Thiên Châu Biến

Chương 77: Thượng Quan Tuyết Nhi (2)




Chu Duy Thanh có thể cảm nhận rõ ràng trái tim Thượng Quan Băng Nhi đang đập rất hỗn loạn, hiển nhiên lúc này nội tâm của nàng vẫn đang vô cùng mâu thuẫn.

Trên tầng bốn Ngưng Hình Các hết sức yên tĩnh, nơi này bình thường hẳn cũng rất ít khách nhân qua lại, nên Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đã đứng ở chỗ này gần nửa canh giờ mà cũng không gặp phải bất kỳ một khách nhân nào đi qua.

Theo thời gian dần trôi, cảm xúc của Thượng Quan Băng Nhi cũng từ từ ổn định lại. Nàng biết, Chu Duy Thanh nói rất đúng, bất luận năm đó giữa cha mẹ xảy ra chuyện gì thì thân là con gái, bổn phận của nàng là phải giúp bọn họ hàn gắn lại tình cảm.

Đột nhiên, hai đạo bạch quang tựa như một ánh chớp sáng lóe lên từ tầng dưới phóng vụt tới nơi đây, đồng thời Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi chỉ thấy mắt hoa lên một cái, trước mặt bọn họ đã xuất hiện thêm hai người.

Một người trong đó Thượng Quan Tuyết Nhi vốn rời đi lúc nãy, lúc này nàng đang bị một người khác cầm tay, bộ dạng người nọ nhìn qua ước chừng chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, hắn mặc một thân trường bào màu xanh nhạt, không có bất kỳ trang sức nào trên thân, mái tóc đen chỉnh tề được buộc túm lại ở sau gáy, tướng mạo anh tuấn của hắn khiến Chu Duy Thanh nhìn qua cũng có cảm giác ghen tỵ. Người này mang tới cho Chu Duy Thanh mấy phần cảm giác quen thuộc, tựa hồ là đã gặp qua ở nơi nào đó.

Người trung niên này hiện lên cảm xúc vô cùng kích động, thậm chí trường bào màu xanh nhạt trên người của hắn cũng bởi vì tâm tình đang không ổn định mà lay động tựa những đợt sóng gợn. Hắn đem tới cho người đối diện cảm giác hết sức bình thường, trên người không có bộc phát tới nửa phần khí thế, nhưng càng như vậy, Chu Duy Thanh càng cảm nhận được sự kinh khủng của hắn.

"Con, Con là Băng Nhi?", thanh âm của người trung niên run rẩy vang lên, Chu Duy Thanh có thể thấy rõ, bờ môi của hắn vậy mà cũng đang run lên từng chặp. Hắn nhìn chăm chú Thượng Quan Băng Nhi trong ngực Chu Duy Thanh, ánh mắt cũng đã đỏ lên, hốc mắt lung linh tựa hồ tùy thời có thể rơi lệ.

Thượng Quan Băng Nhi dường như cũng dự cảm đến cái gì, từ trong ngực Chu Duy Thanh đứng thẳng lên, ngơ ngác nhìn người trung niên trước mắt, thì thào nói: "Ta, ta là Thượng Quan Băng Nhi."

"Băng Nhi, Băng Nhi, hài tử của ta!" người trung niên liền bước vọt lên, đem Thượng Quan Băng Nhi kéo vào ngực mình, nước mắt giàn giụa chảy xuống.

Hắn khóc cũng không quá nức nở nhưng Chu Duy Thanh lại kinh hãi phát hiện không khí quanh đó trong nháy mắt lại tràn ngập sự khí tức bi thương nồng đậm, tựa như có tới mấy vạn người đang tụ tập mặc niệm tập thể ở đây vậy. Lúc này không khí xung quanh Chu Duy Thanh tràn ngập sự bi thương khiến tâm tình của hắn cũng bị ảnh hưởng, suýt nữa cũng rơi lệ theo.

Đây… đây là loại thực lực gì chứ? Đây còn là khả năng của con người sao? Vẻ mặt Chu Duy Thanh đầy rung động nhìn người trung niên nọ, đồng thời hắn còn cảm giác được Phì Miêu theo bản năng ngọ nguậy muốn rúc sâu hơn vào trong ngực mình, hiển nhiên là cũng cực kỳ kiêng kị người này.

