Thiên Châu Biến

Chương 8-3: Sự ảo diệu của Bất Tử thần công (3)





Khi Chu Duy Thanh thử đưa tay chạm vào luân bàn thì lại phát hiện tay của mình xuyên qua hư ảnh.
Thử vài lần, khi Chu Duy Thanh đưa tay che mắt, hình ảnh cái luân bàn kia vẫn xuất hiện bên ngoài như trước, hắn rốt cục hiểu ra hư ảnh này không phải xuất hiện ở bên ngoài, mà xuất hiện trên đồng tử hai mắt hắn, nói cách khác, người ngoài nhìn vào sẽ không thấy, chỉ có một mình hắn thấy được.
Hư ảnh của luân bàn chia làm sáu phần chỉnh tề, mỗi phần đều có màu sắc khác nhau, phân biệt là màu xanh, lam, bạc, đen, xám và trong suốt không màu. Khi hắn đem ý niệm tập trung đến màu nào thì hư ảnh luân bàn sẽ lặng lẽ xoay tròn, đưa màu sắc đó lên trên cùng.

Cảm giác kỳ dị lúc này cũng xuất hiện, khi Chu Duy Thanh chuyển đến màu xanh, hắn cảm giác thấy toàn thân nhẹ nhàng, phiêu phiêu, tựa hồ như mình có thể bay lên vậy, giơ bàn tay trái lên cũng mơ hồ có thể nhìn thấy trong lòng bàn tay lấp lánh ánh sáng xanh. Đây là Phong Hệ giống Thượng Quan Băng Nhi.
Chu Duy Thanh cũng không biết, cũng bởi vì Ý Châu của Thượng Quan Băng Nhi là Phong hệ nên hôm qua vào thời khắc hắn gặp nguy hiểm nhất trở thành tế phẩm của hắn. Nếu lúc ấy thuộc tính của Thượng Quan Băng Nhi không hợp với hắn, như vậy cuối cùng hắn sẽ bạo thể mà chết, mà trước đó hắn cũng sẽ đem Thượng Quan Băng Nhi xé thành mảnh nhỏ.
Luân bàn chuyển tới khu vực màu lam, nhất thời, một cỗ lực lượng tê dại với từng đạo điện quang đồng thời xuất hiện, ánh sáng màu xanh trong tay hắn đã bị mấy đạo điện quang xanh thẳm, thô như con rắn nhỏ không ngừng vặn vẹo thay thế. Làm cho trong trướng chớp lóe ánh sáng chợt sáng chợt tối.
Chu Duy Thanh mở to hai mắt, thầm nghĩ trong lòng: Ý châu của ta có thuộc tính thứ hai là Lôi Điện. Ý Châu có loại thuộc tính này sao? Sao đến bây giờ ta vẫn chưa từng nghe nói qua? Xem ra ngày mai phải hỏi Thượng Quan Băng Nhi mới được.
Ý niệm lại động, cái luân bàn xoay đến màu bạc, nhất thời cảm giác tê dại và điện quang cũng tiêu thất, mà ánh sáng bên trong trướng cũng biến thành màu bạc nhu hòa, ánh sáng rất ổn định, kỳ lạ hơn là hào quang màu bạc không chỉ xuất hiện trên tay Chu Duy Thanh mà đồng thời xuất hiện ở khắp người hắn, hơn nữa hắn có thể cảm giác được rõ ràng khi luân bàn xoay đến khu vực màu bạc, Thiên Lực của mình tiêu hao nhanh hơn trước rất nhiều. Nhưng hắn lại không rõ thuộc tính của khu vực màu bạc này đến tột cùng là cái gì.
Cho nên, hắn tùy ý cấp cho khu vực màu bạc này một cái tên là: Vô danh thuộc tính... (=.=”)

