng không có cơ hội, làm người bình thường." Mao Lợi cảm thán nói.
Kỳ thật hắn nói cũng không sai, nếu là người bình thường, không biết được năng lực cường đại mà Thiên lực mang đến, có lẽ cũng sẽ không có nhiều cảm xúc lắm. Nhưng bọn hắn có Thiên lực, nhưng lại không thể thức tỉnh bản mạng châu mới càng thêm khát vọng trở thành Ngự Châu Sư.
Chu Duy Thanh bất đắc dĩ nhún nhún vai, hắn cũng không thể nói với Mao Lợi rằng hắn đã là Ngự Châu Sư, mà Mao Lợi cũng giống vậy không hoài nghi gì hắn, lấy thân phận một Ngự Châu Sư làm sao có thể tùy ý gia nhập quân đội đây? Ở bất cứ quốc gia này, Ngự Châu Sư luôn luôn có thân phận rất cao quý.
"Đi thôi, xem ra hai ngày này doanh trưởng đối với ngươi thật nhân từ, không đem ngươi đánh thành tàn phế. Sau này cẩn thận một chút. Dù sao ngươi cũng là huynh đệ trong trung đội thứ bốn, ta sẽ giúp đỡ ngươi." Mao Lợi vỗ vỗ vai Chu Duy Thanh, cũng không kéo hắn nữa, xoay người bước ra ngoài.
Chu Duy Thanh khoác áo ngoài vào, đi theo hắn ra khỏi trướng, dưới sự dẫn dắt của Mao Lợi đi thẳng đến chủ trướng giữa doanh trại của Thượng Quan Băng Nhi.
Vào trong trướng, Chu Duy Thanh liền thấy được Thượng Quan Băng Nhi đang ngồi trên chủ vị, mặc cho hắn đã gặp qua Thượng Quan Băng Nhi nhiều lần, thậm chí còn phát sinh loại quan hệ "đặc thù" này, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy nàng, Thượng Quan Băng Nhi đều làm hắn ngẩn ngơ.
Hôm nay Thượng Quan Băng Nhi mặc một thân nhung trang quân, Tỏa Tử Giáp được nàng mặc trên người mang hương vị anh tư sảng khoái. Nàng chưa mang mũ giáp, đầu tóc chỉnh tề buộc thành đuôi ngựa. Dù cho nàng mới chỉ 15 tuổi, nhưng ngồi ở vị trí chủ tướng, trong đôi mắt phượng cũng có vài phần uy thế của tướng quân.

Ở vị trí bên trái Thượng Quan Băng Nhi là một gã thanh niên anh tuấn, ước chứng hai mươi tuổi, tóc đen, mặt như quan ngọc, đáng tiếc trong đôi mắt lại toát ra vẻ câu hồn đoạt phách và ẩn chứa vài phần đào hoa. Thân mang một thân giáp nhẹ, trên mũ giáp có cắm một sợi lông chim màu vàng chứng minh hắn cũng có thân phận trung đội trưởng như Mao Lợi, mà vị trí bên phải lại bỏ không. Lần này phụ trách chiêu binh có hai trung đội trưởng, rõ ràng, vị trí còn lại là của Mao Lợi.
Ở phía sau là mười tên tiểu đội trưởng mặc áo giáp tiểu đội trưởng. Ở Thiên Cung Đế Quốc, chỉ có quan quân cấp bậc từ trung đội trưởng trở lên mới có thể lấy áo giáp và màu sắc của lông chim để phân chia cấp bậc, bởi vậy, những tiểu đội trưởng này thường được gọi là vô mao tiểu đội trưởng. (tiểu đội trưởng không lông. =.=’ ).
Mao Lợi mang theo Chu Duy Thanh, vừa tiến vào trong quân trướng, ánh mắt mọi người lập tức cùng nhìn về phía này.
Mao Lợi hướng hướng về phía Thượng Quan Băng Nhi chào một cái theo nghi thức quân đội: "Báo cáo doanh trưởng, đã đưa Chu Tiểu Bàn đến."
Thanh âm trong trẻo lại mang theo vài phần lạnh lùng của Thượng Quan Băng Nhi vang lên: "Mao trung đội trưởng vất vả rồi, mời ngồi."