Lúc này hai tròng mắt của Thượng Quan Tuyết Nhi vốn đang đứng ở phía sau người trung niên nọ cũng đồng dạng đỏ bừng, nước mắt theo hai gò má chảy xuôi xuống.

"Dừng lại, buông ta ra." Thượng Quan Băng Nhi nhẹ giọng phản kháng. Từ trước tới giờ, nàng vốn chỉ bị có duy nhất một người đàn ông là Chu Duy Thanh ôm qua, nay bỗng nhiên rơi vào trong lồng ngực của một người đàn ông xa lạ khiến nàng cực kỳ không thích ứng.

Người trung niên thân thể cứng đờ, chậm rãi buông lỏng cánh tay, kích động nhìn Thượng Quan Băng Nhi, "Băng Nhi, ta là cha của con, ta là cha của con a! Mẫu thân chưa từng nói với con sao, Cha tên là Thượng Quan Thiên Nguyệt. Cha sai lầm rồi, tất cả cũng là lỗi của cha, năm đó là cha vô cùng có lỗi với mẫu thân con. Mau nói cho ta biết, mẫu thân đang ở đâu? Ta đã khổ sở tìm mẹ con con mười chín năm ròng rồi."

Nghe được bốn chữ Thượng Quan Thiên Nguyệt này, Chu Duy Thanh đột nhiên linh cơ vừa động, giờ hắn mới hiểu tại sao mình cảm thấy tướng mạo người trung niên trước mắt này có chút quen thuộc. Tướng mạo của hắn cùng hoàng đế Thượng Quan Thiên Tinh của Trung Thiên Đế Quốc kia không phải là giống nhau mười phần sao? Không, phải nói là giống nhau như đúc mới đúng. Chỉ bất quá bởi vì lúc trước ở Trung Thiên quảng trường khoảng cách quá xa, hơn nữa Thượng Quan Thiên Tinh lúc ấy mặc một thân long bào, về phương diện ăn mặc thì cùng Thượng Quan Thiên Nguyệt trước mắt lúc này khác biệt quá lớn nên Chu Duy Thanh mới không thể nhận ra ngay được.

Không cần phải đoán thêm gì nữa, Thượng Quan Thiên Nguyệt này vớiThượng Quan Thiên Tinh nhất định là huynh đệ. Nói như vậy, Băng Nhi của mình hiển nhiên là một vị Quận chúa? Hơn nữa, lại còn là Quận chúa của Trung Thiên Đế Quốc a!

Thượng Quan Băng Nhi lui về phía sau một bước, tựa vào người Chu Duy Thanh, cẩn thận quan sát Thượng Quan Thiên Nguyệt trước mắt, trong đôi mắt đẹp của nàng lộ ra thần sắc cực kỳ phức tạp, nhưng nước mắt cũng đã không kìm được trào ra. Hiện tại lý trí đã nói cho nàng biết người trước mắt này không nghi ngờ gì chính là cha của mình rồi, nhưng một tiếng cha kia nàng vô luận như thế nào cũng không gọi nổi.

Lúc này Thượng Quan Thiên Nguyệt căn bản là đem Chu Duy Thanh coi như không khí, vội vàng nói: "Băng Nhi, cha xem như đã tìm được con. Mẫu thân của con đâu? Nàng có tới hay không? Có phải nàng rốt cục đã chịu tha thứ cho ta rồi hay không?"

Đúng lúc ấy, hơn mười người từ lầu trên, lầu dưới vội vả chạy tới, cách nơi này một đoạn thì đồng loạt quỳ xuống, cung kính đồng thanh nói: "Tham kiến Nhị Cung chủ." Trong số đó có cả vị tổng quản tầng một Vũ Văn Kiệt nọ.

Thượng Quan Thiên Nguyệt khẽ nhíu mày: "Tất cả đứng lên đi. Nơi này không cần các ngươi ở lại, mau lui xuống cả đi."