Tới khu vực màu đen, không cần hỏi, tự nhiên là thuộc tính Hắc Ám mà cha mình di truyền rồi. Khí tức âm u làm cả trướng bồng tối sầm lại, đưa tay không thấy được năm ngón, mà tốc độ tiêu hao Thiên Lực của Chu Duy Thanh không kém khu màu bạc là bao.
Trong lòng Chu Duy Thanh mơ hồ hiểu được thuộc tính khu vực màu bạc kia là gì rồi. Hắc Ám hệ là một trong tứ đại thượng vị thuộc tính Ý Châu, cho nên tốc độ tiêu hao Thiên Lực cũng nhanh hơn so với các hệ khác, mà như vậy, khu vực màu bạc tiêu hao cũng giống như nó, rất có thể cũng là một trong tứ đại thượng vị thuộc tính, ngoài Hắc Ám ra, còn có Quang Minh, Sinh Mệnh và Không Gian, rõ ràng không thể là Quang Minh, ánh sáng và bóng tối đối lập với nhau, điểm này Chu Duy Thanh hiểu, cũng không thể là Sinh Mệnh, nếu không hắn sẽ cảm ứng được rõ ràng khí tức của nó, mà nếu như vậy, dùng phép bài trừ để đoán, hẳn là loại thuộc tính cuối cùng: Không Gian thuộc tính.
Trong tứ đại thượng vị thuộc tính, mình liền chiếm được hai loại khác nhau. Trong lòng Chu Duy Thanh không khỏi đắc ý vô cùng, lại thêm Phong Hệ và Lôi Hệ, quá cường hãn! Huống chi còn hai loại thuộc tính nữa.
Thuộc tính luân bàn lại xoay chuyển, tại khu vực này, Chu Duy Thanh chỉ dừng lại trong chốc lát liền hướng đến thuộc tính tiếp theo. Nguyên nhân rất đơn giản, khi thuộc tính luân bàn xoay chuyển đến khu vực màu xám, cảm giác âm lãnh mà hắn không chỉ trải qua một lần xuất hiện, thêm vào đó là thô bạo, thị huyết, đủ loại hơi thở kinh khủng giống như chen nhau tới vậy, suýt nữa làm hắn tinh thần phân liệt.
Theo bản năng, từ thuộc tính thứ năm chuyển đến thuộc tính thứ sáu. Nhưng khi hắn chuyển đến thuộc tính thứ sáu, trong suốt vô sắc. Dường như chỉ trong nháy mắt, Thiên lực lúc này còn chừng một phần ba của hắn tiêu hao hết, trong nháy mắt bị thoát lực. Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy chung quanh thân thể mình như vặn vẹo, hai mắt tối sầm, cảm giác vô lực truyền đến mọi nơi trong cơ thể. Mà thuộc tính luân bàn trong mắt hắn cũng biến mất, khỏa Biến Thạch Miêu Nhãn Ý châu trên tay trái của hắn cũng trở nên ảm đạm rất nhiều.

Thở hổn hển từng ngụm, trong lòng Chu Duy Thanh cực kỳ hoảng sợ, lúc trước đều rất bình thường,vậy thuộc tínhcuối cùng này đến tột cùng là cái gì? Thuộc tính thứ năm dễ đoán một chút, tràn ngập hơi thở tà ác và cảm giác khát máu kia, tạm thời gọi nó là thuộc tính Tà Ác. Nhưng loại thuộc tính cuối cùng kia là gì vậy? Vì sao ý niệm mình vừa chuyển đến nó, toàn bộ Thiên Lực còn lại trong cơ thể đều hoàn toàn bị hấp thu.
Tứ đại tử huyệt đang ra sức hấp thu thiên địa tinh hoa bổ sung cho Chu Duy Thanh, làm hắn có chút dễ chịu hơn. Tầm tình dần dần bình tĩnh trở lại. Chu Duy Thanh cũng có một ít phán đoán với loại thuộc tính thứ sáu này, tuy hắn không đoán ra nó là cái gì, nhưng hắn có thể khẳng định thuộc tính này chắc chắn là mạnh nhất trong sáu thuộc tính.
Đặc thù của Biến Thạch Miêu Nhãn Ý châu là có được từ bốn loại thuộc tính trở nên, loại thuộc tính thứ sáu này sở dĩ không thể cảm thụ được nó thuộc loại gì, một là vì nó giống như Không Gian thuộc tính vậy, đặc thù thuộc tính không rõ ràng lắm, mặt khác là vì tính đặc thù của nó. Trong nháy mắt hao hết Thiên Lực làm cho Chu Duy Thanh thoát ly khỏi thuộc tính luân bàn, cái này chỉ có một loại giải thích: Thiên Lực bây giờ của mình vẫn chưa đủ để có thể sử dụng năng lực của thuộc tính này.
Nghĩ thông suốt điểm này, Chu Duy Thanh bình tĩnh lại, bây giờ Thiên Lực mình không đủ, không có nghĩa là về sau cũng thế, chỉ cần tiếp tục tu luyện, nếu Bất Tử Thần Công của mình có thể thuận lợi đột phá, một ngày nào đó hẳn là có thể sử dụng được năng lực của thuộc tính này.