"Dạ." Mười mấy người này hiển nhiên là các cường giả có bổn phận chủ trì hoặc hộ vệ của Ngưng Hình Các, chỉ trong nháy mắt đã lui đi mất dạng.

Thượng Quan Thiên Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn Thượng Quan Băng Nhi đang dại ra, thầm yên lặng rơi lệ, hắn miễn cưỡng kiềm lại một chút tâm tình của mình, ôn nhu nói: "Băng Nhi, nơi này không phải chỗ tâm sự. Cùng cha về nhà nhé, chúng ta về nhà rồi hãy nói, được chứ?"

Vừa nói, hắn vươn tay lên muốn kéo Thượng Quan Băng Nhi đi nhưng không ngờ Thượng Quan Băng Nhi lúc này lại giống như chim sợ ná, thân hình chợt lóe lên chuyển đến phía sau Chu Duy Thanh.

"Tiền bối, xin ngài bình tĩnh một chút, đừng làm Băng Nhi sợ." Chu Duy Thanh vội vàng dùng thân thể của mình đem Thượng Quan Băng Nhi chắn phía sau, mặc dù hắn biết mình và vị nhạc phụ tương lai trước mắt này thực lực quả thực tựa đom đóm sánh với trăng rằm, nhưng hắn vẫn dang ra hai cánh tay chắn trước mặt Thượng Quan Băng Nhi. Thân là một người đàn ông, coi như có sợ chết đến mấy đi chăng nữa, thì khi nữ nhân của mình gặp phải nguy hiểm cũng phải không chút do dự bảo vệ nàng.

"Ngươi là ai?" Thượng Quan Thiên Nguyệt đột nhiên thấy nữ nhi đang ở trước mắt lại đổi thành một người xa lạ, âm thanh nhất thời lạnh xuống.

Chu Duy Thanh mỉm cười nói: "Tham kiến tiền bối, ta là vị hôn phu của Băng Nhi."

"Hôn phu?", thanh âm của Thượng Quan Thiên Nguyệt rõ ràng đề cao mấy phần, ánh mắt bén nhọn khẽ quét qua khắp người Chu Duy Thanh, không chút khách khí nói: "Chỉ bằng ngươi, cái loại thượng vị Thiên sư nho nhỏ Thiên lực chỉ mới vừa đột phá mười ba cấp không lâu, cũng muốn làm vị hôn phu của con gái ta?"

Nghe vậy, Chu Duy Thanh trong lòng cả kinh, dưới tình huống hắn không có sử dụng bất kỳ thiên lực nào mà đối phương chỉ mới liếc mắt qua đã có thể nói ra chính xác tu vi, chẳng lẽ vị này là thầy bói chắc?

"Tiền bối, tu vi của ta ra sao hình như không có liên hệ gì với việc cùng Băng Nhi có tình cảm chứ." Chu Duy Thanh vẫn trưng ra loại thần sắc không kiêu ngạo, không siểm nịnh.

Thượng Quan Thiên Nguyệt lạnh lùng nói: "Tại sao không liên hệ? Muốn làm con rể Thượng Quan Thiên Nguyệt ta, nhất định phải là rồng phượng trong loài người mới được, ngươi nghĩ mình là ai? Tướng mạo đã chẳng hay ho gì, mà tu vi lại cũng không xuất sắc, cũng dám mơ ở rể Hạo Miểu Cung ta?"

Chu Duy Thanh sắc mặt cũng trầm xuống, nếu là người khác xem thường hắn, vũ nhục hắn mà thực lực của hắn đầy đủ, hắn chắc chắn sẽ cho đối phương trả một cái giá vĩnh viễn không cách nào quên được, còn nếu thực lực của hắn không đủ thì hắn sẽ ẩn nhẫn, ghi lại ở trong lòng. Nhưng trước mắt lại là phụ thân của Thượng Quan Băng Nhi, nhạc phụ tương lai của mình, chuyện này quan hệ đến tương lai bản thân có thể cùng Thượng Quan Băng Nhi ở chung một chỗ hay không. Huống chi hắn lại dùng cái giọng điệu khinh khỉnh như vậy nói ngay trước mặt Băng Nhi, nhất thời làm Chu Tiểu Béo của chúng ta không nhịn được mà trả lời lại một cách mỉa mai: "Tiền bối, ngài nói không sai, tướng mạo ta không xuất sắc, cũng không có tu vi xuất sắc, trong mắt ngài ta chỉ là một tiểu nhân vật không đáng giá chút nào mà thôi. Nhưng ta nhưng có tấm lòng có thể vì Băng Nhi mà đổ ra tới giọt máu cuối cùng. Huống chi, Băng Nhi đã là người của ta, ván đã đóng thành thuyền, chẳng lẽ ngài còn có thể quay ngược trở lại sao? Ngài bảo thủ như vậy, ta lúc này đã hiểu được vì sao Đường Tiên a di phải rời ngài bỏ đi rồi."

"Ngươi nói gì?" Thượng Quan Thiên Nguyệt giận dữ.

Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy thân thể cứng đờ, hắn căn bản là không thấy chuyện gì xảy ra thì cả thân thể đã rơi vào trong tay Thượng Quan Thiên Nguyệt, bị hắn nắm được rồi cổ, trong nháy mắt đã thì không cách nào hô hấp, trong cơ thể đích thiên lực càng giống là cùng hắn mất đi liên lạc một loại, hoàn toàn không có phản ứng.

Thượng Quan Thiên Nguyệt một tay bắt lấy Chu Duy Thanh, ánh mắt hướng Thượng Quan Băng Nhi phía sau hắn nhìn lại, cười khổ, bằng vào nhãn lực của hắn sao lại nhìn không ra con gái của mình đã không còn gin chứ.

"Buông ra, ngươi mau buông hắn ra."Thượng Quan Băng Nhi nhìn thấy Chu Duy Thanh bị Thượng Quan Thiên Nguyệt bắt lấy thì trong lòng cũng rất khẩn trương, lao đến như bay níu lấy cánh tay Thượng Quan Thiên Nguyệt.

Nơi đáy mắt Thượng Quan Thiên Nguyệt hiện lên một tia thâm ý người khác không dễ dàng phát giác, trầm giọng nói: "Băng Nhi, theo ta về nhà, ta liền thả hắn. Nếu không nghe lời, ta sẽ giết hắn ngay lập tức."

Thượng Quan Băng Nhi cơ hồ là không chút lựa chọn nói: "Ta với ngươi về nhà, ngươi mau buông hắn ra."

Thượng Quan Thiên Nguyệt chỉ khẽ rung cổ tay phải thì thân thể Chu Duy Thanh cũng đã bay ra ngoài, một cỗ lực lượng kì dị xô vào thân thể khiến hắn một lần nữa rơi tới vị trí khi trước, giống như vốn xảy ra chuyện vừa rồi.

Thượng Quan Thiên Nguyệt kéo Thượng Quan Băng Nhi, lạnh lùng liếc Chu Duy Thanh một cái, "Cho dù ngươi đã lấy đi ‘tong tắng’ của con gái, cũng tuyệt không có nghĩa là ngươi có thể trở thành con rể của ta.". Nói xong, Thượng Quan Thiên Nguyệt căn bản không để cho Thượng Quan Băng Nhi cùng Chu Duy Thanh nói thêm câu gì, một đoàn bạch quang vụt lóe lên, bao phủ quanh thân hình của hắn cùng với Thượng Quan Băng Nhi, chỉ chớp lên lần nữa đã biến mất trong mắt Chu Duy Thanh.

Thượng Quan Tuyết Nhi liếc Chu Duy Thanh một cái, trong mắt nàng lúc này lại càng nhiều hận ý hơn trước, đuổi theo Thượng Quan Thiên Nguyệt đi mất. Chỉ để lại một mình Chu Duy Thanh đang hít thở không thông, thở hổn hển từng ngụm.

Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, Thượng Quan Thiên Nguyệt cũng đã mang theo hai cô con gái ra khỏi Ngưng hình các, lúc này trong đôi mắt đẹp của Thượng Quan Băng Nhi đã tràn ngập tức giận gắt gỏng: "Sao ngươi lại làm như vậy với Tiểu Béo? Cả đời này ta cũng chỉ yêu mình Tiểu Béo mà thôi."